Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 665: Ngoại Truyện
Thứ Lộ
11/09/2024
Thẩm Phong nhìn cô thật sâu, bất giác cong môi: "Đó cũng là mong muốn của chúng tôi. Nghe nói, trong nhà cô cũng có hai người là quân nhân?".
"Đúng vậy, anh cả và anh hai của tôi đều là quân nhân, họ đều rất lợi hại", nhắc đến điều này, giọng nói Lục Khang Vân lộ ra chút tự hào.
“Cả nhà cô đều làm trong quân đội hết, anh cả, anh hai cô là quân nhân, cô cũng làm y tá ở bệnh viện quân khu.” Thẩm Phong lại nghĩ đến chuyện hôm đó nghe y tá Tống tình cờ nhắc đến, đối tượng xem mắt của Lục Khang Vân cũng là quân nhân.
Anh ta tiếp tục hỏi: “Hôm đó tôi có hỏi cô một câu, cô định xem mắt kiểu người như thế nào, có tiêu chuẩn gì không?”
Lục Khang Vân ăn cơm trưa xong, dọn dẹp chuẩn bị rời đi, nghe vậy lại một lần nữa từ chối ý tốt của Thẩm Phong: “Anh Thẩm, anh không cần vì cảm ơn tôi mà còn bận tâm giới thiệu đối tượng cho tôi đâu, nhiệm vụ chính bây giờ của anh là dưỡng thương, ngàn vạn lần đừng bận tâm những chuyện linh linh tinh tinh khác.”
Thẩm Phong nhìn Lục Khang Vân như thể dựng lên tường đồng vách sắt: “.”
Bản thân lại không có bản lĩnh khiến cô nhớ đến so với những điều khác sao? Làm sao để cô nhận ra anh muốn giới thiệu đối tượng cho cô, người đó chính là anh?
Rửa hộp cơm xong, Lục Khang Vân trở về phòng trực, cúi đầu viết sổ theo dõi bệnh nhân, nghiêm túc cẩn thận ghi lại tình hình điều dưỡng của từng phòng bệnh.
Tiết Quế Chi ở bên cạnh nhìn thấy, bỗng nhiên thần thần bí bí ghé sát lại: “Vừa rồi tôi nhìn thấy cô và anh Thẩm nói chuyện ở hành lang đó~”
Lục Khang Vân ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiết Quế Chi vẻ mặt hóng chuyện, nhướng mày nháy mắt với mình, không biết đang nghĩ lung tung gì.
“Anh Thẩm nói anh ấy nằm lâu không thoải mái, ra ngoài hoạt động một chút.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Tiết Quế Chi tự xưng có trực giác nhạy bén, dứt khoát kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lục Khang Vân, “Vậy sao anh ấy không tìm y tá khác nói chuyện? Cô nói xem, có phải anh ấy để ý cô rồi không? Muốn theo đuổi cô đấy!”
Lục Khang Vân đang viết sổ theo dõi khựng lại, cây bút máy một vệt mực đậm trên sổ, cô quay đầu nhìn Tiết Quế Chi, cười tươi như hoa nói: “Quế Chi, cô cả ngày cũng hỏng hớt quá rồi đấy, mà lần nào cô cũng nhìn nhầm hết.”
Lần trước là Lưu Quang Diệu, lần này lại là anh Thẩm.
“Tôi nhìn nhầm chỗ nào?” Tiết Quế Chi kiên quyết tin tưởng trực giác của mình, “Cô không phát hiện ra sao? Anh Thẩm rất thích tìm cô nói chuyện đấy.”
“Đó là bởi vì tôi phụ trách chăm sóc hàng ngày cho anh ấy, anh ấy đương nhiên phải nói chuyện với tôi nhiều hơn rồi.”
Lục Khang Vân vốn dĩ không thích buôn chuyện bệnh nhân với người khác, nhưng lúc này vì muốn cho Quế Chi tỉnh táo lại, cô cũng không nhịn được, “Đặc biệt là, lần trước tôi có nghe anh Thẩm cãi nhau với người nhà trong phòng bệnh, anh ấy kiên quyết không đi xem mắt, không muốn tìm đối tượng. Cô xem đi, người ta căn bản là không có tâm tư yêu đương gì hết.”
Nói xong, Lục Khang Vân cảm thấy mình suy đoán quá đúng, lại bổ sung thêm một câu: “Giống hệt anh hai tôi.”
“Thật sao?” Tiết Quế Chi dùng một tay chống cằm, có chút hoài nghi bản thân.
“Đương nhiên là thật rồi.” Lục Khang Vân lại lấy ví dụ phản bác cô đồng nghiệp, “Lần trước cô cũng nói Lưu Quang Diệu nữa, cũng nói lung tung.”
Tiết Quế Chi hừ một tiếng, đột nhiên lại kiên định với suy nghĩ của mình: “Thật đấy, đồng chí Lưu Quang Diệu nhất định là thích cô! Nếu không thì sao có thể tự nhiên từ bên quân đội đến tìm cô? Còn cả anh Thẩm nữa, nhất định là tôi không nhìn nhầm!”
"Đúng vậy, anh cả và anh hai của tôi đều là quân nhân, họ đều rất lợi hại", nhắc đến điều này, giọng nói Lục Khang Vân lộ ra chút tự hào.
“Cả nhà cô đều làm trong quân đội hết, anh cả, anh hai cô là quân nhân, cô cũng làm y tá ở bệnh viện quân khu.” Thẩm Phong lại nghĩ đến chuyện hôm đó nghe y tá Tống tình cờ nhắc đến, đối tượng xem mắt của Lục Khang Vân cũng là quân nhân.
Anh ta tiếp tục hỏi: “Hôm đó tôi có hỏi cô một câu, cô định xem mắt kiểu người như thế nào, có tiêu chuẩn gì không?”
Lục Khang Vân ăn cơm trưa xong, dọn dẹp chuẩn bị rời đi, nghe vậy lại một lần nữa từ chối ý tốt của Thẩm Phong: “Anh Thẩm, anh không cần vì cảm ơn tôi mà còn bận tâm giới thiệu đối tượng cho tôi đâu, nhiệm vụ chính bây giờ của anh là dưỡng thương, ngàn vạn lần đừng bận tâm những chuyện linh linh tinh tinh khác.”
Thẩm Phong nhìn Lục Khang Vân như thể dựng lên tường đồng vách sắt: “.”
Bản thân lại không có bản lĩnh khiến cô nhớ đến so với những điều khác sao? Làm sao để cô nhận ra anh muốn giới thiệu đối tượng cho cô, người đó chính là anh?
Rửa hộp cơm xong, Lục Khang Vân trở về phòng trực, cúi đầu viết sổ theo dõi bệnh nhân, nghiêm túc cẩn thận ghi lại tình hình điều dưỡng của từng phòng bệnh.
Tiết Quế Chi ở bên cạnh nhìn thấy, bỗng nhiên thần thần bí bí ghé sát lại: “Vừa rồi tôi nhìn thấy cô và anh Thẩm nói chuyện ở hành lang đó~”
Lục Khang Vân ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiết Quế Chi vẻ mặt hóng chuyện, nhướng mày nháy mắt với mình, không biết đang nghĩ lung tung gì.
“Anh Thẩm nói anh ấy nằm lâu không thoải mái, ra ngoài hoạt động một chút.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Tiết Quế Chi tự xưng có trực giác nhạy bén, dứt khoát kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lục Khang Vân, “Vậy sao anh ấy không tìm y tá khác nói chuyện? Cô nói xem, có phải anh ấy để ý cô rồi không? Muốn theo đuổi cô đấy!”
Lục Khang Vân đang viết sổ theo dõi khựng lại, cây bút máy một vệt mực đậm trên sổ, cô quay đầu nhìn Tiết Quế Chi, cười tươi như hoa nói: “Quế Chi, cô cả ngày cũng hỏng hớt quá rồi đấy, mà lần nào cô cũng nhìn nhầm hết.”
Lần trước là Lưu Quang Diệu, lần này lại là anh Thẩm.
“Tôi nhìn nhầm chỗ nào?” Tiết Quế Chi kiên quyết tin tưởng trực giác của mình, “Cô không phát hiện ra sao? Anh Thẩm rất thích tìm cô nói chuyện đấy.”
“Đó là bởi vì tôi phụ trách chăm sóc hàng ngày cho anh ấy, anh ấy đương nhiên phải nói chuyện với tôi nhiều hơn rồi.”
Lục Khang Vân vốn dĩ không thích buôn chuyện bệnh nhân với người khác, nhưng lúc này vì muốn cho Quế Chi tỉnh táo lại, cô cũng không nhịn được, “Đặc biệt là, lần trước tôi có nghe anh Thẩm cãi nhau với người nhà trong phòng bệnh, anh ấy kiên quyết không đi xem mắt, không muốn tìm đối tượng. Cô xem đi, người ta căn bản là không có tâm tư yêu đương gì hết.”
Nói xong, Lục Khang Vân cảm thấy mình suy đoán quá đúng, lại bổ sung thêm một câu: “Giống hệt anh hai tôi.”
“Thật sao?” Tiết Quế Chi dùng một tay chống cằm, có chút hoài nghi bản thân.
“Đương nhiên là thật rồi.” Lục Khang Vân lại lấy ví dụ phản bác cô đồng nghiệp, “Lần trước cô cũng nói Lưu Quang Diệu nữa, cũng nói lung tung.”
Tiết Quế Chi hừ một tiếng, đột nhiên lại kiên định với suy nghĩ của mình: “Thật đấy, đồng chí Lưu Quang Diệu nhất định là thích cô! Nếu không thì sao có thể tự nhiên từ bên quân đội đến tìm cô? Còn cả anh Thẩm nữa, nhất định là tôi không nhìn nhầm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.