Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Chương 569: D

Thứ Lộ

10/09/2024

Bức tranh này không xuất hiện một người nào, nhưng lại như có vô số người, vô số người đang vùng vẫy cầu sinh, cũng có vô số người lính bất chấp nguy hiểm lao về phía trước.

Lục Thành đã từng nhìn thấy rất nhiều bức tranh của Ôn Ninh, mỗi lần đều là sự thưởng thức và bội phục của một người ngoài nghề, nhưng khi nhìn thấy bức tranh này, trong lòng lại dâng lên cảm xúc dạt dào.

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Ôn Ninh đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa ra xem thì thấy là chủ nhiệm Dương đến.

“Tiểu Ôn này, đoàn trưởng Lục nhà em sao rồi?”, chủ nhiệm Dương tay cầm một ít thảo dược, đến nhà đương nhiên không thể tay không, “Thuốc này em sắc cho Tiểu Lục uống nhé.”

“Cảm ơn chủ nhiệm Dương, chị chu đáo quá, Lục Thành nhà em giờ không sao rồi, từ từ dưỡng thương thôi ạ.”

Chủ nhiệm Dương lần này đến là để báo với Ôn Ninh lịch vẽ tranh, năm nay vào xuân, khu gia thuộc tổ chức buổi diễn thuyết về tư tưởng tác phong, tất cả mọi người đều phải tham gia, đúng lúc cần một số tài liệu tuyên truyền phối hợp với buổi diễn thuyết, do trong khu gia thuộc có không ít người mù chữ, nên tốt nhất là kết hợp với một số bức tranh sinh động để giải thích cho dễ hiểu.

Ninh đương nhiên đồng ý, vào nhà chuẩn bị lấy giấy bút ghi lại yêu cầu, Lục Thành cũng xuống khỏi giường đất, chào hỏi chủ nhiệm Dương vài câu.

Chủ nhiệm Dương đi theo đứng ở cửa, trêu chọc hai đứa nhỏ đang ở trên giường đất trong nhà, cảm thán đúng là có phúc, rồi lại nói với Ôn Ninh về yêu cầu vẽ tranh, nhưng ánh mắt lại rơi vào bức tranh cứu trợ thiên tai mà Ôn Ninh vừa vẽ xong.

Mắt bà ấy sáng lên, cầm lấy tờ giấy vẽ được đặt tùy ý trên giường đất lên xem xét kỹ lưỡng, chỉ trong nháy mắt đã hiểu được ý nghĩa của bức tranh.

Vẽ hay quá!

Một bức tranh với hàng trăm người bị tuyết lở vùi lấp, hàng nghìn người liều mình cứu hộ nhưng lại không xuất hiện một bóng người nào, thế nhưng người xem bức tranh này, dường như lại có thể nhìn thấy vô số người xuất hiện trong đó, họ đang cầu sinh, họ đang cứu người, khoảnh khắc này, dường như không vẽ gì cả, nhưng lại như vẽ ra tất cả.

“Tiểu Ôn à, đây là em vẽ về vụ cứu trợ tuyết lở mấy hôm trước à?”



Ôn Ninh đang ghi lại yêu cầu về tài liệu vẽ cho buổi diễn thuyết về tư tưởng tác phong vào mùa xuân, nghe vậy liền gật đầu: “Vâng, em vừa mới vẽ thôi ạ.”

“Vẽ đẹp thật.” Chủ nhiệm Dương trong lòng xúc động, tay vân vê tờ giấy vẽ chợt nảy ra ý tưởng, “Lão Chu có nói, tờ báo nội bộ của quân khu đang chuẩn bị đăng bài về việc cứu trợ tuyết lở lần này, đang lo không có bức ảnh nào, chắc là chỉ có thể ghi chép lại bằng chữ thôi.”

Nhìn bức tranh này, chủ nhiệm Dương chợt nảy ra một ý tưởng: “Bức tranh này, quân khu trưng dụng rồi! Lúc đó chị sẽ xin cho em một ít phần thưởng.”

Ôn Ninh không ngờ bức tranh mình vẽ lúc rảnh rỗi lại có ích như vậy, đương nhiên là vui vẻ đồng ý: “Chủ nhiệm Dương, phần thưởng có thể đổi thành đồ bổ cho Lục Thành nhà em được không ạ?”

“Được chứ, để chị hỏi giúp em.”

“Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Dương, nếu được thì lấy cho em một cặp giò lợn ạ.”

Bây giờ Lục Thành bị thương ở tay, ăn gì bổ nấy, mau khỏi!

Lục Thành nhìn cánh tay bị thương của mình: “...”

Ăn gì bổ nấy?

Bức tranh của Ôn Ninh không ngoài dự đoán đã lọt vào mắt xanh của cây bút của quân khu.

Cây bút của tờ báo nội bộ quân khu 326 họ Trần, là người phụ trách việc viết bài cho toàn bộ tờ báo quân đội. Lần này quân nhân của quân khu đã tham gia cứu trợ tuyết lở, chiến công hiển hách như vậy đương nhiên phải được đưa tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook