Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 50: A
Thứ Lộ
22/08/2024
Lục Thành: "..."
Lục đoàn trưởng cả người tràn đầy khí lực, tay xách nách mang, trông chẳng khác gì một chú rể vừa cưới vợ về.
Người đồng đội cũ sau khi xuất ngũ chuyển ngành, hiện đang công tác tại đồn cảnh sát huyện, chứng kiến cảnh tượng này của Lục Thành, thiếu chút nữa là trợn mắt, nhân lúc mời hai vợ chồng Lục Thành đi ăn cơm ở quán cơm nhà nước, bèn hạ giọng: "Không ngờ anh cũng có ngày này, hồi xưa chẳng phải anh nhất quyết không chịu gần gũi phụ nữ, không chịu kết hôn sao, giờ lại còn ra dáng chiều vợ thương con thế kia!"
Nhìn nét cười trêu chọc trên khóe miệng người bạn cũ, trong lòng Lục Thành ngập tràn cay đắng, anh chiều vợ lúc nào chứ?
Chỉ là anh chưa về đơn vị báo cáo, lại nghĩ cô vừa mới đến theo quân được một hai ngày, nên giúp cô làm quen một chút, sau này mọi người sẽ tự lo liệu cuộc sống của mình.
Trên đường từ huyện về nhà, Ôn Ninh vui vẻ nhìn Lục Thành, mấy ngày nay anh thể hiện cũng coi như không tệ, cô rất hài lòng, nhưng vẫn còn ấm ức vì ‘Đại tướng quân’ không nhớ ra mình.
Không biết đến bao giờ anh mới nhớ ra đây.
Về nhà chưa được bao lâu, tiểu Lưu đến tìm, Ôn Ninh đang vui vẻ bày biện lọ kem dưỡng da Hoa Tuyết và hộp kem Bách Thước Linh thì thấy Lục Thành đã chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đơn vị có việc, anh phải đi một chuyến, em ở nhà nhé." Lục Thành đội mũ quân đội, chuẩn bị xuất phát, vừa đi được hai bước lại nhớ ra điều gì, quay người dặn dò: "Muốn ra ngoài thì đến chỗ chị La nhé."
"Biết rồi, biết rồi, anh đi đi." Ôn Ninh chê anh lắm lời, chỉ hài lòng dùng đầu ngón tay chấm một chút kem dưỡng da trắng mịn thoa lên mặt, chẳng thèm liếc Lục Thành lấy một cái.
Trước đây, ở thời cổ đại, cô đã dùng không ít son phấn, so với kem dưỡng da thời đại này thì khác hẳn, Ôn Ninh tò mò quan sát, thoa đều kem dưỡng da lên mặt, chỉ cảm thấy bản thân thơm tho, da mặt mềm mại, mịn màng.
Thật thú vị.
Bữa trưa ăn ở trong huyện, lúc này Ôn Ninh hơi buồn ngủ, liền lên giường nằm ngủ một lát.
Hơn nửa tiếng sau, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Chị La nghĩ Ôn Ninh mới đến, sợ cô gặp chuyện gì, nên đã đến sớm để dặn dò: "Sau này khu nhà tập thể sẽ khai hoang đất ruộng, tuyển quân tẩu trồng rau, đến lúc đó chị sẽ giúp em chào hỏi, chia cho em mảnh đất tốt."
Ôn Ninh: "…!"
Cô làm sao biết trồng trọt, suốt ngày phải đổ mồ hôi sôi nước mắt trên ruộng, cô làm sao chịu nổi!
Ôn Ninh không trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng với chị La, chỉ là lúc này đang rảnh rỗi, liền đi theo chị ấy để xem thử.
Phía sau khu nhà tập thể đã khai hoang được ba thửa ruộng, rộng khoảng mười mẫu, trên ruộng chủ yếu trồng các loại rau theo mùa, giờ đã cuối thu đầu đông, trên ruộng chỉ còn sót lại vài củ cải và bắp cải.
"Chị La, có phải tất cả quân tẩu đều phải được phân công xuống ruộng làm việc không?" Đây không phải là ý định ban đầu của Ôn Ninh, cô đến đây theo quân chứ không phải đến để làm ruộng.
Chị La lắc đầu cười: "Làm gì có chuyện đó! Quân tẩu nhiều như vậy, muốn tranh còn không được ấy chứ!"
Ôn Ninh: "...?"
"Em không biết đâu, xuống ruộng ở đây khác với ở quê, ở quê làm việc là để kiếm công điểm, cuối năm chia lương thực, một năm bận rộn cũng chỉ mong có cái ăn cái mặc.”
“Ở đây có lương, mỗi ngày làm việc ba hào, một tháng làm đủ có thể kiếm được gần mười đồng đấy! Ví dụ như nhà tiểu đoàn trưởng Vương đông người, còn phải gửi tiền về quê, mỗi tháng sống chật vật lắm, vợ tiểu đoàn trưởng Vương trước đây mỗi tháng đều xuống ruộng làm việc kiếm tiền phụ giúp gia đình. Công việc này còn khó kiếm lắm, em yên tâm, em mới đến, chị sẽ nói với chủ nhiệm, cố gắng sắp xếp cho em!"
Lục đoàn trưởng cả người tràn đầy khí lực, tay xách nách mang, trông chẳng khác gì một chú rể vừa cưới vợ về.
Người đồng đội cũ sau khi xuất ngũ chuyển ngành, hiện đang công tác tại đồn cảnh sát huyện, chứng kiến cảnh tượng này của Lục Thành, thiếu chút nữa là trợn mắt, nhân lúc mời hai vợ chồng Lục Thành đi ăn cơm ở quán cơm nhà nước, bèn hạ giọng: "Không ngờ anh cũng có ngày này, hồi xưa chẳng phải anh nhất quyết không chịu gần gũi phụ nữ, không chịu kết hôn sao, giờ lại còn ra dáng chiều vợ thương con thế kia!"
Nhìn nét cười trêu chọc trên khóe miệng người bạn cũ, trong lòng Lục Thành ngập tràn cay đắng, anh chiều vợ lúc nào chứ?
Chỉ là anh chưa về đơn vị báo cáo, lại nghĩ cô vừa mới đến theo quân được một hai ngày, nên giúp cô làm quen một chút, sau này mọi người sẽ tự lo liệu cuộc sống của mình.
Trên đường từ huyện về nhà, Ôn Ninh vui vẻ nhìn Lục Thành, mấy ngày nay anh thể hiện cũng coi như không tệ, cô rất hài lòng, nhưng vẫn còn ấm ức vì ‘Đại tướng quân’ không nhớ ra mình.
Không biết đến bao giờ anh mới nhớ ra đây.
Về nhà chưa được bao lâu, tiểu Lưu đến tìm, Ôn Ninh đang vui vẻ bày biện lọ kem dưỡng da Hoa Tuyết và hộp kem Bách Thước Linh thì thấy Lục Thành đã chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đơn vị có việc, anh phải đi một chuyến, em ở nhà nhé." Lục Thành đội mũ quân đội, chuẩn bị xuất phát, vừa đi được hai bước lại nhớ ra điều gì, quay người dặn dò: "Muốn ra ngoài thì đến chỗ chị La nhé."
"Biết rồi, biết rồi, anh đi đi." Ôn Ninh chê anh lắm lời, chỉ hài lòng dùng đầu ngón tay chấm một chút kem dưỡng da trắng mịn thoa lên mặt, chẳng thèm liếc Lục Thành lấy một cái.
Trước đây, ở thời cổ đại, cô đã dùng không ít son phấn, so với kem dưỡng da thời đại này thì khác hẳn, Ôn Ninh tò mò quan sát, thoa đều kem dưỡng da lên mặt, chỉ cảm thấy bản thân thơm tho, da mặt mềm mại, mịn màng.
Thật thú vị.
Bữa trưa ăn ở trong huyện, lúc này Ôn Ninh hơi buồn ngủ, liền lên giường nằm ngủ một lát.
Hơn nửa tiếng sau, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Chị La nghĩ Ôn Ninh mới đến, sợ cô gặp chuyện gì, nên đã đến sớm để dặn dò: "Sau này khu nhà tập thể sẽ khai hoang đất ruộng, tuyển quân tẩu trồng rau, đến lúc đó chị sẽ giúp em chào hỏi, chia cho em mảnh đất tốt."
Ôn Ninh: "…!"
Cô làm sao biết trồng trọt, suốt ngày phải đổ mồ hôi sôi nước mắt trên ruộng, cô làm sao chịu nổi!
Ôn Ninh không trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng với chị La, chỉ là lúc này đang rảnh rỗi, liền đi theo chị ấy để xem thử.
Phía sau khu nhà tập thể đã khai hoang được ba thửa ruộng, rộng khoảng mười mẫu, trên ruộng chủ yếu trồng các loại rau theo mùa, giờ đã cuối thu đầu đông, trên ruộng chỉ còn sót lại vài củ cải và bắp cải.
"Chị La, có phải tất cả quân tẩu đều phải được phân công xuống ruộng làm việc không?" Đây không phải là ý định ban đầu của Ôn Ninh, cô đến đây theo quân chứ không phải đến để làm ruộng.
Chị La lắc đầu cười: "Làm gì có chuyện đó! Quân tẩu nhiều như vậy, muốn tranh còn không được ấy chứ!"
Ôn Ninh: "...?"
"Em không biết đâu, xuống ruộng ở đây khác với ở quê, ở quê làm việc là để kiếm công điểm, cuối năm chia lương thực, một năm bận rộn cũng chỉ mong có cái ăn cái mặc.”
“Ở đây có lương, mỗi ngày làm việc ba hào, một tháng làm đủ có thể kiếm được gần mười đồng đấy! Ví dụ như nhà tiểu đoàn trưởng Vương đông người, còn phải gửi tiền về quê, mỗi tháng sống chật vật lắm, vợ tiểu đoàn trưởng Vương trước đây mỗi tháng đều xuống ruộng làm việc kiếm tiền phụ giúp gia đình. Công việc này còn khó kiếm lắm, em yên tâm, em mới đến, chị sẽ nói với chủ nhiệm, cố gắng sắp xếp cho em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.