Chương 2:
Hạ Tiểu Thất
25/03/2023
Mười năm này rốt cuộc đã có chuyện gì?
Vì sao tôi cảm thấy hiện tại Lục Tự Hàn rất thất vọng về tôi.
Tuy nhiên, nhìn thái độ thì có thể thấy được anh ấy không muốn ly hôn, là do đơn phương Lâm Sơ Hạ đề nghị, cho dù phải ra đi tay trắng.
Chẳng lẽ mình thật sự... ngoại tình sao?
Tôi lấy điện thoại ra xem tin nhắn SMS và Wechat nhưng không thấy có gì bất thường.
Kết nối bạn bè trên Wechat của Lâm Sơ Hạ rất ít, chỉ có khoảng năm mươi người.
Nhìn vào những người bạn được đánh dấu sao, tôi phát hiện ngoài Lục Tự Hàn còn có hai người, một người đàn ông tên là Tề Hạo, tôi không biết anh ta, và người còn lại là người chị em tốt của tôi hồi trung học Đàm Gia Hân.
Đến ông trời cũng giúp tôi, có thể tìm Gia Bảo hỏi một chút.
Đã mười năm trôi qua, không biết cô gái nhỏ này ra sao rồi.
Cô ấy từng hâm mộ một ca sĩ đến mức nói rằng sau này lớn lên sẽ gả cho anh ta, không biết cô ấy có thực hiện được chưa.
"Gia Bảo Gia Bảo, cậu đang ở đâu? Có thời gian ra ngoài ăn cơm không?"
Sau khi vừa bấm gửi tin thì một dấu châm than to đùng kèm một dòng chữ nhỏ thật bắt mắt được gửi tới: Gia Hân đã bật tính năng xác minh bạn bè, bạn không phải bạn bè của anh ấy (cô ấy) .....
Đây nghĩa là cô ấy hủy kết bạn với tôi sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy Lâm Sơ Hạ, mười năm sau cuộc sống của mi thật thảm hại, ly hôn với người mi yêu nhất, bạn bè tuyệt giao, người thân xa lánh.
Để tìm hiểu rốt cuộc là xảy chuyện gì, tôi đã kết bạn lại với Đàm Gia Hân.
May mắn thay, Gia Hân không từ chối lời mời kết bạn của tôi, nhưng cô ấy chỉ gửi một dấu chấm hỏi thật xa cách.
"Chúng ta ra ngoài gặp nhau được không? Mình có chút chuyện muốn nói với cậu." Tôi hồi hộp gửi tin nhắn, sợ cô ấy từ chối.
May mắn là cô ấy không từ chối và đáp lại bằng hai chữ: "Được thôi"
Tôi nóng lòng muốn gặp Đàm Gia Hân, xem cô ấy thay đổi như thế nào sau mười năm, và hỏi cô ấy điều gì đã xảy ra với tôi trong mười năm qua.
Tôi nhanh chóng đến điểm hẹn, là một quán cà phê khá đẹp.
Thế giới đã phát triển nhanh chóng trong mười năm qua, tôi nhớ rằng nơi này ban đầu chỉ là một cái thôn nhỏ, nhưng bây giờ nó đã biến thành một trung tâm mua sắm lớn với những tòa cao ốc sừng sững bên cạnh.
Tuy nhiên, tôi đã ở quán cà phê đợi Đàm Gia Hân được ba hay bốn tiếng đồng hồ rồi, từ hồi chín giờ cho đến giờ ăn trưa, mà cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
Tôi nghĩ là nên nhắn tin hỏi cô ấy vì sao vẫn chưa tới, nhưng khi gửi tin thì Wechat lại hiện thông báo: Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đối phương không nhận được.
Tôi:??
Con nhỏ này vậy mà lại chặn tôi rồi sao?
Trời ạ, tôi đã đắc tội gì với cô ấy rồi.
Đúng là khóc không ra nước mắt, khi tôi đang định ra ngoài ăn trưa rồi về nhà thì Đàm Gia Hân xuất hiện.
"Cảm giác phải chờ đợi người khác thế nào?" Đàm Gia Hân mặc một chiếc áo màu kem, đeo một cặp kính râm lớn, trông như một ngôi sao sợ bị chụp ảnh.
Gặp được Đàm Gia Hân, tôi như tìm được nước trong sa mạc, liền lao tới ôm lấy cô ấy, "Gia Bảo, mười năm trôi qua cậu cũng đã thay đổi quá nhiều rồi."
Đàm Gia Hân rõ ràng đã bị lời nói của tôi làm cho bối rối, cô ấy đẩy tôi ra, tháo kính râm, và nhìn tôi với vẻ mặt "Đầu óc cậu có vấn đề à?" "Lâm Sơ Hạ, cậu đang làm trò gì vậy?"
"Không có gì..." Tôi sụt sịt hỏi: "Mình muốn hỏi cậu tại sao Lục Tự Hàn Lại muốn ly hôn với mình?"
"Ồ, anh ta muốn ly hôn với cậu?" Đàm Gia Hân cười lạnh và nói, "Không phải cậu một khóc, hai nháo, ba thắt cổ nhất quyết đòi ly hôn sao?"
"Hả?" Thật sự là tôi muốn ly hôn à.
"Tại sao?" Tôi bối rối hỏi.
"Tôi cũng muốn hỏi cậu tại sao đây?" Đàm Gia Hân hừ lạnh một tiếng, "Cậu quên những gì mình đã làm rồi sao? Không chỉ ly hôn với anh ta, mà còn muốn tuyệt giao với tôi."
"Cũng ở chỗ này, tôi đợi cậu hai tiếng đồng hồ, cuối cùng lại đợi được một câu 'chúng ta sau này không còn là bạn bè nữa' của cậu, sau đó cậu đã chặn hết tất cả phương thức liên lạc của tôi, cậu quên rồi sao?"
Nhìn biểu hiện của Đàm Gia Hân thì cô ấy không nói dối.
"Chuyện đó...Gia Bảo." Tôi kéo tay cô ấy, cố ý làm nũng.
"Đừng gọi tôi là Gia Bảo." Đàm Gia Hân phất tay, không quan tâm chút mánh khóe của tôi.
"Mình...mình bị mất trí nhớ, không còn chút ký ức gì của mười năm nay hết." So với việc xuyên không thì nói bị mất trí nhớ dễ chấp nhận hơn.
Nhưng Đàm Gia Hân vẫn bị sốc.
"Cái quái gì?"
"Trí nhớ của mình dừng lại ở ngày mà mình và Lục Tự Hàn bắt đầu hẹn hò, cũng chính là mười năm trước."
"Mất trí nhớ?" Đàm Gia Hân không thể tin nhìn tôi.
Vì sao tôi cảm thấy hiện tại Lục Tự Hàn rất thất vọng về tôi.
Tuy nhiên, nhìn thái độ thì có thể thấy được anh ấy không muốn ly hôn, là do đơn phương Lâm Sơ Hạ đề nghị, cho dù phải ra đi tay trắng.
Chẳng lẽ mình thật sự... ngoại tình sao?
Tôi lấy điện thoại ra xem tin nhắn SMS và Wechat nhưng không thấy có gì bất thường.
Kết nối bạn bè trên Wechat của Lâm Sơ Hạ rất ít, chỉ có khoảng năm mươi người.
Nhìn vào những người bạn được đánh dấu sao, tôi phát hiện ngoài Lục Tự Hàn còn có hai người, một người đàn ông tên là Tề Hạo, tôi không biết anh ta, và người còn lại là người chị em tốt của tôi hồi trung học Đàm Gia Hân.
Đến ông trời cũng giúp tôi, có thể tìm Gia Bảo hỏi một chút.
Đã mười năm trôi qua, không biết cô gái nhỏ này ra sao rồi.
Cô ấy từng hâm mộ một ca sĩ đến mức nói rằng sau này lớn lên sẽ gả cho anh ta, không biết cô ấy có thực hiện được chưa.
"Gia Bảo Gia Bảo, cậu đang ở đâu? Có thời gian ra ngoài ăn cơm không?"
Sau khi vừa bấm gửi tin thì một dấu châm than to đùng kèm một dòng chữ nhỏ thật bắt mắt được gửi tới: Gia Hân đã bật tính năng xác minh bạn bè, bạn không phải bạn bè của anh ấy (cô ấy) .....
Đây nghĩa là cô ấy hủy kết bạn với tôi sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy Lâm Sơ Hạ, mười năm sau cuộc sống của mi thật thảm hại, ly hôn với người mi yêu nhất, bạn bè tuyệt giao, người thân xa lánh.
Để tìm hiểu rốt cuộc là xảy chuyện gì, tôi đã kết bạn lại với Đàm Gia Hân.
May mắn thay, Gia Hân không từ chối lời mời kết bạn của tôi, nhưng cô ấy chỉ gửi một dấu chấm hỏi thật xa cách.
"Chúng ta ra ngoài gặp nhau được không? Mình có chút chuyện muốn nói với cậu." Tôi hồi hộp gửi tin nhắn, sợ cô ấy từ chối.
May mắn là cô ấy không từ chối và đáp lại bằng hai chữ: "Được thôi"
Tôi nóng lòng muốn gặp Đàm Gia Hân, xem cô ấy thay đổi như thế nào sau mười năm, và hỏi cô ấy điều gì đã xảy ra với tôi trong mười năm qua.
Tôi nhanh chóng đến điểm hẹn, là một quán cà phê khá đẹp.
Thế giới đã phát triển nhanh chóng trong mười năm qua, tôi nhớ rằng nơi này ban đầu chỉ là một cái thôn nhỏ, nhưng bây giờ nó đã biến thành một trung tâm mua sắm lớn với những tòa cao ốc sừng sững bên cạnh.
Tuy nhiên, tôi đã ở quán cà phê đợi Đàm Gia Hân được ba hay bốn tiếng đồng hồ rồi, từ hồi chín giờ cho đến giờ ăn trưa, mà cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
Tôi nghĩ là nên nhắn tin hỏi cô ấy vì sao vẫn chưa tới, nhưng khi gửi tin thì Wechat lại hiện thông báo: Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đối phương không nhận được.
Tôi:??
Con nhỏ này vậy mà lại chặn tôi rồi sao?
Trời ạ, tôi đã đắc tội gì với cô ấy rồi.
Đúng là khóc không ra nước mắt, khi tôi đang định ra ngoài ăn trưa rồi về nhà thì Đàm Gia Hân xuất hiện.
"Cảm giác phải chờ đợi người khác thế nào?" Đàm Gia Hân mặc một chiếc áo màu kem, đeo một cặp kính râm lớn, trông như một ngôi sao sợ bị chụp ảnh.
Gặp được Đàm Gia Hân, tôi như tìm được nước trong sa mạc, liền lao tới ôm lấy cô ấy, "Gia Bảo, mười năm trôi qua cậu cũng đã thay đổi quá nhiều rồi."
Đàm Gia Hân rõ ràng đã bị lời nói của tôi làm cho bối rối, cô ấy đẩy tôi ra, tháo kính râm, và nhìn tôi với vẻ mặt "Đầu óc cậu có vấn đề à?" "Lâm Sơ Hạ, cậu đang làm trò gì vậy?"
"Không có gì..." Tôi sụt sịt hỏi: "Mình muốn hỏi cậu tại sao Lục Tự Hàn Lại muốn ly hôn với mình?"
"Ồ, anh ta muốn ly hôn với cậu?" Đàm Gia Hân cười lạnh và nói, "Không phải cậu một khóc, hai nháo, ba thắt cổ nhất quyết đòi ly hôn sao?"
"Hả?" Thật sự là tôi muốn ly hôn à.
"Tại sao?" Tôi bối rối hỏi.
"Tôi cũng muốn hỏi cậu tại sao đây?" Đàm Gia Hân hừ lạnh một tiếng, "Cậu quên những gì mình đã làm rồi sao? Không chỉ ly hôn với anh ta, mà còn muốn tuyệt giao với tôi."
"Cũng ở chỗ này, tôi đợi cậu hai tiếng đồng hồ, cuối cùng lại đợi được một câu 'chúng ta sau này không còn là bạn bè nữa' của cậu, sau đó cậu đã chặn hết tất cả phương thức liên lạc của tôi, cậu quên rồi sao?"
Nhìn biểu hiện của Đàm Gia Hân thì cô ấy không nói dối.
"Chuyện đó...Gia Bảo." Tôi kéo tay cô ấy, cố ý làm nũng.
"Đừng gọi tôi là Gia Bảo." Đàm Gia Hân phất tay, không quan tâm chút mánh khóe của tôi.
"Mình...mình bị mất trí nhớ, không còn chút ký ức gì của mười năm nay hết." So với việc xuyên không thì nói bị mất trí nhớ dễ chấp nhận hơn.
Nhưng Đàm Gia Hân vẫn bị sốc.
"Cái quái gì?"
"Trí nhớ của mình dừng lại ở ngày mà mình và Lục Tự Hàn bắt đầu hẹn hò, cũng chính là mười năm trước."
"Mất trí nhớ?" Đàm Gia Hân không thể tin nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.