Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 568: D
Thứ Lộ
10/09/2024
Tôn Đại Trụ và Lưu Quang Diệu nhìn mà thèm thuồng, bỗng nhiên cảm thấy có em gái thật tốt, Tôn Đại Trụ nói với Lưu Quang Diệu: “Cậu xem người ta kìa, sao tớ không có đứa em gái nào bôi thuốc cho nhỉ.”
Lưu Quang Diệu nhìn Lục Khang Vân, lại nhớ đến trước đây mọi người cùng nhau chơi đùa, nhưng bây giờ cô căn bản không muốn để ý đến cậu ta nữa.
Nhân lúc Lục Khang Lôi bôi thuốc xong, Lưu Quang Diệu tiến lại gần Lục Khang Vân: “Tiểu Vân…”
Lục Khang Vân đưa lọ thuốc mỡ cho Tôn Đại Trụ: “Anh Đại Trụ, hai anh bôi đi ạ, của anh em bôi xong rồi.”
Nói xong, cô cũng không thèm nhìn Lưu Quang Diệu, mà đi sang chỗ khác.
Lưu Quang Diệu mím môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Lục Khang Vân dựa vào góc tường, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, cô bé không muốn để ý đến Lưu Quang Diệu nữa, đã nói cắt đứt là cắt đứt.
Trong lúc đợi anh hai và mấy người kia bôi thuốc mỡ, Lục Khang Vân quan sát bệnh viện quân khu, rất nhiều chiến sĩ bị thương qua lại, các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng đang bận rộn.
Trước đây cô bé từng bị tiêm, rất sợ đến bệnh viện, sợ nhìn thấy áo blouse trắng, nhưng bây giờ, nhìn thấy các bác sĩ và y tá cứu người, chữa trị cho anh cả, anh hai và những người bị thương khác, trong lòng cô bé dâng lên một cảm xúc khó tả.
Giây phút này, những mũi kim tiêm dường như không còn đáng sợ nữa, mùi thuốc sát trùng cũng không còn hắc nữa.
——
Tiểu Lôi và Tiểu Vân đã đến bệnh viện, trong nhà lại trở nên vắng lặng.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Ôn Ninh ngồi khoanh chân trên giường, cầm bút chì vẽ Lục Thành và các con đang ở đầu giường bên kia.
Lục Thành nửa nằm nửa ngồi trên giường, trên đôi chân rắn chắc như mọc ra hai đứa trẻ, Gia Hòa nằm sấp trên đùi trái của ba, cố gắng tự mình lật người, Gia Dương nghịch ngợm hơn, ngồi trên đùi phải của ba, hai tay còn muốn sờ soạng cánh tay đang băng bó của ba.
“Gia Dương!”, Ôn Ninh ngừng bút, gọi con trai một tiếng, “Ba con bị thương rồi, con đừng nghịch nữa.”
Lục Thành chẳng hề bận tâm, quay sang nói với Ôn Ninh: “Nó bé như vậy, có muốn cũng không làm anh bị thương được đâu.”
Ôn Ninh lười chẳng buồn đáp lại.
Thấy Lục Thành nắm tay con trai sờ sờ lên miếng gạc trên cánh tay mình, Gia Dương liền thò đầu ra há miệng định cắn.
May mà Lục Thành nhanh tay rụt lại, chỉ là miếng gạc dính phải chút nước dãi của con trai.
Anh mỉm cười véo véo má con trai: “Con đúng là con trai ngoan của ba mà!”
Gia Dương thích chí cười khanh khách, lại lật người bò về phía chị gái, định làm thân với chị thì bị chị đạp cho một phát, bàn chân in hằn lên mặt.
Nhưng có lẽ vì đã từng bị em trai cắn vào chân nên Gia Hòa rất cảnh giác, đạp xong liền rụt chân lại, để xa khỏi tầm với của em trai.
Ôn Ninh nhìn thấy cảnh tượng này thì không nhịn được cười, hai đứa nhỏ này ngày nào cũng có trò vui mới.
Cô ghi lại cảnh tượng này vào trong tranh, trong ngăn kéo có một xấp giấy vẽ, tất cả đều là những sinh hoạt thường ngày thú vị của bọn trẻ.
Ôn Ninh vẽ xong nghỉ ngơi một chút, cầm bút vẽ lại hỏi Lục Thành về chi tiết vụ giải cứu lần này, nghe anh kể về độ khó của việc cứu hộ, rất nhiều người liều mình xông vào trong tuyết dày đặc để đào, cứu sống rất nhiều người, Ninh nghe mà trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Một lúc sau, cô cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu nắm chặt bút vẽ, tiếp tục vẽ trên giấy.
Nét bút mảnh mai phác họa, chỉ thấy trong nền tuyết trắng xóa, ẩn hiện một vài dấu hiệu vùng vẫy của những người dân bị chôn vùi, những bóng hình màu xanh ô liu ẩn hiện trong nền trắng xóa ấy, thoắt ẩn thoắt hiện như những chấm nhỏ.
Lưu Quang Diệu nhìn Lục Khang Vân, lại nhớ đến trước đây mọi người cùng nhau chơi đùa, nhưng bây giờ cô căn bản không muốn để ý đến cậu ta nữa.
Nhân lúc Lục Khang Lôi bôi thuốc xong, Lưu Quang Diệu tiến lại gần Lục Khang Vân: “Tiểu Vân…”
Lục Khang Vân đưa lọ thuốc mỡ cho Tôn Đại Trụ: “Anh Đại Trụ, hai anh bôi đi ạ, của anh em bôi xong rồi.”
Nói xong, cô cũng không thèm nhìn Lưu Quang Diệu, mà đi sang chỗ khác.
Lưu Quang Diệu mím môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Lục Khang Vân dựa vào góc tường, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, cô bé không muốn để ý đến Lưu Quang Diệu nữa, đã nói cắt đứt là cắt đứt.
Trong lúc đợi anh hai và mấy người kia bôi thuốc mỡ, Lục Khang Vân quan sát bệnh viện quân khu, rất nhiều chiến sĩ bị thương qua lại, các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng đang bận rộn.
Trước đây cô bé từng bị tiêm, rất sợ đến bệnh viện, sợ nhìn thấy áo blouse trắng, nhưng bây giờ, nhìn thấy các bác sĩ và y tá cứu người, chữa trị cho anh cả, anh hai và những người bị thương khác, trong lòng cô bé dâng lên một cảm xúc khó tả.
Giây phút này, những mũi kim tiêm dường như không còn đáng sợ nữa, mùi thuốc sát trùng cũng không còn hắc nữa.
——
Tiểu Lôi và Tiểu Vân đã đến bệnh viện, trong nhà lại trở nên vắng lặng.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Ôn Ninh ngồi khoanh chân trên giường, cầm bút chì vẽ Lục Thành và các con đang ở đầu giường bên kia.
Lục Thành nửa nằm nửa ngồi trên giường, trên đôi chân rắn chắc như mọc ra hai đứa trẻ, Gia Hòa nằm sấp trên đùi trái của ba, cố gắng tự mình lật người, Gia Dương nghịch ngợm hơn, ngồi trên đùi phải của ba, hai tay còn muốn sờ soạng cánh tay đang băng bó của ba.
“Gia Dương!”, Ôn Ninh ngừng bút, gọi con trai một tiếng, “Ba con bị thương rồi, con đừng nghịch nữa.”
Lục Thành chẳng hề bận tâm, quay sang nói với Ôn Ninh: “Nó bé như vậy, có muốn cũng không làm anh bị thương được đâu.”
Ôn Ninh lười chẳng buồn đáp lại.
Thấy Lục Thành nắm tay con trai sờ sờ lên miếng gạc trên cánh tay mình, Gia Dương liền thò đầu ra há miệng định cắn.
May mà Lục Thành nhanh tay rụt lại, chỉ là miếng gạc dính phải chút nước dãi của con trai.
Anh mỉm cười véo véo má con trai: “Con đúng là con trai ngoan của ba mà!”
Gia Dương thích chí cười khanh khách, lại lật người bò về phía chị gái, định làm thân với chị thì bị chị đạp cho một phát, bàn chân in hằn lên mặt.
Nhưng có lẽ vì đã từng bị em trai cắn vào chân nên Gia Hòa rất cảnh giác, đạp xong liền rụt chân lại, để xa khỏi tầm với của em trai.
Ôn Ninh nhìn thấy cảnh tượng này thì không nhịn được cười, hai đứa nhỏ này ngày nào cũng có trò vui mới.
Cô ghi lại cảnh tượng này vào trong tranh, trong ngăn kéo có một xấp giấy vẽ, tất cả đều là những sinh hoạt thường ngày thú vị của bọn trẻ.
Ôn Ninh vẽ xong nghỉ ngơi một chút, cầm bút vẽ lại hỏi Lục Thành về chi tiết vụ giải cứu lần này, nghe anh kể về độ khó của việc cứu hộ, rất nhiều người liều mình xông vào trong tuyết dày đặc để đào, cứu sống rất nhiều người, Ninh nghe mà trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Một lúc sau, cô cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu nắm chặt bút vẽ, tiếp tục vẽ trên giấy.
Nét bút mảnh mai phác họa, chỉ thấy trong nền tuyết trắng xóa, ẩn hiện một vài dấu hiệu vùng vẫy của những người dân bị chôn vùi, những bóng hình màu xanh ô liu ẩn hiện trong nền trắng xóa ấy, thoắt ẩn thoắt hiện như những chấm nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.