Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 562: D
Thứ Lộ
10/09/2024
Cũng chính lúc anh nhắm mắt lại để giảm bớt tầm nhìn mờ ảo, thính giác trở nên nhạy bén hơn, mới có thể nắm bắt được tiếng kêu cứu yếu ớt đó.
Không mở mắt, anh phân biệt phương hướng của người kêu cứu từ những âm thanh hỗn tạp, cuối cùng đột ngột mở mắt, quát lớn: "Hướng ba giờ mười lăm phút, có người kêu cứu!"
Nghe tiếng đoàn trưởng ra lệnh, mấy chiến sĩ xung quanh nhanh chóng tập trung lại, cùng anh đào tuyết cứu người.
Đào tuyết định vị trong năm phút, khu vực đó lần lượt được đào mở, cho đến khi các chiến sĩ đào tuyết gần đó đều nghe thấy tiếng kêu cứu rõ ràng hơn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, càng có động lực hơn để tiếp tục!
Từng lớp tuyết trắng xóa bị hất văng ra xa, một bàn tay phá tuyết chui ra, năm ngón tay run rẩy giơ lên được Lục Thành nắm chặt lấy.
——
Các chiến sĩ của quân đội đơn vị 326 đã cứu trợ khu vực tuyết lở được hai ngày, khu gia thuộc không nhận được nhiều thông tin, mọi người cơ bản đều ở nhà, hạn chế ra ngoài, đương nhiên không biết tình hình bên ngoài ra sao.
Gió tuyết bây giờ giống như những con dao từ trên trời rơi xuống, thổi vào mặt đau rát.
Ôn Ninh khoác lên mình chiếc áo bông quân đội cuối cùng còn sót lại trong nhà, đội chiếc mũ lông cừu dày lần trước mua cho Lục Thành, quấn khăn quàng cổ rồi kéo lên cao, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, bên dưới mặc quần bông dày nhất, chân đi bốt da đệm lông.
Vừa mở cửa, một luồng gió lạnh dữ dội ập thẳng vào mặt, tưởng chừng như có thể xê dịch ngũ quan.
“Tiểu Vân, em ở nhà trông Gia Hòa và Gia Dương nhé, chị sang nhà chị La hỏi thăm tình hình một lát rồi về.”
“Vâng, chị dâu, chị cẩn thận đấy nhé.”
“Không sao đâu, đường gần lắm, rẽ một cái là tới.”
Ôn Ninh đóng cửa nhà chính, cúi đầu đi ngược chiều gió tuyết, rảo bước sang nhà gần đó.
Cốc cốc cốc.
Giữa tiếng gió rít gào, giọng nói của Ôn Ninh dường như từ chân trời vọng lại, chị La đang ngồi trên giường đất trong nhà vá áo, lập tức xuống giường đi giày, chạy thẳng ra cửa chính.
“Tới đây!”
Đón người vào nhà, vội vàng rót cho Ôn Ninh một chén nước nóng để lấy lại hơi, chị La nói: “Sao em lại tới đây? Ngoài trời gió to tuyết lớn thế này.”
Chị ấy đã ở phương Bắc ngần ấy năm, đây cũng là lần đầu tiên chứng kiến gió tuyết hoành hành như vậy.
“Chị La, chị có tin tức gì chưa? Mọi người đi cứu viện thế nào rồi?”
Lục Thành được giao nhiệm vụ dẫn đội đi cứu viện ngay ngày đầu tiên, sau đó đường xá dọn tuyết, phá băng được xin thêm nhân lực, Lục Khang Lôi cùng một đám tân binh khác có biểu hiện xuất sắc cũng được điều đi.
“Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.” Chị La vội trấn an cô, “Không có tin tức chính là tin tốt, ông xã chị chiều qua cũng đến đơn vị rồi chưa về, nghe nói là giúp đi điều động vật tư, người được cứu ra ít nhiều đều bị thương, bây giờ đang là mùa đông, việc vận chuyển gặp nhiều khó khăn, cần phải phối hợp hỗ trợ nhiều mặt.”
Những lời này, đều là cô ấy nghe chồng mình kể lại.
“Vậy chị La, có tin tức gì chị báo cho em một tiếng nhé.”
“Được được được! Em cũng đừng quá lo lắng, bọn họ đều rất có kinh nghiệm, nhất định sẽ không sao đâu.”
Ôn Ninh cũng không nán lại lâu, sau khi hỏi thăm xong liền rời đi, cẩn thận dẫm lên mặt đường, vội vã về nhà.
Trong nhà ngoài nhà quả thực là một trời một vực, bên ngoài lạnh đến mức tay chân tê cứng, vào nhà rồi, đúng là ấm áp đến mức thở phào nhẹ nhõm.
“Chị dâu, thế nào rồi ạ?” Lục Khang Vân đang chơi với Gia Hòa và Gia Dương vừa tỉnh giấc, nghe thấy tiếng động mở cửa liền đứng dậy.
Không mở mắt, anh phân biệt phương hướng của người kêu cứu từ những âm thanh hỗn tạp, cuối cùng đột ngột mở mắt, quát lớn: "Hướng ba giờ mười lăm phút, có người kêu cứu!"
Nghe tiếng đoàn trưởng ra lệnh, mấy chiến sĩ xung quanh nhanh chóng tập trung lại, cùng anh đào tuyết cứu người.
Đào tuyết định vị trong năm phút, khu vực đó lần lượt được đào mở, cho đến khi các chiến sĩ đào tuyết gần đó đều nghe thấy tiếng kêu cứu rõ ràng hơn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, càng có động lực hơn để tiếp tục!
Từng lớp tuyết trắng xóa bị hất văng ra xa, một bàn tay phá tuyết chui ra, năm ngón tay run rẩy giơ lên được Lục Thành nắm chặt lấy.
——
Các chiến sĩ của quân đội đơn vị 326 đã cứu trợ khu vực tuyết lở được hai ngày, khu gia thuộc không nhận được nhiều thông tin, mọi người cơ bản đều ở nhà, hạn chế ra ngoài, đương nhiên không biết tình hình bên ngoài ra sao.
Gió tuyết bây giờ giống như những con dao từ trên trời rơi xuống, thổi vào mặt đau rát.
Ôn Ninh khoác lên mình chiếc áo bông quân đội cuối cùng còn sót lại trong nhà, đội chiếc mũ lông cừu dày lần trước mua cho Lục Thành, quấn khăn quàng cổ rồi kéo lên cao, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, bên dưới mặc quần bông dày nhất, chân đi bốt da đệm lông.
Vừa mở cửa, một luồng gió lạnh dữ dội ập thẳng vào mặt, tưởng chừng như có thể xê dịch ngũ quan.
“Tiểu Vân, em ở nhà trông Gia Hòa và Gia Dương nhé, chị sang nhà chị La hỏi thăm tình hình một lát rồi về.”
“Vâng, chị dâu, chị cẩn thận đấy nhé.”
“Không sao đâu, đường gần lắm, rẽ một cái là tới.”
Ôn Ninh đóng cửa nhà chính, cúi đầu đi ngược chiều gió tuyết, rảo bước sang nhà gần đó.
Cốc cốc cốc.
Giữa tiếng gió rít gào, giọng nói của Ôn Ninh dường như từ chân trời vọng lại, chị La đang ngồi trên giường đất trong nhà vá áo, lập tức xuống giường đi giày, chạy thẳng ra cửa chính.
“Tới đây!”
Đón người vào nhà, vội vàng rót cho Ôn Ninh một chén nước nóng để lấy lại hơi, chị La nói: “Sao em lại tới đây? Ngoài trời gió to tuyết lớn thế này.”
Chị ấy đã ở phương Bắc ngần ấy năm, đây cũng là lần đầu tiên chứng kiến gió tuyết hoành hành như vậy.
“Chị La, chị có tin tức gì chưa? Mọi người đi cứu viện thế nào rồi?”
Lục Thành được giao nhiệm vụ dẫn đội đi cứu viện ngay ngày đầu tiên, sau đó đường xá dọn tuyết, phá băng được xin thêm nhân lực, Lục Khang Lôi cùng một đám tân binh khác có biểu hiện xuất sắc cũng được điều đi.
“Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.” Chị La vội trấn an cô, “Không có tin tức chính là tin tốt, ông xã chị chiều qua cũng đến đơn vị rồi chưa về, nghe nói là giúp đi điều động vật tư, người được cứu ra ít nhiều đều bị thương, bây giờ đang là mùa đông, việc vận chuyển gặp nhiều khó khăn, cần phải phối hợp hỗ trợ nhiều mặt.”
Những lời này, đều là cô ấy nghe chồng mình kể lại.
“Vậy chị La, có tin tức gì chị báo cho em một tiếng nhé.”
“Được được được! Em cũng đừng quá lo lắng, bọn họ đều rất có kinh nghiệm, nhất định sẽ không sao đâu.”
Ôn Ninh cũng không nán lại lâu, sau khi hỏi thăm xong liền rời đi, cẩn thận dẫm lên mặt đường, vội vã về nhà.
Trong nhà ngoài nhà quả thực là một trời một vực, bên ngoài lạnh đến mức tay chân tê cứng, vào nhà rồi, đúng là ấm áp đến mức thở phào nhẹ nhõm.
“Chị dâu, thế nào rồi ạ?” Lục Khang Vân đang chơi với Gia Hòa và Gia Dương vừa tỉnh giấc, nghe thấy tiếng động mở cửa liền đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.