Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 655: D
Thứ Lộ
11/09/2024
Tiểu Vân cũng ngó đầu ra ngoài: “Lên phố một chuyến mà sao về tay không thế kia?”
Nghe em gái nói vậy, Tiểu Lôi mới để ý: “Ê, thật kìa, tuyết rơi muốn chết mà còn lên phố, anh còn tưởng mua bao nhiêu thứ ngon lành cơ, ai dè tay không trở về.”
Hai người vào nhà nói chuyện phiếm với anh Cả và chị dâu vài câu, kể chuyện nhà họ Tần tay không trở về như kiểu buôn chuyện, Ôn Ninh cũng hơi tò mò, nhưng tiếng Gia Hòa với Gia Dương nhõng nhẽo đòi đi ngủ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, thôi thì chuyện gì thì chuyện, dỗ con ngủ là quan trọng nhất.
Lục Thành với Ôn Ninh mỗi người vào một phòng dỗ con ngủ, một lúc sau mới rón rén đi ra.
Đêm khuya trăng sáng vằng vặc, Ôn Ninh với Lục Thành đi từ nhà nhỏ qua sân, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên cao: “Vẫn giống như ngày xưa nhỉ, cái gì cũng thay đổi, chỉ có mặt trăng là không đổi.”
Lục Thành nắm tay vợ về phòng: “Chúng ta cũng đâu có đổi đâu.”
“Nói gì vậy.” Ôn Ninh cười mắng yêu anh một tiếng, “Anh già rồi đấy~”
Lục Thành: “...”
Hai vợ chồng ngủ đến nửa đêm thì giật mình tỉnh giấc bởi tiếng loảng xoảng ồn ào, Ôn Ninh lơ mơ tỉnh dậy, cứ ngỡ là tiếng động trong mơ, mơ màng hỏi người đàn ông bên cạnh: “Chuyện gì thế?”
Lục Thành nghe tiếng đoán vị trí, nói: “Hình như là tiếng nhà họ Tần, để tôi qua xem sao, không lẽ nửa đêm nửa hôm lại đánh nhau?”
Lỡ mà có chuyện gì lớn xảy ra thật thì cũng phải qua can ngăn chứ.
Lục Thành vừa ra khỏi cửa thì Lục Khang Lôi cũng nghe thấy động, hai người cùng nhau ra xem thử, vừa hay gặp Vương Chí hàng xóm cũng vừa bước ra, thêm vài người nữa cũng từ mấy nhà bên cạnh chạy đến, tất cả đều đổ dồn về phía nhà họ Tần.
Ôn Ninh nửa mê nửa tỉnh, vừa mệt rã rời vừa lo lắng không biết nhà họ Tần xảy ra chuyện gì, cố gắng gượng không cho bản thân ngủ quên mất, phải hỏi cho ra chuyện mới được.
Cánh cửa kêu lên một tiếng “Cọt kẹt”, Ôn Ninh lập tức tỉnh táo hẳn, bật dậy hỏi: “Chuyện gì thế? Nhà họ Tần không thật sự đánh nhau đấy chứ?”
“Không có.” Lục Thành cởi áo khoác ra treo lên, rồi lại nằm xuống giường, kể lại cho Ôn Ninh nghe những gì vừa nhìn thấy, “Đồng chí Đổng ra mở cửa, bảo là Tần Vũ dậy đi vệ sinh, lỡ va phải cái tủ, làm đổ hết đồ trong tủ xuống nên mới ồn ào như thế, không có chuyện gì đâu.”
"Hả? Lại còn húc đổ cả tủ đồ á?" Ôn Ninh ngái ngủ, ngáp một cái rõ to.
Thôi, ngủ tiếp cho rồi, đúng là phí hoài tâm huyết hóng hớt của mình.
Chuyện nhà họ Tần chẳng tạo ra sóng gió gì trong khu gia thuộc, mọi người thấy Đổng Trân Châu vẫn bình thường, mẹ Tần cũng chẳng làm sao, thậm chí còn đối xử với Đổng Trân Châu tốt hơn trước.
Trước đây mọi người đều chứng kiến mẹ Tần mắng nhiếc vợ trước của Tần Vũ thế nào, sau này sống với Đổng Trân Châu không tệ, cũng không phải là chưa từng trách móc cô ấy, thế mà dạo này lại khác.
Bà ta lúc nào cũng khen ngợi Đổng Trân Châu hết lời, nói nhà họ Tần có được cô con dâu này đúng là có phúc, khiến cho hàng xóm láng giềng trong khu gia thuộc được phen kinh ngạc, người có tính khí tốt như vậy có phải là mẹ Tần không thế?
Người duy nhất trong nhà họ Tần có vẻ hơi buồn bã là Tần Vũ, nhưng hai năm nay anh ta vốn dĩ không thích giao du với mọi người trong khu gia thuộc, mọi người đoán chắc là do chuyện anh ta và Đổng Trân Châu mãi không sinh được con nên đau lòng.
Ôn Ninh cũng ngạc nhiên vì dạo này mẹ Tần thay đổi hẳn, đối xử với Đổng Trân Châu tốt như con gái ruột, cứ như biến thành một người khác vậy, khiến người ta sởn cả gai ốc.
Nghe em gái nói vậy, Tiểu Lôi mới để ý: “Ê, thật kìa, tuyết rơi muốn chết mà còn lên phố, anh còn tưởng mua bao nhiêu thứ ngon lành cơ, ai dè tay không trở về.”
Hai người vào nhà nói chuyện phiếm với anh Cả và chị dâu vài câu, kể chuyện nhà họ Tần tay không trở về như kiểu buôn chuyện, Ôn Ninh cũng hơi tò mò, nhưng tiếng Gia Hòa với Gia Dương nhõng nhẽo đòi đi ngủ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, thôi thì chuyện gì thì chuyện, dỗ con ngủ là quan trọng nhất.
Lục Thành với Ôn Ninh mỗi người vào một phòng dỗ con ngủ, một lúc sau mới rón rén đi ra.
Đêm khuya trăng sáng vằng vặc, Ôn Ninh với Lục Thành đi từ nhà nhỏ qua sân, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên cao: “Vẫn giống như ngày xưa nhỉ, cái gì cũng thay đổi, chỉ có mặt trăng là không đổi.”
Lục Thành nắm tay vợ về phòng: “Chúng ta cũng đâu có đổi đâu.”
“Nói gì vậy.” Ôn Ninh cười mắng yêu anh một tiếng, “Anh già rồi đấy~”
Lục Thành: “...”
Hai vợ chồng ngủ đến nửa đêm thì giật mình tỉnh giấc bởi tiếng loảng xoảng ồn ào, Ôn Ninh lơ mơ tỉnh dậy, cứ ngỡ là tiếng động trong mơ, mơ màng hỏi người đàn ông bên cạnh: “Chuyện gì thế?”
Lục Thành nghe tiếng đoán vị trí, nói: “Hình như là tiếng nhà họ Tần, để tôi qua xem sao, không lẽ nửa đêm nửa hôm lại đánh nhau?”
Lỡ mà có chuyện gì lớn xảy ra thật thì cũng phải qua can ngăn chứ.
Lục Thành vừa ra khỏi cửa thì Lục Khang Lôi cũng nghe thấy động, hai người cùng nhau ra xem thử, vừa hay gặp Vương Chí hàng xóm cũng vừa bước ra, thêm vài người nữa cũng từ mấy nhà bên cạnh chạy đến, tất cả đều đổ dồn về phía nhà họ Tần.
Ôn Ninh nửa mê nửa tỉnh, vừa mệt rã rời vừa lo lắng không biết nhà họ Tần xảy ra chuyện gì, cố gắng gượng không cho bản thân ngủ quên mất, phải hỏi cho ra chuyện mới được.
Cánh cửa kêu lên một tiếng “Cọt kẹt”, Ôn Ninh lập tức tỉnh táo hẳn, bật dậy hỏi: “Chuyện gì thế? Nhà họ Tần không thật sự đánh nhau đấy chứ?”
“Không có.” Lục Thành cởi áo khoác ra treo lên, rồi lại nằm xuống giường, kể lại cho Ôn Ninh nghe những gì vừa nhìn thấy, “Đồng chí Đổng ra mở cửa, bảo là Tần Vũ dậy đi vệ sinh, lỡ va phải cái tủ, làm đổ hết đồ trong tủ xuống nên mới ồn ào như thế, không có chuyện gì đâu.”
"Hả? Lại còn húc đổ cả tủ đồ á?" Ôn Ninh ngái ngủ, ngáp một cái rõ to.
Thôi, ngủ tiếp cho rồi, đúng là phí hoài tâm huyết hóng hớt của mình.
Chuyện nhà họ Tần chẳng tạo ra sóng gió gì trong khu gia thuộc, mọi người thấy Đổng Trân Châu vẫn bình thường, mẹ Tần cũng chẳng làm sao, thậm chí còn đối xử với Đổng Trân Châu tốt hơn trước.
Trước đây mọi người đều chứng kiến mẹ Tần mắng nhiếc vợ trước của Tần Vũ thế nào, sau này sống với Đổng Trân Châu không tệ, cũng không phải là chưa từng trách móc cô ấy, thế mà dạo này lại khác.
Bà ta lúc nào cũng khen ngợi Đổng Trân Châu hết lời, nói nhà họ Tần có được cô con dâu này đúng là có phúc, khiến cho hàng xóm láng giềng trong khu gia thuộc được phen kinh ngạc, người có tính khí tốt như vậy có phải là mẹ Tần không thế?
Người duy nhất trong nhà họ Tần có vẻ hơi buồn bã là Tần Vũ, nhưng hai năm nay anh ta vốn dĩ không thích giao du với mọi người trong khu gia thuộc, mọi người đoán chắc là do chuyện anh ta và Đổng Trân Châu mãi không sinh được con nên đau lòng.
Ôn Ninh cũng ngạc nhiên vì dạo này mẹ Tần thay đổi hẳn, đối xử với Đổng Trân Châu tốt như con gái ruột, cứ như biến thành một người khác vậy, khiến người ta sởn cả gai ốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.