Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 7:
Thứ Lộ
19/08/2024
Miếng bánh bông lan và kẹo trái cây này là do bà nhờ người ta mua từ trong huyện về, không hề rẻ chút nào, phải có phiếu bánh ngọt và phiếu đường mới mua được, gia đình bà không có điều kiện mua nhiều hơn.
Ôn Ninh gật đầu, cô không nói gì thêm, dù sao bây giờ cô cũng rất thảm rồi, ngay cả hai đứa con nít cũng không thảm bằng cô.
Nhà họ Ôn có tất cả mười người, ba mẹ Ôn sinh được bốn người con.
Anh cả chị dâu kết hôn sáu năm, có một trai một gái, anh hai chị hai kết hôn hai năm, chưa có con, còn lại là cặp song sinh Ôn Ninh và Ôn Bằng.
Hai đứa nhỏ nhà anh cả tên là Thiết Đản và Thiết Hoa, một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, đều có ngoại hình sáng sủa, lanh lợi đáng yêu.
Cả hai đứa đều biết bà nội cưng chiều cô út (con gái út), nên rất thích vây quanh cô.
Trước đây, Ôn Ninh hiếm khi cho các cháu thứ gì, cô vốn dĩ không thích trẻ con, nhưng giờ thì khác.
Cô biết cách để bản thân sống dễ chịu hơn.
Tối qua mẹ Ôn cho kẹo trái cây, vị thật ra không ngon, có vẻ được làm qua loa, nhưng đây là loại kẹo ngon nhất mà mẹ cô có thể cho.
Ôn Ninh ăn một viên cho đỡ thèm, rồi dùng viên còn lại để mua chuộc hai đứa cháu giúp cô đi nhặt rơm về trải giường.
Hai đứa nhỏ vốn đã lanh lợi, làm việc này cũng nhanh nhẹn, rất nhanh đã trải giường xong cho cô út, nhận được một viên kẹo, hai đứa liền dùng đá đập làm đôi, mỗi người một nửa ngậm.
“Cảm ơn cô út ạ!”
“Cô út thật tốt!”
Dù sao thì cô út có thể cho bọn chúng kẹo ăn, đúng là mặt trời mọc đằng tây.
Ôn Ninh ngồi trên lớp bông cũ kỹ, cứng nhắc trên giường, lớp rơm dày bên dưới phần nào làm giảm bớt sự cộm cấn của giường gỗ, cô uể oải nói: “Miệng hai đứa thật ngọt, nói thêm mấy câu nữa đi.”
Thiết Đản vội vàng nịnh nọt: “Cô là nhất! Còn hơn cả ba mẹ cháu!”
Thiết Hoa thấy anh trai chiếm ưu thế, không cam lòng yếu thế: “Cô là người đẹp nhất đội sản xuất của chúng ta!”
“Sai rồi, là đẹp nhất cả xã!” Thiết Đản rướn cổ, gần như hét lên.
Ôn Ninh che che tai, cười đến cong cả mi: “Được rồi, đủ rồi.”
Hai đứa nhỏ nịnh nọt xong đứng bên giường nhìn cô út chằm chằm, nào ngờ Ôn Ninh chỉ đưa tay xoa đầu mỗi đứa một cái: “Nhìn cô làm gì? Hết kẹo rồi, hai đứa ra ngoài đi.”
Thiết Đản và Thiết Hoa: “…”
Cô út lừa đảo!
=
Mấy ngày nay trong đội sản xuất lời ra tiếng vào không ngớt, sôi nổi nhất đương nhiên là tin con gái của Trương Hải Yến là Tưởng Dung sắp sửa gả cho quân nhân.
Nhà họ Trương đã vào huyện mua vài lần vải, lại mua không ít kẹo, khiến mọi người trong xã thèm thuồng không thôi.
Xét cho cùng, đây đều là những thứ hiếm hoi phải có phiếu vải và phiếu đường mới mua được.
“Không chỉ có vậy đâu, con rể nhà tôi là tiểu đoàn trưởng, tích góp được kha khá phiếu, còn mua bình giữ nhiệt, chậu men, bát men... Ôi chao, toàn đồ mới tinh!” Trương Hải Yến vừa nói chuyện với mấy bà cô lớn tuổi vừa liếc mắt sang nhà bên cạnh, như sợ nhà họ Ôn không nghe thấy, “Không giống có người kết hôn, thật thảm hại, chú rể trong ngày cưới đã bỏ chạy... Không biết có phải bị người ta chê rồi không.”
Giữa những lời tâng bốc của mọi người, Tưởng Dung, con gái Trương Hải Yến bước ra khỏi nhà, chia kẹo cho mọi người, tuy mỗi người chỉ được một viên nhưng cũng đủ quý giá rồi.
“Ninh Ninh, lại đây ăn kẹo nè!” Tưởng Dung vừa nhìn thấy Ôn Ninh từ trong sân nhà họ Ôn đi ra, vội vàng gọi cô, “Dạo này cô ốm, tôi còn định đến thăm cô đấy.”
Ôn Ninh nhìn người hàng xóm Tưởng Dung với vẻ dửng dưng, đây chính là nữ chính trong sách, nguyên chủ vốn đã ngốc ngếch, nhưng phần lớn những chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng mà cô ấy làm đều là do Tưởng Dung xúi giục, chưa kể cô ấy luôn là người chịu thiệt thòi cho Tưởng Dung. Bản thân phải mang tiếng xấu lười biếng, tham ăn, còn Tưởng Dung lại hưởng hết phúc phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.