Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 576: D
Thứ Lộ
10/09/2024
Ôn Ninh nhận lấy tờ báo xem, Nhật báo thành phố tỉnh L dùng một diện tích không nhỏ để công bố danh sách những người đoạt giải Kim Bút Cán năm ngoái, đây là giải thưởng toàn diện của ngành truyền thông cả nước, liên kết với các tờ báo của các tỉnh thành trên toàn quốc để đăng tải công bố, sức ảnh hưởng có thể thấy rõ.
Trên đó, có tên Ôn Ninh.
Nhờ bộ truyện tranh Phụ nữ có nghề nghiệp - Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời được xuất bản ở nhà xuất bản Ngũ Tinh lần trước mà đoạt giải.
“Chị dâu, cho em xem với!”
“Em cũng muốn xem!”
Lục Khang Lôi và Lục Khang Vân là người đầu tiên chạy tới, tranh nhau xem chị dâu đoạt giải, đợi đến khi nhìn rõ trên mục giải nhì thực sự xuất hiện hai chữ Thanh Phong (~Ôn Ninh), lập tức ưỡn ngực, tự hào!
Nghe được chuyện này, chị La hàng xóm sang chơi cũng vào hóng chuyện, thế là y như rằng cả khu gia thuộc đều biết, chẳng mấy chốc tin vui đã lan truyền khắp nơi.
Tờ báo này đương nhiên là dành tặng cho Ôn Ninh, cô nâng niu tờ báo chiêm ngưỡng một hồi, trong lòng cũng có chút tự hào.
“Nhìn xem, em giỏi không?”, cô đưa tờ báo cho Lục Thành.
Lục Thành đưa mắt nhìn lướt qua, ngay lập tức đã tìm thấy tên Ôn Ninh trong mớ chữ dày đặc: “Quả thực là giỏi, tờ báo này phải để chung với tờ báo quân đội lần trước, cất cẩn thận, sau này đợi Gia Hòa, Gia Dương lớn rồi cho các con xem.”
Ôn Ninh bật cười khanh khách: “Anh tính xa gớm nhỉ, còn lâu lắm đấy.”
Bé Gia Hòa đang ngồi trên giường đất mút tay, ngẩng lên cười toe toét với ba mẹ.
++++
Tết đến xuân về, không khí rộn ràng vui tươi, chỉ có nhà họ Lưu là buồn bã vì mất hai cân thịt, đến cuối cùng vẫn không tìm được bằng chứng chứng minh là Vương Hải ăn trộm.
Nhưng sáng sớm hôm đó, hàng xóm nhìn thấy Vương Hải lén lút đi qua cửa nhà mình, không phải nó thì là ai. Chưa kể, Vương Hải vốn là loại người hay trộm cắp vặt.
Bà Vương thì không dễ chọc, chuyện này không bắt được quả tang cũng chẳng làm được gì, nhà họ Lưu chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nghĩ đến việc con trai bị bà Lưu vu oan, bà Vương ngày nào cũng mắng nhiếc người ta một trận cho hả giận, lúc vênh váo tự đắc về nhà thì thấy thằng con trai út Vương Hải lén lút đi ra ngoài.
Quay lưng bỏ chạy mất dạng.
Đôi mắt già nua của bà Vương nheo lại thành một đường chỉ, bà luôn cảm thấy thằng con trai út có điều gì giấu giếm mình, rồi lại nhớ đến việc nhà họ Lưu một mực khẳng định Vương Hải ăn trộm thịt, bà ta liền bước nhanh đuổi theo.
Bà ta đi theo bóng dáng thằng con trai phía trước, rẽ ngoặt hết con đường này đến con đường khác, sơ ý một chút là lạc mất, lúc bà Vương đang hoang mang thì nghe thấy tiếng người nói chuyện từ phía bên phải, bà ta rón rén lại gần nhìn, thì thấy trong một căn nhà hoang đổ nát, Vương Hải đang cùng mấy tên thanh niên bất hảo nhóm lửa nướng thịt.
Nhìn miếng thịt đó đoán chừng chắc cũng phải hai cân!
.....
Bên ngoài căn nhà hoang, bà Vương tức đến ngất xỉu, không ngờ thằng con trai mình lại thực sự đi ăn trộm thịt.
“Nhà mình ăn Tết không có thịt sao? Mày lại đi ăn trộm thịt nhà người ta! Nếu bị bắt quả tang, có tin là người ta lôi mày đi đấu tố không hả!”
“Mẹ, chỉ là ăn một miếng thịt thôi mà, với lại, nhà họ Lưu đó có phát hiện ra không? Có giỏi thì đến bắt con này!”,
“Trời ơi là trời, mày ngu ngốc vậy hả! Vương Hải, nhìn anh mày đi, làm lính vẻ vang biết bao nhiêu, sao mày suốt ngày chỉ thích làm mấy chuyện trộm cắp vặt thế này, mày học tập anh mày đi!”, bà Vương từ ngày thằng con trai út tốt nghiệp đã đau đầu, bà ta đau đầu khuyên nhủ, “Kiếm một công việc tử tế mà làm.”
Trên đó, có tên Ôn Ninh.
Nhờ bộ truyện tranh Phụ nữ có nghề nghiệp - Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời được xuất bản ở nhà xuất bản Ngũ Tinh lần trước mà đoạt giải.
“Chị dâu, cho em xem với!”
“Em cũng muốn xem!”
Lục Khang Lôi và Lục Khang Vân là người đầu tiên chạy tới, tranh nhau xem chị dâu đoạt giải, đợi đến khi nhìn rõ trên mục giải nhì thực sự xuất hiện hai chữ Thanh Phong (~Ôn Ninh), lập tức ưỡn ngực, tự hào!
Nghe được chuyện này, chị La hàng xóm sang chơi cũng vào hóng chuyện, thế là y như rằng cả khu gia thuộc đều biết, chẳng mấy chốc tin vui đã lan truyền khắp nơi.
Tờ báo này đương nhiên là dành tặng cho Ôn Ninh, cô nâng niu tờ báo chiêm ngưỡng một hồi, trong lòng cũng có chút tự hào.
“Nhìn xem, em giỏi không?”, cô đưa tờ báo cho Lục Thành.
Lục Thành đưa mắt nhìn lướt qua, ngay lập tức đã tìm thấy tên Ôn Ninh trong mớ chữ dày đặc: “Quả thực là giỏi, tờ báo này phải để chung với tờ báo quân đội lần trước, cất cẩn thận, sau này đợi Gia Hòa, Gia Dương lớn rồi cho các con xem.”
Ôn Ninh bật cười khanh khách: “Anh tính xa gớm nhỉ, còn lâu lắm đấy.”
Bé Gia Hòa đang ngồi trên giường đất mút tay, ngẩng lên cười toe toét với ba mẹ.
++++
Tết đến xuân về, không khí rộn ràng vui tươi, chỉ có nhà họ Lưu là buồn bã vì mất hai cân thịt, đến cuối cùng vẫn không tìm được bằng chứng chứng minh là Vương Hải ăn trộm.
Nhưng sáng sớm hôm đó, hàng xóm nhìn thấy Vương Hải lén lút đi qua cửa nhà mình, không phải nó thì là ai. Chưa kể, Vương Hải vốn là loại người hay trộm cắp vặt.
Bà Vương thì không dễ chọc, chuyện này không bắt được quả tang cũng chẳng làm được gì, nhà họ Lưu chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nghĩ đến việc con trai bị bà Lưu vu oan, bà Vương ngày nào cũng mắng nhiếc người ta một trận cho hả giận, lúc vênh váo tự đắc về nhà thì thấy thằng con trai út Vương Hải lén lút đi ra ngoài.
Quay lưng bỏ chạy mất dạng.
Đôi mắt già nua của bà Vương nheo lại thành một đường chỉ, bà luôn cảm thấy thằng con trai út có điều gì giấu giếm mình, rồi lại nhớ đến việc nhà họ Lưu một mực khẳng định Vương Hải ăn trộm thịt, bà ta liền bước nhanh đuổi theo.
Bà ta đi theo bóng dáng thằng con trai phía trước, rẽ ngoặt hết con đường này đến con đường khác, sơ ý một chút là lạc mất, lúc bà Vương đang hoang mang thì nghe thấy tiếng người nói chuyện từ phía bên phải, bà ta rón rén lại gần nhìn, thì thấy trong một căn nhà hoang đổ nát, Vương Hải đang cùng mấy tên thanh niên bất hảo nhóm lửa nướng thịt.
Nhìn miếng thịt đó đoán chừng chắc cũng phải hai cân!
.....
Bên ngoài căn nhà hoang, bà Vương tức đến ngất xỉu, không ngờ thằng con trai mình lại thực sự đi ăn trộm thịt.
“Nhà mình ăn Tết không có thịt sao? Mày lại đi ăn trộm thịt nhà người ta! Nếu bị bắt quả tang, có tin là người ta lôi mày đi đấu tố không hả!”
“Mẹ, chỉ là ăn một miếng thịt thôi mà, với lại, nhà họ Lưu đó có phát hiện ra không? Có giỏi thì đến bắt con này!”,
“Trời ơi là trời, mày ngu ngốc vậy hả! Vương Hải, nhìn anh mày đi, làm lính vẻ vang biết bao nhiêu, sao mày suốt ngày chỉ thích làm mấy chuyện trộm cắp vặt thế này, mày học tập anh mày đi!”, bà Vương từ ngày thằng con trai út tốt nghiệp đã đau đầu, bà ta đau đầu khuyên nhủ, “Kiếm một công việc tử tế mà làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.