Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 43: A
Thứ Lộ
22/08/2024
Người này sao vừa đến khu tập thể ngày đầu tiên đã đem chuyện này ra nói?
"Hả? Tiểu Tưởng lấy quần áo của cô à?" Vợ của Lưu tiểu đoàn trưởng lúc nãy còn chê bai Ôn Ninh tiêu tiền như nước, giờ nghe được chuyện về Tưởng Dung, mắt lại sáng rực lên.
Ôi chao, gần đây khu nhà tập thể có đến hai quân nhân mới chuyển đến, xem ra sắp có chuyện hay để xem rồi! Cô ta với cả hai người họ đều không thân quen, chỉ muốn hóng chuyện thôi!
"Nhiều chứ, cô ấy lấy của tôi mấy lần vải rồi, còn có cả phiếu đường, kẹp tóc dây buộc tóc cũng không ít." Ôn Ninh cười tươi nhìn Tưởng Dung, "Nhưng mà đồng chí Tưởng Dung nói là mượn."
Tưởng Dung thầm chửi rủa trong lòng, mãi đến khi nghe thấy câu chữa cháy của Ôn Ninh mới hơi dịu sắc mặt: "Phải, là mượn, tôi không lấy không của ai bao giờ."
Mấy cô vợ quân nhân nhìn nhau, đều cảm thấy có gì đó sai sai.
"Đúng rồi, mượn mà, lúc trước cô kết hôn có trả lại tôi một ít rồi đấy, còn lại phiếu vải phiếu đường, cô xem bao giờ thì trả?" Ôn Ninh cười lên như gió xuân ấm áp, nhìn vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, khóe môi cong lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện, "Dù sao thì gom góp những thứ này cũng không dễ dàng gì."
Tưởng Dung kinh hãi trong lòng, người này thật sự đã thay đổi rồi, chẳng lẽ cũng giống cô ta, được sống lại một kiếp? Nhưng ngoài mặt cô ta không để lộ ra, chỉ có thể tạm thời ứng phó, tìm cơ hội thăm dò hư thực của Ôn Ninh.
Ôn Ninh đòi lại được một ít nợ, lúc về nhà bước chân cũng thêm phần nhẹ nhàng, đi đến cửa nhà, nhìn thấy các chiến sĩ đến giúp chuyển đồ đạc vào, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ như cũ.
Đồ đạc đã được sắp xếp ổn thỏa, năm anh lính trẻ giúp chuyển đồ chuẩn bị rời đi, vừa hay chạm mặt vợ của đoàn trưởng trở về, nhìn người con gái cười rạng rỡ như hoa trước mắt, mấy anh lính trẻ có chút choáng váng, hai người đi trước lùi lại hai bước định quay người, liền va vào ba người phía sau.
Năm người vội vàng đứng nghiêm, len lén nhìn về phía đoàn trưởng, chỉ thấy ánh mắt không vui của anh lướt qua, năm người họ như ngừng thở, vội vàng ưỡn ngực thẳng lưng.
"Các đồng chí chiến sĩ, cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi." Ôn Ninh không nhận ra có gì bất thường, chỉ định cảm ơn mọi người, một cân kẹo hoa quả mua ở cung tiêu xã lúc nãy có đất dụng võ rồi.
Năm anh lính trẻ thậm chí không dám nhìn thẳng vào vợ của đoàn trưởng, liên tục xua tay từ chối nhận kẹo hoa quả của Ôn Ninh, sau đó chạy biến đi.
Bọn họ sao có thể nhận của quần chúng dù chỉ là một cây kim sợi chỉ, huống hồ đây là nhà của đoàn trưởng.
Lục Thành nhìn người phụ nữ như con cáo nhỏ, đang hào hứng xem xét đồ đạc trong từng phòng, tủ quần áo phải tự mình mở ra xem, ngăn kéo cũng phải tự tay kéo ra kiểm tra…
Nghĩ đến dáng vẻ của mấy anh lính trẻ lúc nãy, Lục Thành lại đen mặt, trầm giọng nói: "Sau này em phải chững chạc một chút."
"Chững chạc?" Ngón tay thon dài của Ôn Ninh đang lướt nhẹ trên chiếc tủ năm ngăn ở phòng khách, chiếc tủ này là do Lục Thành nhờ một người thợ mộc lành nghề dùng gỗ hoàng đàn trên núi đóng, kiểu dáng tinh xảo, gỗ cũng là loại thượng hạng, Ôn Ninh khá hài lòng, nhưng câu nói của người đàn ông này khiến cô không hài lòng, "Em thì không chững chạc chỗ nào?"
Cô đường đường là quận chúa, từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi, loại trường hợp nào mà chưa từng thấy qua, ngoại trừ việc nghịch ngợm một chút khi ở nhà, còn ở những nơi trang trọng cô đều rất đoan trang.
Lục Thành cứng họng trước câu hỏi ngược lại của cô.
"Hả? Tiểu Tưởng lấy quần áo của cô à?" Vợ của Lưu tiểu đoàn trưởng lúc nãy còn chê bai Ôn Ninh tiêu tiền như nước, giờ nghe được chuyện về Tưởng Dung, mắt lại sáng rực lên.
Ôi chao, gần đây khu nhà tập thể có đến hai quân nhân mới chuyển đến, xem ra sắp có chuyện hay để xem rồi! Cô ta với cả hai người họ đều không thân quen, chỉ muốn hóng chuyện thôi!
"Nhiều chứ, cô ấy lấy của tôi mấy lần vải rồi, còn có cả phiếu đường, kẹp tóc dây buộc tóc cũng không ít." Ôn Ninh cười tươi nhìn Tưởng Dung, "Nhưng mà đồng chí Tưởng Dung nói là mượn."
Tưởng Dung thầm chửi rủa trong lòng, mãi đến khi nghe thấy câu chữa cháy của Ôn Ninh mới hơi dịu sắc mặt: "Phải, là mượn, tôi không lấy không của ai bao giờ."
Mấy cô vợ quân nhân nhìn nhau, đều cảm thấy có gì đó sai sai.
"Đúng rồi, mượn mà, lúc trước cô kết hôn có trả lại tôi một ít rồi đấy, còn lại phiếu vải phiếu đường, cô xem bao giờ thì trả?" Ôn Ninh cười lên như gió xuân ấm áp, nhìn vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, khóe môi cong lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện, "Dù sao thì gom góp những thứ này cũng không dễ dàng gì."
Tưởng Dung kinh hãi trong lòng, người này thật sự đã thay đổi rồi, chẳng lẽ cũng giống cô ta, được sống lại một kiếp? Nhưng ngoài mặt cô ta không để lộ ra, chỉ có thể tạm thời ứng phó, tìm cơ hội thăm dò hư thực của Ôn Ninh.
Ôn Ninh đòi lại được một ít nợ, lúc về nhà bước chân cũng thêm phần nhẹ nhàng, đi đến cửa nhà, nhìn thấy các chiến sĩ đến giúp chuyển đồ đạc vào, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ như cũ.
Đồ đạc đã được sắp xếp ổn thỏa, năm anh lính trẻ giúp chuyển đồ chuẩn bị rời đi, vừa hay chạm mặt vợ của đoàn trưởng trở về, nhìn người con gái cười rạng rỡ như hoa trước mắt, mấy anh lính trẻ có chút choáng váng, hai người đi trước lùi lại hai bước định quay người, liền va vào ba người phía sau.
Năm người vội vàng đứng nghiêm, len lén nhìn về phía đoàn trưởng, chỉ thấy ánh mắt không vui của anh lướt qua, năm người họ như ngừng thở, vội vàng ưỡn ngực thẳng lưng.
"Các đồng chí chiến sĩ, cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi." Ôn Ninh không nhận ra có gì bất thường, chỉ định cảm ơn mọi người, một cân kẹo hoa quả mua ở cung tiêu xã lúc nãy có đất dụng võ rồi.
Năm anh lính trẻ thậm chí không dám nhìn thẳng vào vợ của đoàn trưởng, liên tục xua tay từ chối nhận kẹo hoa quả của Ôn Ninh, sau đó chạy biến đi.
Bọn họ sao có thể nhận của quần chúng dù chỉ là một cây kim sợi chỉ, huống hồ đây là nhà của đoàn trưởng.
Lục Thành nhìn người phụ nữ như con cáo nhỏ, đang hào hứng xem xét đồ đạc trong từng phòng, tủ quần áo phải tự mình mở ra xem, ngăn kéo cũng phải tự tay kéo ra kiểm tra…
Nghĩ đến dáng vẻ của mấy anh lính trẻ lúc nãy, Lục Thành lại đen mặt, trầm giọng nói: "Sau này em phải chững chạc một chút."
"Chững chạc?" Ngón tay thon dài của Ôn Ninh đang lướt nhẹ trên chiếc tủ năm ngăn ở phòng khách, chiếc tủ này là do Lục Thành nhờ một người thợ mộc lành nghề dùng gỗ hoàng đàn trên núi đóng, kiểu dáng tinh xảo, gỗ cũng là loại thượng hạng, Ôn Ninh khá hài lòng, nhưng câu nói của người đàn ông này khiến cô không hài lòng, "Em thì không chững chạc chỗ nào?"
Cô đường đường là quận chúa, từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi, loại trường hợp nào mà chưa từng thấy qua, ngoại trừ việc nghịch ngợm một chút khi ở nhà, còn ở những nơi trang trọng cô đều rất đoan trang.
Lục Thành cứng họng trước câu hỏi ngược lại của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.