Chương 6:
Hạ Tiểu Thất
30/03/2023
Tôi vốn không đói bụng, thấy anh tính tiền xong thì vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài, tôi cũng dứt khoát buông đũa xuống đi theo anh.
Sau khi ra ngoài, anh cúp điện thoại rồi quay đầu nói với tôi: "Công ty có chút việc cần anh xử lý, giờ anh đưa em về trước, hay em muốn tự đi mua sắm."
Giọng điệu và nét mặt của anh ấy đã quay lại vẻ lạnh lùng, nghiêm túc như hồi sáng.
"Nếu anh đang bận việc thì để em tự về được rồi."
Anh cuối đầu nhìn tôi, đột nhiên lấy từ trong túi ra môt cái ví đựng thẻ, đưa một tấm thẻ cho tôi, "Em tự đi mua sắm trước đi, muốn mua gì thì mua, chờ anh quay lại đón em, em không quên mật mã chứ?"
"Không cần đâu, em..."
"Nếu đã không ly hôn thì chu cấp cho em là nghĩa vụ của anh, một nửa tài sản của anh cũng đều là của em." Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Anh chưa bao giờ keo kiệt với em, thẻ vẫn luôn để ở chỗ em nhưng em không sử dụng."
Hẳn anh đã nghe được những lời tôi mắng ở khách sạn, tôi có chút xấu hổ, không biết nên nói cái gì, chỉ biết xin lỗi: "Em xin lỗi."
"Mua sắm mệt thì gọi cho anh." Anh nhét thẻ vào tay tôi rồi xoay người rời đi.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Lục Tự Hàn tốt như vậy, vì sao Lâm Sơ Hạ lại muốn ly hôn với anh...
Nhìn tấm thẻ, tôi cảm thấy như một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Dùng... tôi quả thật không biết mật mã.
Không dùng, Lục Tự Hàn sẽ không vui.
Ôi...... thật là khó quá đi
Ngẩng đầu nhìn lướt qua phía đối diện có máy ATM, tôi nhấc chân đi qua.
Tấm thẻ ngân hàng này có thể trước kia đã được đưa cho Lâm Sơ Hạ, nhưng bởi vì ly hôn nên đã trả lại.
Với tính cách sợ phiền toái của Lục Tự Hàn, chắc không đến mức vừa lấy về đã đổi mật mã.
Vậy nên mật mã của tấm thẻ này khẳng định rất đơn giản.
Tôi hít sâu một hơi và đút thẻ vào, thử nhập ngày sinh của anh ấy trước, nhưng mà không đúng.
"Hay là kỷ niệm ngày cưới?" Tôi lại thua rồi, vẫn không đúng.
Nếu sai nữa sẽ bị khóa thẻ...
"Chẳng lẽ là sinh nhật của mình?" Tôi bất chấp nhập luôn ngày sinh của mình vào.
Yoho, biết ngay mà!
Sau khi kiểm tra số dư thẻ ngân hàng, tôi liền ngây dại.
"Mười, một trăm, một nghìn, một vạn, mười vạn, một trăm vạn... Mẹ ơi, Lục Tự Hàn kiếm được nhiều tiền vậy sao!"
Lâm Sơ Hạ kia sao lại muốn ly hôn với anh ấy vậy?
Nghĩ không ra, tôi dứt khoát không nghĩ nữa, cầm thẻ đi đến trung tâm thương mại.
Đúng lúc tôi không thích quần áo của Lâm Sơ Hạ cho lắm, quá trưởng thành và lỗi thời, tôi của hiện tại dẫu sao cũng là cô gái mười chín tuổi, đương nhiên phải ăn mặc trẻ trung có sức sống một chút.
Sẵn tiện mua thêm vài món đồ trang điểm.
Sau khi mua sắm thỏa thích một tiếng đồng hồ, còn chưa mua được bao nhiêu món, tôi đã mệt không chịu nổi, chân tê rần không nhấc lên được, tôi đành tìm quán trà sữa ngồi uống một chút.
Mới uống được một nửa, bao tử bắt đầu cuộn lên, bụng dưới đau nhức.
Tôi đang ôm bụng nằm trên chiếc bàn vuông nhỏ thì có một cô gái đi qua, chỉ vào quần của tôi ấp úng nói: "Cái kia...cô gái à, cô..."
Tôi nhìn xuống theo hướng cô ấy chỉ, phát hiện quần đã bị nhuộm đỏ, trên mặt đất cũng có vết máu.
Hay thật, chứng mất trí nhớ làm cho ngay cả chuyện dì cả đến tôi cũng không biết, cả một lượng lớn như vậy, có vẻ như bị xuất huyết rất nhiều.
Trước kia khi dì cả đến tôi cũng không đau bụng như vậy, sao bây giờ lại đau, giống như có hàng vạn cây kim châm vào bụng dưới.
Tôi lấy điện thoại ra muốn gọi cho Lục Tự Hàn, nhưng tay không có chút sức lực nào, điện thoại cũng cầm không nổi.
Một giây trước khi ngất xỉu tôi nghĩ rằng, có lẽ mình là người đầu tiên bị ngất xỉu khi dì cả đến thăm.
Có khi nào sau khi ngất xỉu, tôi có thể quay về mười năm trước không?
Sau khi ra ngoài, anh cúp điện thoại rồi quay đầu nói với tôi: "Công ty có chút việc cần anh xử lý, giờ anh đưa em về trước, hay em muốn tự đi mua sắm."
Giọng điệu và nét mặt của anh ấy đã quay lại vẻ lạnh lùng, nghiêm túc như hồi sáng.
"Nếu anh đang bận việc thì để em tự về được rồi."
Anh cuối đầu nhìn tôi, đột nhiên lấy từ trong túi ra môt cái ví đựng thẻ, đưa một tấm thẻ cho tôi, "Em tự đi mua sắm trước đi, muốn mua gì thì mua, chờ anh quay lại đón em, em không quên mật mã chứ?"
"Không cần đâu, em..."
"Nếu đã không ly hôn thì chu cấp cho em là nghĩa vụ của anh, một nửa tài sản của anh cũng đều là của em." Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Anh chưa bao giờ keo kiệt với em, thẻ vẫn luôn để ở chỗ em nhưng em không sử dụng."
Hẳn anh đã nghe được những lời tôi mắng ở khách sạn, tôi có chút xấu hổ, không biết nên nói cái gì, chỉ biết xin lỗi: "Em xin lỗi."
"Mua sắm mệt thì gọi cho anh." Anh nhét thẻ vào tay tôi rồi xoay người rời đi.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Lục Tự Hàn tốt như vậy, vì sao Lâm Sơ Hạ lại muốn ly hôn với anh...
Nhìn tấm thẻ, tôi cảm thấy như một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Dùng... tôi quả thật không biết mật mã.
Không dùng, Lục Tự Hàn sẽ không vui.
Ôi...... thật là khó quá đi
Ngẩng đầu nhìn lướt qua phía đối diện có máy ATM, tôi nhấc chân đi qua.
Tấm thẻ ngân hàng này có thể trước kia đã được đưa cho Lâm Sơ Hạ, nhưng bởi vì ly hôn nên đã trả lại.
Với tính cách sợ phiền toái của Lục Tự Hàn, chắc không đến mức vừa lấy về đã đổi mật mã.
Vậy nên mật mã của tấm thẻ này khẳng định rất đơn giản.
Tôi hít sâu một hơi và đút thẻ vào, thử nhập ngày sinh của anh ấy trước, nhưng mà không đúng.
"Hay là kỷ niệm ngày cưới?" Tôi lại thua rồi, vẫn không đúng.
Nếu sai nữa sẽ bị khóa thẻ...
"Chẳng lẽ là sinh nhật của mình?" Tôi bất chấp nhập luôn ngày sinh của mình vào.
Yoho, biết ngay mà!
Sau khi kiểm tra số dư thẻ ngân hàng, tôi liền ngây dại.
"Mười, một trăm, một nghìn, một vạn, mười vạn, một trăm vạn... Mẹ ơi, Lục Tự Hàn kiếm được nhiều tiền vậy sao!"
Lâm Sơ Hạ kia sao lại muốn ly hôn với anh ấy vậy?
Nghĩ không ra, tôi dứt khoát không nghĩ nữa, cầm thẻ đi đến trung tâm thương mại.
Đúng lúc tôi không thích quần áo của Lâm Sơ Hạ cho lắm, quá trưởng thành và lỗi thời, tôi của hiện tại dẫu sao cũng là cô gái mười chín tuổi, đương nhiên phải ăn mặc trẻ trung có sức sống một chút.
Sẵn tiện mua thêm vài món đồ trang điểm.
Sau khi mua sắm thỏa thích một tiếng đồng hồ, còn chưa mua được bao nhiêu món, tôi đã mệt không chịu nổi, chân tê rần không nhấc lên được, tôi đành tìm quán trà sữa ngồi uống một chút.
Mới uống được một nửa, bao tử bắt đầu cuộn lên, bụng dưới đau nhức.
Tôi đang ôm bụng nằm trên chiếc bàn vuông nhỏ thì có một cô gái đi qua, chỉ vào quần của tôi ấp úng nói: "Cái kia...cô gái à, cô..."
Tôi nhìn xuống theo hướng cô ấy chỉ, phát hiện quần đã bị nhuộm đỏ, trên mặt đất cũng có vết máu.
Hay thật, chứng mất trí nhớ làm cho ngay cả chuyện dì cả đến tôi cũng không biết, cả một lượng lớn như vậy, có vẻ như bị xuất huyết rất nhiều.
Trước kia khi dì cả đến tôi cũng không đau bụng như vậy, sao bây giờ lại đau, giống như có hàng vạn cây kim châm vào bụng dưới.
Tôi lấy điện thoại ra muốn gọi cho Lục Tự Hàn, nhưng tay không có chút sức lực nào, điện thoại cũng cầm không nổi.
Một giây trước khi ngất xỉu tôi nghĩ rằng, có lẽ mình là người đầu tiên bị ngất xỉu khi dì cả đến thăm.
Có khi nào sau khi ngất xỉu, tôi có thể quay về mười năm trước không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.