Xuyên Đến Những Năm Đói Kém, Một Nách Năm Con
Chương 23: Ông Nội Trương
Tiếu Mỹ Nhân
11/11/2024
Sao lại vướng vào một người đàn bà đanh đá “lắm lời” và đã trải qua 1 đời chồng như thế này?
Nhưng bây giờ nhìn lại, nữ đồng chí này cũng không phải hoàn toàn không có điểm tốt, ít nhất cô còn phân biệt được phải trái, không dễ dàng bị vài nghìn đồng cám dỗ.
Xét về gia thế… có lẽ là bạn anh ta đang trèo cao rồi.
Nghe báo cáo của hai cấp dưới, trưởng đồn công an suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được, tôi sẽ tự mình gửi thư báo lại.”
Dĩ nhiên, trưởng đồn không phải liên lạc với cha mẹ ruột của Kiều Ngọc.
Sau khi nắm bắt được tính cách bên đó, anh ta nhờ người điều tra và phát hiện ra người thực sự có quyền quyết định trong gia đình họ Trương ở Bắc Kinh chính là ông nội Kiều Ngọc. Cha mẹ cô vẫn chưa dám nói sự thật về thân thế của Kiều Ngọc cho ông nội biết.
Ông Trương giữ vị trí cao tại Bắc Kinh, chỉ có một người con trai là cha của Kiều Ngọc, người này có hai con trai và một cô con gái út.
Gia đình họ Trương rất yêu chiều cô con gái út này, từ sớm đã định hôn ước cho cô bé. Nhưng do được nuông chiều quá mức, cô con gái út lại bí mật yêu một bạn học cấp ba, khiến gia đình họ Trương phải lao đao giải quyết việc hủy hôn.
Khi trưởng đồn gọi điện, ông Trương vừa kết thúc việc từ chối hôn sự, không ngại mất mặt để bảo vệ cháu gái. Nhận điện thoại từ trưởng đồn, ông Trương sững người.
Trời ạ, cháu gái ông không phải là cháu ruột?!
Ông chưa biết nên trả lời thế nào, chỉ đáp: “Cho tôi vài ngày để suy nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
Trưởng đồn đáp: “Vâng, thưa ngài.”
Ông Trương lập tức cho người điều tra, chỉ trong nửa ngày đã biết toàn bộ sự thật. Sau đó, ông mất thêm nửa ngày để bình tĩnh lại. Nghĩ đến cô cháu gái chưa từng gặp mặt, ông mới gọi điện lại cho trưởng đồn: “Nhờ đồng chí giữ con bé lại cho tôi, tôi sẽ đích thân xử lý chuyện này.”
Nghe vậy, trưởng đồn cũng thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Vâng, thưa ngài.”
...
Còn Kiều Ngọc thì đang làm gì?
Sau nửa tháng vất vả, cuối cùng cô cũng thấy được vài con lợn rừng trong rừng sâu.
Cô thu lợn rừng sống vào không gian, nháy mắt chúng lập tức chết đi. Giờ thì cô không cần lo không có thịt lợn để ăn nữa.
┭┮﹏┭┮
Trong không gian lưu trữ của Kiều Ngọc có một chiếc hũ sành, dùng để giữ đồ ăn riêng cho mình.
Không chỉ vậy, cô còn có dao, muối và một số vật dụng khác, rất tiện lợi để xử lý thịt lợn rừng.
May mắn là cơ thể gốc của cô có sức lực tốt, đủ để xử lý con lợn rừng nhỏ này. Phần nội tạng sau khi được lấy ra sẽ được bỏ vào không gian, còn phần thịt được chia thành nạc và mỡ. Mỡ dùng để thắng ra một hũ dầu, còn thịt nạc thì xào thành thịt sợi hoặc làm thành thịt viên nấu súp, sau đó bỏ vào ngăn lưu trữ.
Thịt xào và thịt viên là đồ ăn sẵn, tiện lợi cho cô ăn riêng. Còn dầu mỡ thì sẽ được để vào hũ mỡ của gia đình, sau này thêm vào bữa ăn để bồi bổ cho các con.
Sau khi hoàn tất, cô mang mấy con lợn rừng còn lại ra chợ đen bán, kiếm được một ít tiền và vài tấm phiếu. Gom đủ phiếu công nghiệp, cô mua được một chiếc nồi sắt, kịp về nhà họ Chu trước khi trời tối.
Mẹ Chu thấy cô trở về thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa ngửi thấy mùi máu nồng nặc trên người Kiều Ngọc, bà liền căng thẳng hỏi: “Con có bị thương không?”
Thấy mẹ Chu định đưa tay kiểm tra, Kiều Ngọc ngăn lại, nói: “Con không sao đâu mẹ. Con săn được một con thú rừng, đem bán rồi. Mùi máu là do thú rừng đấy mẹ.”
Nhưng bây giờ nhìn lại, nữ đồng chí này cũng không phải hoàn toàn không có điểm tốt, ít nhất cô còn phân biệt được phải trái, không dễ dàng bị vài nghìn đồng cám dỗ.
Xét về gia thế… có lẽ là bạn anh ta đang trèo cao rồi.
Nghe báo cáo của hai cấp dưới, trưởng đồn công an suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được, tôi sẽ tự mình gửi thư báo lại.”
Dĩ nhiên, trưởng đồn không phải liên lạc với cha mẹ ruột của Kiều Ngọc.
Sau khi nắm bắt được tính cách bên đó, anh ta nhờ người điều tra và phát hiện ra người thực sự có quyền quyết định trong gia đình họ Trương ở Bắc Kinh chính là ông nội Kiều Ngọc. Cha mẹ cô vẫn chưa dám nói sự thật về thân thế của Kiều Ngọc cho ông nội biết.
Ông Trương giữ vị trí cao tại Bắc Kinh, chỉ có một người con trai là cha của Kiều Ngọc, người này có hai con trai và một cô con gái út.
Gia đình họ Trương rất yêu chiều cô con gái út này, từ sớm đã định hôn ước cho cô bé. Nhưng do được nuông chiều quá mức, cô con gái út lại bí mật yêu một bạn học cấp ba, khiến gia đình họ Trương phải lao đao giải quyết việc hủy hôn.
Khi trưởng đồn gọi điện, ông Trương vừa kết thúc việc từ chối hôn sự, không ngại mất mặt để bảo vệ cháu gái. Nhận điện thoại từ trưởng đồn, ông Trương sững người.
Trời ạ, cháu gái ông không phải là cháu ruột?!
Ông chưa biết nên trả lời thế nào, chỉ đáp: “Cho tôi vài ngày để suy nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
Trưởng đồn đáp: “Vâng, thưa ngài.”
Ông Trương lập tức cho người điều tra, chỉ trong nửa ngày đã biết toàn bộ sự thật. Sau đó, ông mất thêm nửa ngày để bình tĩnh lại. Nghĩ đến cô cháu gái chưa từng gặp mặt, ông mới gọi điện lại cho trưởng đồn: “Nhờ đồng chí giữ con bé lại cho tôi, tôi sẽ đích thân xử lý chuyện này.”
Nghe vậy, trưởng đồn cũng thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Vâng, thưa ngài.”
...
Còn Kiều Ngọc thì đang làm gì?
Sau nửa tháng vất vả, cuối cùng cô cũng thấy được vài con lợn rừng trong rừng sâu.
Cô thu lợn rừng sống vào không gian, nháy mắt chúng lập tức chết đi. Giờ thì cô không cần lo không có thịt lợn để ăn nữa.
┭┮﹏┭┮
Trong không gian lưu trữ của Kiều Ngọc có một chiếc hũ sành, dùng để giữ đồ ăn riêng cho mình.
Không chỉ vậy, cô còn có dao, muối và một số vật dụng khác, rất tiện lợi để xử lý thịt lợn rừng.
May mắn là cơ thể gốc của cô có sức lực tốt, đủ để xử lý con lợn rừng nhỏ này. Phần nội tạng sau khi được lấy ra sẽ được bỏ vào không gian, còn phần thịt được chia thành nạc và mỡ. Mỡ dùng để thắng ra một hũ dầu, còn thịt nạc thì xào thành thịt sợi hoặc làm thành thịt viên nấu súp, sau đó bỏ vào ngăn lưu trữ.
Thịt xào và thịt viên là đồ ăn sẵn, tiện lợi cho cô ăn riêng. Còn dầu mỡ thì sẽ được để vào hũ mỡ của gia đình, sau này thêm vào bữa ăn để bồi bổ cho các con.
Sau khi hoàn tất, cô mang mấy con lợn rừng còn lại ra chợ đen bán, kiếm được một ít tiền và vài tấm phiếu. Gom đủ phiếu công nghiệp, cô mua được một chiếc nồi sắt, kịp về nhà họ Chu trước khi trời tối.
Mẹ Chu thấy cô trở về thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa ngửi thấy mùi máu nồng nặc trên người Kiều Ngọc, bà liền căng thẳng hỏi: “Con có bị thương không?”
Thấy mẹ Chu định đưa tay kiểm tra, Kiều Ngọc ngăn lại, nói: “Con không sao đâu mẹ. Con săn được một con thú rừng, đem bán rồi. Mùi máu là do thú rừng đấy mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.