Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 571: D
Thứ Lộ
10/09/2024
Lúc này nghe con cái nói vậy, làm sao mà không bực cho được.
Đổng Trân Châu tranh thủ lúc mẹ chồng chưa nổi giận lên tiếng: "Mẹ, chuyện này cũng tại chúng con bất tài, không kiếm nổi cho mẹ cặp chân giò, cái bánh bao này mẹ ăn đi ạ".
"Liên quan gì đến tụi tôi?", Tần Nhị Nha trợn trắng mắt, "Không có bản lĩnh là cô không có bản lĩnh ấy!".
"Đúng đó!", Tần Tam Nha phụ họa, "Bên cạnh người ta cũng là con dâu kiếm được đấy thôi".
Nghe con dâu nói, lại nghe con ruột nói, mẹ Tần thật sự cảm thấy mình sinh ra hai đứa không biết xấu hổ, còn không bằng một người ngoài hiểu chuyện an ủi mình!
Lập tức chia cái bánh bao cuối cùng trong nhà, bà ta và con dâu mỗi người một nửa.
Tiếp đó, không thể thiếu được màn mẹ chồng cãi nhau với hai đứa con ruột.
Còn nhà họ Vương bên cạnh lại chẳng có phản ứng gì với chuyện chân giò nhà hàng xóm.
Mẹ Vương đau đầu vì chuyện của con trai út hơn, trên bàn ăn, bà ta hỏi con trai cả: "Tiểu Chí à, chuyện của Tiểu Hải con phải để tâm một chút, con là anh trai nó, con không giúp nó thì ai giúp?".
Vương Chí nghe những lời này cũng thấy phiền: "Mẹ, nào phải con không giúp nó? Lần trước không phải nói tìm cho nó một công việc thời vụ làm tạm sao, nó nhất quyết không chịu đi".
"Công việc thời vụ nói ra nghe không hay, em con không muốn cũng phải".
"Mẹ, mẹ muốn tìm thẳng công việc chính thức luôn à? Bây giờ ít tuyển dụng lắm, ngoài kia người ta muốn tìm việc nhiều lắm, có công việc thời vụ làm là tốt rồi". Vương Chí ném nửa cái bánh bao bột mì còn lại trong tay vào bát, nói tiếp, "Sắp xếp cho làm thời vụ không làm, kêu nó đi học nghề mộc cũng không làm, tự nó đăng ký đi lính cũng không được chọn, còn biết làm sao nữa?".
"Sao con có thể nói em con như vậy!". Mẹ Vương vốn dĩ đã bực bội chuyện con trai út bị loại, mấy đứa Lục Khang Lôi, Lưu Quang Diệu được chọn, lúc này nghe đến chuyện này, sắc mặt liền tối sầm lại.
Hà San San nghe mẹ chồng và chồng cãi nhau vì chuyện của em chồng, vội vàng lấy cớ phải đi trông con để chuồn khỏi bàn ăn, bế con trai đi ra ngoài.
Cô ấy bây giờ đã học được cách đối mặt với tình huống thế này, cách tốt nhất là đừng nhúng tay vào, nếu không hai người kia là mẹ con ruột, mình giúp ai cuối cùng cũng không xong, còn bị đồng lòng đối phó.
Né ra ngoài cho nhanh là thượng sách.
Hà San San bế đứa con trai mười tháng tuổi đi dạo, gõ cửa nhà họ Lục.
Ôn Ninh ra đón khách vào nhà, thấy Hà San San còn bế con trai sang, bèn cúi người trêu đùa đứa bé một chút, còn Lục Thành cũng đứng dậy khỏi giường đất, bế đứa bé vào nhà chính.
Ba đứa trẻ sinh nhật cách nhau không xa đều được đặt vào xe đẩy, quả là cảnh tượng hòa thuận hiếm có, đứa nào cũng ngồi nhìn đứa kia.
Gia Dương nhìn chị gái mà ngày nào cu cậu cũng được gặp, rồi lại quay sang nhìn cậu con trai nhà hàng xóm mà cu cậu không quen lắm, cứ thế nhìn qua nhìn lại, bỗng nhiên nhích cái mông nhỏ xíu của mình, nhích về phía chị gái.
Con trai của Hà San San mở to đôi mắt: "...?"
Ba đứa trẻ con chơi đùa, người lớn thì ngồi nói chuyện bên cạnh. Hà San San đến chơi cũng quan tâm hỏi han vết thương của Lục Thành một câu, sau đó thì cùng Ôn Ninh trò chuyện rôm rả.
Lục Thành chào hỏi khách xong, tự nhiên cũng không tham gia vào chủ đề tán gẫu của hai người phụ nữ, đi ra ngoài dạo một vòng.
Con trai Hà San San lớn hơn Gia Hòa và Gia Dương ba tháng, cậu nhóc cũng khá bụ bẫm.
Đổng Trân Châu tranh thủ lúc mẹ chồng chưa nổi giận lên tiếng: "Mẹ, chuyện này cũng tại chúng con bất tài, không kiếm nổi cho mẹ cặp chân giò, cái bánh bao này mẹ ăn đi ạ".
"Liên quan gì đến tụi tôi?", Tần Nhị Nha trợn trắng mắt, "Không có bản lĩnh là cô không có bản lĩnh ấy!".
"Đúng đó!", Tần Tam Nha phụ họa, "Bên cạnh người ta cũng là con dâu kiếm được đấy thôi".
Nghe con dâu nói, lại nghe con ruột nói, mẹ Tần thật sự cảm thấy mình sinh ra hai đứa không biết xấu hổ, còn không bằng một người ngoài hiểu chuyện an ủi mình!
Lập tức chia cái bánh bao cuối cùng trong nhà, bà ta và con dâu mỗi người một nửa.
Tiếp đó, không thể thiếu được màn mẹ chồng cãi nhau với hai đứa con ruột.
Còn nhà họ Vương bên cạnh lại chẳng có phản ứng gì với chuyện chân giò nhà hàng xóm.
Mẹ Vương đau đầu vì chuyện của con trai út hơn, trên bàn ăn, bà ta hỏi con trai cả: "Tiểu Chí à, chuyện của Tiểu Hải con phải để tâm một chút, con là anh trai nó, con không giúp nó thì ai giúp?".
Vương Chí nghe những lời này cũng thấy phiền: "Mẹ, nào phải con không giúp nó? Lần trước không phải nói tìm cho nó một công việc thời vụ làm tạm sao, nó nhất quyết không chịu đi".
"Công việc thời vụ nói ra nghe không hay, em con không muốn cũng phải".
"Mẹ, mẹ muốn tìm thẳng công việc chính thức luôn à? Bây giờ ít tuyển dụng lắm, ngoài kia người ta muốn tìm việc nhiều lắm, có công việc thời vụ làm là tốt rồi". Vương Chí ném nửa cái bánh bao bột mì còn lại trong tay vào bát, nói tiếp, "Sắp xếp cho làm thời vụ không làm, kêu nó đi học nghề mộc cũng không làm, tự nó đăng ký đi lính cũng không được chọn, còn biết làm sao nữa?".
"Sao con có thể nói em con như vậy!". Mẹ Vương vốn dĩ đã bực bội chuyện con trai út bị loại, mấy đứa Lục Khang Lôi, Lưu Quang Diệu được chọn, lúc này nghe đến chuyện này, sắc mặt liền tối sầm lại.
Hà San San nghe mẹ chồng và chồng cãi nhau vì chuyện của em chồng, vội vàng lấy cớ phải đi trông con để chuồn khỏi bàn ăn, bế con trai đi ra ngoài.
Cô ấy bây giờ đã học được cách đối mặt với tình huống thế này, cách tốt nhất là đừng nhúng tay vào, nếu không hai người kia là mẹ con ruột, mình giúp ai cuối cùng cũng không xong, còn bị đồng lòng đối phó.
Né ra ngoài cho nhanh là thượng sách.
Hà San San bế đứa con trai mười tháng tuổi đi dạo, gõ cửa nhà họ Lục.
Ôn Ninh ra đón khách vào nhà, thấy Hà San San còn bế con trai sang, bèn cúi người trêu đùa đứa bé một chút, còn Lục Thành cũng đứng dậy khỏi giường đất, bế đứa bé vào nhà chính.
Ba đứa trẻ sinh nhật cách nhau không xa đều được đặt vào xe đẩy, quả là cảnh tượng hòa thuận hiếm có, đứa nào cũng ngồi nhìn đứa kia.
Gia Dương nhìn chị gái mà ngày nào cu cậu cũng được gặp, rồi lại quay sang nhìn cậu con trai nhà hàng xóm mà cu cậu không quen lắm, cứ thế nhìn qua nhìn lại, bỗng nhiên nhích cái mông nhỏ xíu của mình, nhích về phía chị gái.
Con trai của Hà San San mở to đôi mắt: "...?"
Ba đứa trẻ con chơi đùa, người lớn thì ngồi nói chuyện bên cạnh. Hà San San đến chơi cũng quan tâm hỏi han vết thương của Lục Thành một câu, sau đó thì cùng Ôn Ninh trò chuyện rôm rả.
Lục Thành chào hỏi khách xong, tự nhiên cũng không tham gia vào chủ đề tán gẫu của hai người phụ nữ, đi ra ngoài dạo một vòng.
Con trai Hà San San lớn hơn Gia Hòa và Gia Dương ba tháng, cậu nhóc cũng khá bụ bẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.