Xuyên Đến Mạt Thế Làm Vợ Đại Lão
Chương 5
Nguyệt Bách
10/08/2024
Ngụy Nhâm nhìn Mạt Kỳ Miểu nghi
hoặc, nhìn thiếu niên này cứ như từ trên trời rơi xuống chẳng biết mô tê gì thế? Ánh mắt hắn liếc qua lão đại nhà mình, cầu giải thích.
"Một luồng sáng, sau đó liền ra cậu ta." Kỷ Lâm Hạo nhận được tín hiệu, chậm rãi nói cũng không quan tâm người có hiểu hay không.
Ngụy Nhâm:.......
Thật sự là trên trời rơi xuống?
Mạt Kỳ Miểu nhìn hắn, nam nhân này biết y không phải người nơi này sao?
"Mặc kệ cậu ở đâu tới, đến thế giới này thì phải học cách sinh tồn đi." Kỷ Lâm Hạo nhìn y, cười cợt.
"A, nếu cậu không phải người chỗ này thì để tôi nói sơ qua một chút." Ngụy Nhâm rất nhanh tiếp nhận, dù sao mạt thế đến, người biến dị và tang thi tất cả đều đã xảy ra tiếp nhận thêm một chuyện cũng không là vấn đề.
Hai người ngồi trong xe nhỏ giọng giao tiếp, thỉnh thoảng Lục Kỳ Ân lại chen vài lời vào góp vui. Rất nhanh Mạt Kỳ Miểu liền thân thuộc hai người. Sau đó mới ngạc nhiên phát hiện cả hai người họ điều có song dị năng!
Lục Kỳ Ân có dị năng Thổ, Hỏa, còn Ngụy Nhâm là Băng, Phong. Cả hai đều hai mươi bảy, cùng Kỷ Lâm Hạo lớn lên từ nhỏ thân hơn anh em ruột. Mạt thế bùng nổ, cả ba đang ở cùng nên lập thành tiểu đội phiêu bạt khắp nơi không thích cố định tại một chỗ.
Thức ăn nước uống ngày càng khan hiếm mấy căn cứ cứu trợ ban đầu còn muốn trồng trọt, chăn nuôi tìm nguồn nước này nọ nhưng giữa thời buổi mạt thế không có pháp luật này không gì là không xảy ra được. Căn cứ thành lập không quá hai năm không bị làn sóng tang thi nhấn chìm thì xảy ra nội chiến mà sụp đổ.
Trước đây có không ít căn cứ mời nhóm Kỷ Lâm Hạo về nhưng tất cả đều bị từ chối, đơn giản vì Kỷ Lâm Hạo không muốn giúp. Hắn không đủ lòng cao thượng đi giúp lũ người thừa cơ hội đó, cũng chăng quan tâm gì. Bây giờ là mạt thế không có pháp luật, đừng đem mấy thứ nhân nghĩa ra nói trước mặt hắn.
"Vốn chỉ bọn anh đang muốn tìm nước bổ xung nhưng giờ lại có Tiểu Miếu ở đầy rồi, bọn anh sẽ tăng tốc tìm vật tư hơn. Tiểu Miểu, em nói trong không gian có hồ nước lớn đúng không? Thử cảm nhận rồi chuyển nguồn nước đó ra ngoài thử xem." Ngụy Nhậm có chút trong mong nhìn y, nguồn nước rất khan hiếm bọn họ uống đều rất tiết kiệm không thể phí phạm nhưng vẫn không đủ dùng.
"Vâng, em sẽ thử." Mạt Kỳ Miểu nhắm mắt, đưa ý thức đến không gian của bản thân cảm ứng một chút ở hồ nước. Y đưa bàn tay ra, rất nhanh liền thấy được hơi nước bóc lên sau đó trở thành một bóng nước nhỏ. Nước rất thuần khiết, nhìn liền biết uống được.
Ngụy Nhâm kích động không thôi, xoay người tìm kiếm chai lọ rỗng cho y đựng nước. Không thể lãng phí a!
Lục Kỳ Ân ánh mắt nhìn y lưng tròng, càng thêm muốn bảo vệ 'nguồn nước di động' của đội.
Mạt Kỳ Miểu đỏ mặt, mọi người đều rất tin tưởng y cho dù y lai lịch không rõ, còn vừa mới vào đội.
"Nếu Tiểu Miểu xuất hiện sớm chút thì tốt biết mấy, chúng ta có thể càn quét hết đống đồ siêu thị, đồ đông lạnh vân vân mây mây gì đó điều bỏ vào trong không gian." Lục Kỳ Ân đáng tiếc nói, nếu như vậy thì chỉ cần thèm thịt là có ăn, thèm nước liền có uống. Ô ô thật sướng!
Ngụy Nhâm cùng Kỷ Lâm Hạo đúng là có dùng suy nghĩ với Lục Kỳ Ân. Nói chuyện một hồi liền đến siêu thị bỏ hoang, bên trong sớm đã được vơ vét hết, đồ đạc bị đập không ra dạng. Nhóm người Kỷ Lâm Hạo xuống xe, Mạt Kỳ Miều cũng chằm chậm xuống theo.
"Chỗ này đến vỏ kẹo cũng không còn, lão đại, chúng ta đến đây làm gì nha?." Lục Kì Ân dựa vào cửa xe nói.
"Tìm hạt giống." Bỏ lại một câu liền tiến về phía Mạt Kỳ Miểu, đưa bàn tay to lớn xoa đầu thiếu niên hắn liền nói.
"Cậu thử đem xe vào không gian."
"A? Được..." Mạt Kỳ Miểu đến gần chiếc xe, chạm tay vào nó liền cảm nhận một vị trí trống trong không gian. Xe lập tức biến mất.
"Oa! Lợi hại quá anh dâu!." Lục Kỳ Ân giơ ngón cái cho y.
"Ừm, cám ơn anh." Mạt Kỳ Miểu đuổi theo bước chân nam nhân, nhẹ giọng nói với Lục Kỳ Ân.
Bên trong siêu thị có không ít hạt giống, đất trồng từ sớm đã ô nhiễm nên mớ hạt giống này điều vô dụng bị bỏ lại. Nếu có ích chắc chỉ có với dị năng hệ Mộc, mà trùng hợp bọn họ vừa mới có nè!
"Không tồi, trong kho hình như còn. Tôi đi xem." Ngụy Nhâm nhìn mấy túi hạt giống nhỏ rất hài lòng, nghĩ bên trong kho chắc còn một ít nên muốn đi vơ vét hết.
Đợi người đi, chỉ còn lại Mạt Kỳ Miểu cùng nam nhân, y có chút sợ hãi người bá đạo như hắn.
"Nhìn gì? Trong không gian cậu còn có những gì?." Kỷ Lâm Hạo bước đến chắn lại ánh sáng, người to lớn như con gấu đang giơ vuốt trước con thỏ nhỏ.
"A....." Bất ngờ bị véo má một cái, Mạt Kỳ Miểu một bụng uất ức nhưng nghĩ đến nam nhân sau này là lão đại nhà mình liền nhịn xuống đem tình hình trong không gian nói qua.
"Tốt, lấy hạt giống trồng thử trong đó, để một ít ra ngoài dự phòng." Hắn gật đầu hiểu rõ, liền nghiêm túc đứng chờ Ngụy Nhâm bước ra.
"Một luồng sáng, sau đó liền ra cậu ta." Kỷ Lâm Hạo nhận được tín hiệu, chậm rãi nói cũng không quan tâm người có hiểu hay không.
Ngụy Nhâm:.......
Thật sự là trên trời rơi xuống?
Mạt Kỳ Miểu nhìn hắn, nam nhân này biết y không phải người nơi này sao?
"Mặc kệ cậu ở đâu tới, đến thế giới này thì phải học cách sinh tồn đi." Kỷ Lâm Hạo nhìn y, cười cợt.
"A, nếu cậu không phải người chỗ này thì để tôi nói sơ qua một chút." Ngụy Nhâm rất nhanh tiếp nhận, dù sao mạt thế đến, người biến dị và tang thi tất cả đều đã xảy ra tiếp nhận thêm một chuyện cũng không là vấn đề.
Hai người ngồi trong xe nhỏ giọng giao tiếp, thỉnh thoảng Lục Kỳ Ân lại chen vài lời vào góp vui. Rất nhanh Mạt Kỳ Miểu liền thân thuộc hai người. Sau đó mới ngạc nhiên phát hiện cả hai người họ điều có song dị năng!
Lục Kỳ Ân có dị năng Thổ, Hỏa, còn Ngụy Nhâm là Băng, Phong. Cả hai đều hai mươi bảy, cùng Kỷ Lâm Hạo lớn lên từ nhỏ thân hơn anh em ruột. Mạt thế bùng nổ, cả ba đang ở cùng nên lập thành tiểu đội phiêu bạt khắp nơi không thích cố định tại một chỗ.
Thức ăn nước uống ngày càng khan hiếm mấy căn cứ cứu trợ ban đầu còn muốn trồng trọt, chăn nuôi tìm nguồn nước này nọ nhưng giữa thời buổi mạt thế không có pháp luật này không gì là không xảy ra được. Căn cứ thành lập không quá hai năm không bị làn sóng tang thi nhấn chìm thì xảy ra nội chiến mà sụp đổ.
Trước đây có không ít căn cứ mời nhóm Kỷ Lâm Hạo về nhưng tất cả đều bị từ chối, đơn giản vì Kỷ Lâm Hạo không muốn giúp. Hắn không đủ lòng cao thượng đi giúp lũ người thừa cơ hội đó, cũng chăng quan tâm gì. Bây giờ là mạt thế không có pháp luật, đừng đem mấy thứ nhân nghĩa ra nói trước mặt hắn.
"Vốn chỉ bọn anh đang muốn tìm nước bổ xung nhưng giờ lại có Tiểu Miếu ở đầy rồi, bọn anh sẽ tăng tốc tìm vật tư hơn. Tiểu Miểu, em nói trong không gian có hồ nước lớn đúng không? Thử cảm nhận rồi chuyển nguồn nước đó ra ngoài thử xem." Ngụy Nhậm có chút trong mong nhìn y, nguồn nước rất khan hiếm bọn họ uống đều rất tiết kiệm không thể phí phạm nhưng vẫn không đủ dùng.
"Vâng, em sẽ thử." Mạt Kỳ Miểu nhắm mắt, đưa ý thức đến không gian của bản thân cảm ứng một chút ở hồ nước. Y đưa bàn tay ra, rất nhanh liền thấy được hơi nước bóc lên sau đó trở thành một bóng nước nhỏ. Nước rất thuần khiết, nhìn liền biết uống được.
Ngụy Nhâm kích động không thôi, xoay người tìm kiếm chai lọ rỗng cho y đựng nước. Không thể lãng phí a!
Lục Kỳ Ân ánh mắt nhìn y lưng tròng, càng thêm muốn bảo vệ 'nguồn nước di động' của đội.
Mạt Kỳ Miểu đỏ mặt, mọi người đều rất tin tưởng y cho dù y lai lịch không rõ, còn vừa mới vào đội.
"Nếu Tiểu Miểu xuất hiện sớm chút thì tốt biết mấy, chúng ta có thể càn quét hết đống đồ siêu thị, đồ đông lạnh vân vân mây mây gì đó điều bỏ vào trong không gian." Lục Kỳ Ân đáng tiếc nói, nếu như vậy thì chỉ cần thèm thịt là có ăn, thèm nước liền có uống. Ô ô thật sướng!
Ngụy Nhâm cùng Kỷ Lâm Hạo đúng là có dùng suy nghĩ với Lục Kỳ Ân. Nói chuyện một hồi liền đến siêu thị bỏ hoang, bên trong sớm đã được vơ vét hết, đồ đạc bị đập không ra dạng. Nhóm người Kỷ Lâm Hạo xuống xe, Mạt Kỳ Miều cũng chằm chậm xuống theo.
"Chỗ này đến vỏ kẹo cũng không còn, lão đại, chúng ta đến đây làm gì nha?." Lục Kì Ân dựa vào cửa xe nói.
"Tìm hạt giống." Bỏ lại một câu liền tiến về phía Mạt Kỳ Miểu, đưa bàn tay to lớn xoa đầu thiếu niên hắn liền nói.
"Cậu thử đem xe vào không gian."
"A? Được..." Mạt Kỳ Miểu đến gần chiếc xe, chạm tay vào nó liền cảm nhận một vị trí trống trong không gian. Xe lập tức biến mất.
"Oa! Lợi hại quá anh dâu!." Lục Kỳ Ân giơ ngón cái cho y.
"Ừm, cám ơn anh." Mạt Kỳ Miểu đuổi theo bước chân nam nhân, nhẹ giọng nói với Lục Kỳ Ân.
Bên trong siêu thị có không ít hạt giống, đất trồng từ sớm đã ô nhiễm nên mớ hạt giống này điều vô dụng bị bỏ lại. Nếu có ích chắc chỉ có với dị năng hệ Mộc, mà trùng hợp bọn họ vừa mới có nè!
"Không tồi, trong kho hình như còn. Tôi đi xem." Ngụy Nhâm nhìn mấy túi hạt giống nhỏ rất hài lòng, nghĩ bên trong kho chắc còn một ít nên muốn đi vơ vét hết.
Đợi người đi, chỉ còn lại Mạt Kỳ Miểu cùng nam nhân, y có chút sợ hãi người bá đạo như hắn.
"Nhìn gì? Trong không gian cậu còn có những gì?." Kỷ Lâm Hạo bước đến chắn lại ánh sáng, người to lớn như con gấu đang giơ vuốt trước con thỏ nhỏ.
"A....." Bất ngờ bị véo má một cái, Mạt Kỳ Miểu một bụng uất ức nhưng nghĩ đến nam nhân sau này là lão đại nhà mình liền nhịn xuống đem tình hình trong không gian nói qua.
"Tốt, lấy hạt giống trồng thử trong đó, để một ít ra ngoài dự phòng." Hắn gật đầu hiểu rõ, liền nghiêm túc đứng chờ Ngụy Nhâm bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.