Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 668: Ngoại Truyện
Thứ Lộ
11/09/2024
Giờ phút này anh có thể cảm nhận được Lục Khang Vân không có chút tâm tư nào với mình, lại lo lắng bản thân lỗ mãng bày tỏ, sẽ dọa người ta sợ, đến lúc đó lại bị giữ khoảng cách, bị người ta tránh né, thật sự là.
Nhìn ‘kết cục’ của chàng trai trẻ kia, anh cảm nhận rất rõ ràng, Lục Khang Vân không phải là người dễ theo đuổi.
Lục Khang Vân không hề kể với người trong nhà về chuyện của Lưu Quang Diệu, coi như chưa từng xảy ra, cuộc sống của cô vẫn bận rộn giữa nhà và bệnh viện.
Chỉ là một hôm, nhìn thấy anh hai đến bệnh viện, lại còn vào phòng bệnh của Thẩm Phong, Lục Khang Vân khá ngạc nhiên.
“Hai người quen biết nhau à?” Cô nhớ là chưa từng nghe anh hai nhắc đến.
Lục Khang Lôi và Thẩm Phong có thể nói là gặp nhau hận muộn, sao lại không gặp nhau sớm hơn, hai người chỉ chênh nhau hai tuổi, đều là thanh niên ưu tú của quân đội đơn vị 326, lại đều có thành tích trong bắn súng và chạy đường dài, năng lực huấn luyện tác chiến hàng đầu, đề tài chung đương nhiên cũng nhiều.
Thêm vào đó Thẩm Phong tuổi trẻ tài cao, tốt nghiệp trường quân đội, hiện tại đã là tiểu đoàn trưởng, Lục Khang Lôi có chút bội phục anh, biết anh làm nhiệm vụ bị thương, không khỏi thêm vài phần đồng cảm giữa những người quân nhân.
“Đây là bạn tốt của anh.” Lục Khang Lôi giới thiệu với em gái, tiện thể dặn dò một câu, “Lục Khang Vân, bình thường em làm việc nhớ quan tâm anh Thẩm nhiều một chút, cứ coi anh ấy như anh trai ruột mà đối đãi!”
Quay đầu, Lục Khang Lôi lại chính thức giới thiệu hai người: “Anh Phong, đây là em gái tôi, Lục Khang Vân, em gái tôi chính là em gái anh!”
Lục Khang Vân khẽ "hừ" một tiếng.
Từ bao giờ mà cô lại có thêm một người anh trai thế này?
Thẩm Phong nhếch nhẹ mép miệng: "..."
Này anh bạn, đừng có mà làm loạn lên đấy nhé.
Tuy nhiên, nhờ sự tự nhiên như ruồi của Lục Khang Lôi mà Thẩm Phong cuối cùng cũng thoát khỏi cách gọi "đồng chí" cứng nhắc với Lục Khang Vân, và anh cũng bắt đầu gọi người ta là "Tiểu Vân" một cách tự nhiên.
Lục Khang Vân không tự nhiên như vậy, vẫn một mực gọi là "anh Thẩm" hoặc "đồng chí Thẩm".
Mỗi lần Lục Khang Lôi đến bệnh viện quân khu nói chuyện huấn luyện và tác chiến với Thẩm Phong, Lục Khang Vân ở bên cạnh nghe, thầm kinh ngạc, thì ra vị anh Thẩm này lợi hại như vậy.
Trong quân đội, những quân nhân tốt nghiệp trường quân đội rất ít, xuất phát điểm như vậy là đích đến mà rất nhiều người không đạt được, huống chi anh xuất thân là con nhà quân nhân, bản thân lại có tài, khó trách ở độ tuổi này đã nhanh chóng lên chức Tiểu đoàn trưởng.
Thẩm Phong nằm viện hơn một tháng, người ba đã từng cãi nhau với anh lại đến.
Thẩm Tư lệnh, ba của Thẩm Phong - người đứng đầu Quân khu Thủ đô sắp kết thúc chuyến công tác và trở về Kinh Thị (~Thủ đô).
Lần này bước vào phòng bệnh, ông đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dù sao cũng không quản được con trai, định để mặc nó, hai ba con hiếm khi nói chuyện ôn hòa được hai câu, nhưng vừa nhắc đến chuyện xem mắt, vẻ mặt thờ ơ của con trai khiến Thẩm Tư lệnh tức giận: "Thẩm Phong, thái độ của con là sao hả!"
Ông còn chưa kịp bộc phát thêm hai câu nữa thì thấy từ ngoài cửa không biết từ đâu chui ra một cô y tá nhỏ, nghiêm túc nói với mình: "Bác Thẩm, vết thương của con trai bác vẫn chưa lành hẳn, nếu lại vì cãi nhau mà ảnh hưởng đến vết thương khiến tình trạng nặng thêm, chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn, hai ba con cố gắng giữ hòa khí một chút, trong phòng bệnh cũng không được làm ồn."
Nhìn ‘kết cục’ của chàng trai trẻ kia, anh cảm nhận rất rõ ràng, Lục Khang Vân không phải là người dễ theo đuổi.
Lục Khang Vân không hề kể với người trong nhà về chuyện của Lưu Quang Diệu, coi như chưa từng xảy ra, cuộc sống của cô vẫn bận rộn giữa nhà và bệnh viện.
Chỉ là một hôm, nhìn thấy anh hai đến bệnh viện, lại còn vào phòng bệnh của Thẩm Phong, Lục Khang Vân khá ngạc nhiên.
“Hai người quen biết nhau à?” Cô nhớ là chưa từng nghe anh hai nhắc đến.
Lục Khang Lôi và Thẩm Phong có thể nói là gặp nhau hận muộn, sao lại không gặp nhau sớm hơn, hai người chỉ chênh nhau hai tuổi, đều là thanh niên ưu tú của quân đội đơn vị 326, lại đều có thành tích trong bắn súng và chạy đường dài, năng lực huấn luyện tác chiến hàng đầu, đề tài chung đương nhiên cũng nhiều.
Thêm vào đó Thẩm Phong tuổi trẻ tài cao, tốt nghiệp trường quân đội, hiện tại đã là tiểu đoàn trưởng, Lục Khang Lôi có chút bội phục anh, biết anh làm nhiệm vụ bị thương, không khỏi thêm vài phần đồng cảm giữa những người quân nhân.
“Đây là bạn tốt của anh.” Lục Khang Lôi giới thiệu với em gái, tiện thể dặn dò một câu, “Lục Khang Vân, bình thường em làm việc nhớ quan tâm anh Thẩm nhiều một chút, cứ coi anh ấy như anh trai ruột mà đối đãi!”
Quay đầu, Lục Khang Lôi lại chính thức giới thiệu hai người: “Anh Phong, đây là em gái tôi, Lục Khang Vân, em gái tôi chính là em gái anh!”
Lục Khang Vân khẽ "hừ" một tiếng.
Từ bao giờ mà cô lại có thêm một người anh trai thế này?
Thẩm Phong nhếch nhẹ mép miệng: "..."
Này anh bạn, đừng có mà làm loạn lên đấy nhé.
Tuy nhiên, nhờ sự tự nhiên như ruồi của Lục Khang Lôi mà Thẩm Phong cuối cùng cũng thoát khỏi cách gọi "đồng chí" cứng nhắc với Lục Khang Vân, và anh cũng bắt đầu gọi người ta là "Tiểu Vân" một cách tự nhiên.
Lục Khang Vân không tự nhiên như vậy, vẫn một mực gọi là "anh Thẩm" hoặc "đồng chí Thẩm".
Mỗi lần Lục Khang Lôi đến bệnh viện quân khu nói chuyện huấn luyện và tác chiến với Thẩm Phong, Lục Khang Vân ở bên cạnh nghe, thầm kinh ngạc, thì ra vị anh Thẩm này lợi hại như vậy.
Trong quân đội, những quân nhân tốt nghiệp trường quân đội rất ít, xuất phát điểm như vậy là đích đến mà rất nhiều người không đạt được, huống chi anh xuất thân là con nhà quân nhân, bản thân lại có tài, khó trách ở độ tuổi này đã nhanh chóng lên chức Tiểu đoàn trưởng.
Thẩm Phong nằm viện hơn một tháng, người ba đã từng cãi nhau với anh lại đến.
Thẩm Tư lệnh, ba của Thẩm Phong - người đứng đầu Quân khu Thủ đô sắp kết thúc chuyến công tác và trở về Kinh Thị (~Thủ đô).
Lần này bước vào phòng bệnh, ông đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dù sao cũng không quản được con trai, định để mặc nó, hai ba con hiếm khi nói chuyện ôn hòa được hai câu, nhưng vừa nhắc đến chuyện xem mắt, vẻ mặt thờ ơ của con trai khiến Thẩm Tư lệnh tức giận: "Thẩm Phong, thái độ của con là sao hả!"
Ông còn chưa kịp bộc phát thêm hai câu nữa thì thấy từ ngoài cửa không biết từ đâu chui ra một cô y tá nhỏ, nghiêm túc nói với mình: "Bác Thẩm, vết thương của con trai bác vẫn chưa lành hẳn, nếu lại vì cãi nhau mà ảnh hưởng đến vết thương khiến tình trạng nặng thêm, chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn, hai ba con cố gắng giữ hòa khí một chút, trong phòng bệnh cũng không được làm ồn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.