Xuyên Đến Mạt Thế Làm Vợ Đại Lão
Chương 11
Nguyệt Bách
10/08/2024
Trồng được một dãy ngô, một dãy
khoai lang Mạt Kỳ Miểu mệt đến không thở nổi, đi vào nhà trúc nghĩ ngơi
một lúc y mới phát hiện ra một chuyện.
Bên trong nhà trúc có bốn phòng, không tính đại sảnh bên trong thì có một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng kho và một phòng trống. Thiết kế giản dị, cửa ra vào là loại cửa kéo sang hai bên, cửa sổ được chống bằng gậy trúc, bên trong phòng ngủ có vách ngăn chia phòng ra làm hai, khung là làm từ trúc chính giữa là mành lụa mỏng trong suốt mờ ảo nhìn không rõ phía bên kia có gì.
Mà căn phòng dùng để làm nhà kho kia chứa rất nhiều nông cụ, cây cuốc y đang cầm cũng từ đó mà ra. Lúc nãy không chú ý giờ Mạt Kỳ Miểu mới để ý, trong phòng này cũng có một vách ngăn tuy nhiên được làm từ một loại gỗ đen không rõ tên, ngoài ra phòng này không làm từ trúc mà được lót gạch.
Phía sau vách ngăn có một chiếc tủ dài rộng bằng chiều dài của vách tường, tủ làm từ loại gỗ trắng vân, chia ra thành nhiều khuôn nhỏ hình vuông khác nhau đếm lướt qua cũng khoảng một trăm ô vuông. Trên mỗi ô đều có tay kéo, bên trong lại trống rỗng không có gì.
Mạt Kỳ Miểu tính toán đem hạt giống phân loại sau đó đặt vào bên trong mỗi hộp vuông, sau đó khắc tên lên tấm gỗ nhỏ bên trên tay kéo để phân biệt.
Đang muốn tham quan thêm một lát thì cơ thể y dao động một cái, chớp mắt lần nữa bản thân đã thoát ra khỏi không gian. Trên trán lấm tấm mồ hôi chảy dọc xuống cần cổ, Mạt Kỳ Miểu nghi hoặc, sao đột nhiên lại bị đẩy ra khỏi không gian?.
Kỷ Lâm Hạo đưa tay lau mồ hôi cho y, "Năng lượng của em cạn rồi, ý thức sẽ tự động bảo vệ cưỡng chế thoát ra. Cứ từ từ." Tính toán thời gian bên ngoài thì khoảng gần một tiếng, cũng không đến nỗi.
Mạt Kỳ Miểu không nghĩ bản thân ở trong không gian gần cả ngày mà bên ngoài chỉ mới trôi qua một tiếng?!
Nhưng không để y suy nghĩ gì nhiều, bên môi đau đớn hơi rát rát. Đưa tay lên sờ thử, phát hiện đã sưng lên luôn rồi.
Mạt Kỳ Miểu:.....?
Lục Kỳ Ân, Ngụy Nhâm: ....!!! ((T.T ;; ).
"A, sao lại sưng rồi?." Kì lạ, không lẽ trong lúc thoát ý thức vào không gian thì xảy ra chuyện gì sao?
Lục Kỳ Ân muốn nhân cơ hội mách lẻo một trận, chưa kịp mở miệng liền bị Ngụy Nhâm đưa tay bịp miệng lại.
Lục Kỳ Ân:.......
"Thu hoạch thế nào?." Kỷ Lâm Hạo nét mặt như thường dường như chuyện này chẳng liên quan đến mình, hắn ôm vợ nhỏ vào lòng mình hỏi.
"Không tệ đâu nha, tôi còn tìm thấy......" Vừa nói nét mặt y hiện lên vui mừng, đem chuyện cái môi bị sưng vứt ra sau đầu vội vã kể lại muốn lập chiến công.
Kỷ Lâm Hạo vừa nghe vừa đưa tay như có như không ở mông y niết nhẹ vài cái, thấy chưa đã còn càng rỡ hơn thò tay vào trong quần Mạt Kỳ Miểu xoa nắn mông trắng mềm.
Lục Kỳ Ân sắp bị mù mắt cẩu độc thân rồi!
Trời ơi, lão đại lạnh lùng, bá đạo, men lì của hắn đi đâu rồi?!
Đây là tên biến thái lưu manh nào thế?!
Ngụy Nhâm mắt không liếc tâm không phiền, hắn không muốn nhìn cảnh ân ái này chút nào.
Qua một lúc, Lục Kỳ Ân không nhịn được chen một câu nịnh nọt anh dâu nhỏ mềm mềm trắng trắng như miếng đậu phụ này.
"Anh dâu, sau này có cậu bọn tôi không sợ đói khát nữa! Cuộc sống chắc chắn sẽ cải thiện hơn trước rất nhiều! Anh dâu quả nhiên là thiên thần hộ mệnh của bọn tôi!." Nói là nịnh nọt cũng không hẳn, đây chính xác là lời trong lòng của Lục Kỳ Ân.
Trước khi gặp anh dâu nhỏ bọn họ ăn không ít khổ, vì không có căn cứ làm chỗ dừng chân nên nguồn nước, thức ăn, chỗ trú là cả vấn đề. Lái xe đi xuống ngày như vậy cần một lượng xăng khổng lồ, xe lại không phải chở được tất cả nên họ đã bỏ lại rất nhiều thứ cần thiết.
Có điều, dù có chút khó khăn nhưng họ không hối hận. Sống ở căn cứ phiền muốn chết, không biết lúc nào bị phản bội nữa kìa! Hơn nữa bọn họ không có trách nhiệm nuôi sống hay bảo vệ những kẻ không liên quan. Đây là mạt thế, không có luật pháp, không có nhân tâm.
Có lẽ trời cao nhìn thấy bọn họ vất vả quá chừng, lại phái một thiên thần xuống giúp đỡ đi?
Thế mà gặp trúng lão đại nhà mình! Một lần bắt về làm vợ luôn! Quá ngầu lòi rồi!
Ánh mắt sáng rực như đèn pha nhìn Mạt Kỳ Miểu, thậm chí muốn tiến gần hơn để nhìn y.
"Cút, ngươi làm Tiểu Miểu sợ." Ngụy Nhâm đập vào đầu hắn một phát, cánh cảo nói.
"A, a ngươi kiếm chuyện hả?!." Lục Kỳ Ân một tay láy xe một tay huơ qua đấu với Ngụy Nhâm, cả hai bắt đầu ầm ĩ.
Mạt Kỳ Miểu muốn ngăn nhưng nghĩ lại phát hiện như vậy cũng vui, cũng náo nhiệt nên ngồi một bên hóng chuyện ăn dưa.
Kỳ Lâm Hạo gõ gõ ngón tay, sau đó bóp cằm Mạt Kỳ Miểu để người quay qua đối diện với hắn.
"Em là vợ của tôi." Không cho người phản ứng liền hạ xuống nụ hôn đầy tính chiếm hữu đột ngột.
Bên trong nhà trúc có bốn phòng, không tính đại sảnh bên trong thì có một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng kho và một phòng trống. Thiết kế giản dị, cửa ra vào là loại cửa kéo sang hai bên, cửa sổ được chống bằng gậy trúc, bên trong phòng ngủ có vách ngăn chia phòng ra làm hai, khung là làm từ trúc chính giữa là mành lụa mỏng trong suốt mờ ảo nhìn không rõ phía bên kia có gì.
Mà căn phòng dùng để làm nhà kho kia chứa rất nhiều nông cụ, cây cuốc y đang cầm cũng từ đó mà ra. Lúc nãy không chú ý giờ Mạt Kỳ Miểu mới để ý, trong phòng này cũng có một vách ngăn tuy nhiên được làm từ một loại gỗ đen không rõ tên, ngoài ra phòng này không làm từ trúc mà được lót gạch.
Phía sau vách ngăn có một chiếc tủ dài rộng bằng chiều dài của vách tường, tủ làm từ loại gỗ trắng vân, chia ra thành nhiều khuôn nhỏ hình vuông khác nhau đếm lướt qua cũng khoảng một trăm ô vuông. Trên mỗi ô đều có tay kéo, bên trong lại trống rỗng không có gì.
Mạt Kỳ Miểu tính toán đem hạt giống phân loại sau đó đặt vào bên trong mỗi hộp vuông, sau đó khắc tên lên tấm gỗ nhỏ bên trên tay kéo để phân biệt.
Đang muốn tham quan thêm một lát thì cơ thể y dao động một cái, chớp mắt lần nữa bản thân đã thoát ra khỏi không gian. Trên trán lấm tấm mồ hôi chảy dọc xuống cần cổ, Mạt Kỳ Miểu nghi hoặc, sao đột nhiên lại bị đẩy ra khỏi không gian?.
Kỷ Lâm Hạo đưa tay lau mồ hôi cho y, "Năng lượng của em cạn rồi, ý thức sẽ tự động bảo vệ cưỡng chế thoát ra. Cứ từ từ." Tính toán thời gian bên ngoài thì khoảng gần một tiếng, cũng không đến nỗi.
Mạt Kỳ Miểu không nghĩ bản thân ở trong không gian gần cả ngày mà bên ngoài chỉ mới trôi qua một tiếng?!
Nhưng không để y suy nghĩ gì nhiều, bên môi đau đớn hơi rát rát. Đưa tay lên sờ thử, phát hiện đã sưng lên luôn rồi.
Mạt Kỳ Miểu:.....?
Lục Kỳ Ân, Ngụy Nhâm: ....!!! ((T.T ;; ).
"A, sao lại sưng rồi?." Kì lạ, không lẽ trong lúc thoát ý thức vào không gian thì xảy ra chuyện gì sao?
Lục Kỳ Ân muốn nhân cơ hội mách lẻo một trận, chưa kịp mở miệng liền bị Ngụy Nhâm đưa tay bịp miệng lại.
Lục Kỳ Ân:.......
"Thu hoạch thế nào?." Kỷ Lâm Hạo nét mặt như thường dường như chuyện này chẳng liên quan đến mình, hắn ôm vợ nhỏ vào lòng mình hỏi.
"Không tệ đâu nha, tôi còn tìm thấy......" Vừa nói nét mặt y hiện lên vui mừng, đem chuyện cái môi bị sưng vứt ra sau đầu vội vã kể lại muốn lập chiến công.
Kỷ Lâm Hạo vừa nghe vừa đưa tay như có như không ở mông y niết nhẹ vài cái, thấy chưa đã còn càng rỡ hơn thò tay vào trong quần Mạt Kỳ Miểu xoa nắn mông trắng mềm.
Lục Kỳ Ân sắp bị mù mắt cẩu độc thân rồi!
Trời ơi, lão đại lạnh lùng, bá đạo, men lì của hắn đi đâu rồi?!
Đây là tên biến thái lưu manh nào thế?!
Ngụy Nhâm mắt không liếc tâm không phiền, hắn không muốn nhìn cảnh ân ái này chút nào.
Qua một lúc, Lục Kỳ Ân không nhịn được chen một câu nịnh nọt anh dâu nhỏ mềm mềm trắng trắng như miếng đậu phụ này.
"Anh dâu, sau này có cậu bọn tôi không sợ đói khát nữa! Cuộc sống chắc chắn sẽ cải thiện hơn trước rất nhiều! Anh dâu quả nhiên là thiên thần hộ mệnh của bọn tôi!." Nói là nịnh nọt cũng không hẳn, đây chính xác là lời trong lòng của Lục Kỳ Ân.
Trước khi gặp anh dâu nhỏ bọn họ ăn không ít khổ, vì không có căn cứ làm chỗ dừng chân nên nguồn nước, thức ăn, chỗ trú là cả vấn đề. Lái xe đi xuống ngày như vậy cần một lượng xăng khổng lồ, xe lại không phải chở được tất cả nên họ đã bỏ lại rất nhiều thứ cần thiết.
Có điều, dù có chút khó khăn nhưng họ không hối hận. Sống ở căn cứ phiền muốn chết, không biết lúc nào bị phản bội nữa kìa! Hơn nữa bọn họ không có trách nhiệm nuôi sống hay bảo vệ những kẻ không liên quan. Đây là mạt thế, không có luật pháp, không có nhân tâm.
Có lẽ trời cao nhìn thấy bọn họ vất vả quá chừng, lại phái một thiên thần xuống giúp đỡ đi?
Thế mà gặp trúng lão đại nhà mình! Một lần bắt về làm vợ luôn! Quá ngầu lòi rồi!
Ánh mắt sáng rực như đèn pha nhìn Mạt Kỳ Miểu, thậm chí muốn tiến gần hơn để nhìn y.
"Cút, ngươi làm Tiểu Miểu sợ." Ngụy Nhâm đập vào đầu hắn một phát, cánh cảo nói.
"A, a ngươi kiếm chuyện hả?!." Lục Kỳ Ân một tay láy xe một tay huơ qua đấu với Ngụy Nhâm, cả hai bắt đầu ầm ĩ.
Mạt Kỳ Miểu muốn ngăn nhưng nghĩ lại phát hiện như vậy cũng vui, cũng náo nhiệt nên ngồi một bên hóng chuyện ăn dưa.
Kỳ Lâm Hạo gõ gõ ngón tay, sau đó bóp cằm Mạt Kỳ Miểu để người quay qua đối diện với hắn.
"Em là vợ của tôi." Không cho người phản ứng liền hạ xuống nụ hôn đầy tính chiếm hữu đột ngột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.