Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Chương 570: D

Thứ Lộ

10/09/2024

Điều duy nhất đáng tiếc là lúc đó tình hình cấp bách, không kịp chụp bất kỳ bức ảnh nào tại hiện trường.

Đợi đến khi chủ nhiệm Dương, chủ nhiệm Hội Phụ nữ khu gia thuộc, mang một bức tranh đến, phóng viên Trần vừa nhìn thấy, mắt liền sáng lên.

“Chủ nhiệm Dương, bức tranh này vẽ đẹp quá.”

“Đúng không, tôi nhìn một cái mà trong lòng cũng xúc động.” Vẻ mặt chủ nhiệm Dương lộ rõ sự tự hào.

“Đây là do một quân tẩu trong khu gia thuộc của chúng tôi vẽ đấy, đẹp thật, trước đây cậu đã từng nghe qua chưa nhỉ? Cô ấy tên là Ôn Ninh, vợ của Lục Thành đoàn trưởng, Thủ trưởng cũng từng khen cô ấy vẽ đẹp. Nhưng mà phải nói trước nhé, báo chí các cậu dùng tranh của người ta thì phải tặng người ta một chút phần thưởng đấy.”

“Đó là điều chắc chắn!” Phóng viên Trần không hề keo kiệt trong chuyện này, anh ta có thể xin kinh phí từ hậu cần.

“Không nói nhiều, nhớ xin cho người ta một cặp giò lợn.”

“Ồ, phần thưởng này cũng đặc biệt thật đấy.”

......

Tờ báo nội bộ của quân khu tường thuật chi tiết về cuộc giải cứu tuyết lở lần này, ngoài những dòng chữ ghi lại, các chiến sĩ còn nhìn thấy một bức tranh in trên báo.

Chỉ thấy giữa nền tuyết trắng xóa, bàn tay của người dân gặp nạn bị tuyết vùi lấp run rẩy vươn lên khỏi mặt tuyết, và giữa đất trời trắng xóa ấy, thấp thoáng những chấm xanh lá cây ẩn hiện.

Báo vừa phát hành, chủ nhiệm Dương đã xách theo phần thưởng xin được cho Ôn Ninh đến tận nhà.

Một cặp giò lợn được buộc bằng dây rơm, ngoài ra còn có một túi bánh ngọt.

Chủ nhiệm Dương xách đồ đi một vòng quanh khu gia thuọc, còn chưa đến cửa nhà họ Lục, đã bị các quân tẩu tranh thủ lúc tuyết ngừng rơi hỏi han xem đi đâu, thăm ai.



Mắt ai nấy đều dán vào cặp giò, trông thật hấp dẫn.

“Đây là phần thưởng mà quân khu tặng cho Tiểu Ôn, bức tranh của cô ấy được đăng báo rồi.”

“Giỏi giang như vậy sao!” Nghe vậy, các quân tẩu đều kinh ngạc, vậy thì đúng là phải được thưởng rồi.

Nhìn lại, nào là giò heo, nào là túi giấy dầu, toàn là đồ tốt, ai nấy đều ghen tị.

Nhận được phần thưởng, Ôn Ninh rất vui, chỉ vẽ một bức tranh mà được nhiều thứ tốt như vậy, giò lợn hôm sau đã được đem hầm, hầm cho Lục Thành ăn cả thịt lẫn nước.

“Ăn giò lợn vào cho tay nhanh khỏi.”

Lục Thành nghe ra ẩn ý trong lời nói của vợ, nhìn cô thật sâu, thấy cô vui vẻ đến cong cả mắt, cũng không nói gì thêm, chỉ ngoan ngoãn uống canh.

Canh giò heo béo ngậy, thật sự rất ngon miệng, uống một bát vào bụng, cả người như tràn đầy sức lực.

Nhà họ Lục được thưởng nhờ tranh của Ôn Ninh, chuyện này đương nhiên bị mấy người hàng xóm láng giềng xì xào bàn tán.

Nhà họ Tần ở kế bên nghe mà ghen tị, lại ngửi thấy mùi canh chân giò từ nhà họ Lục bay sang, bỗng dưng thấy bắp cải nhà mình chẳng còn ngon lành gì nữa.

Bây giờ thịt khan hiếm, muốn mua cũng không có mà mua, con lợn ăn tết duy nhất chia được đều đang cất đông, định để dành ăn Tết tuần sau.

Trước Tết nhịn nhịn một chút, ngày nào cũng ăn bắp cải cho đã, đến tối giao thừa mới được thịnh soạn.

Tần Nhị Nha và Tần Tam Nha ngửi thấy mùi càng không chịu nổi, lầm bầm một câu: "Thơm quá! Chân giò nhà đoàn trưởng Lục thơm quá đi mất!".

Mẹ Tần vốn đã không ưa gì nhà bên cạnh, lúc trước chuyện của Tưởng Dung ồn ào một trận, cô ta thì phủi mông đi rồi, nhà mình thì vừa phải xin lỗi người ta, vừa ảnh hưởng đến con trai bị lãnh đạo khiển trách, thành ra bây giờ bà ta không dám chọc vào nhà họ Lục nữa, trong lòng cũng bực bội họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook