Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 669: Ngoại Truyện
Thứ Lộ
11/09/2024
Thẩm Tư lệnh cả đời chinh chiến sa trường, khí thế bức người, không ngờ hôm nay lại bị một cô y tá nhỏ 'dạy dỗ'.
Ông ngượng chín mặt, nhưng cũng không thể giận cá chém thớt với cô y tá, chỉ có thể gượng gạo lên tiếng: "Đồng chí y tá, bình thường tôi nói chuyện chính là như vậy, không phải là đang cãi nhau."
Thẩm Phong phải cố lắm mới nhịn được cười, không ngờ người cha nghiêm khắc, nóng tính của mình lại có ngày hôm nay, anh chỉ có thể thêm dầu vào lửa: "Tiểu Vân, bình thường ba anh đúng là như vậy đấy, em xem trước kia anh ở nhà sống những ngày tháng như thế nào."
"Thẩm Phong!" Thẩm Tư lệnh lại quát lớn, không dọa được con trai mà lại dọa cô y tá bên cạnh sợ hãi.
Lục Khang Vân bị uy nghiêm của ba Thẩm Phong dọa sợ, đó quả thực là khí thế được tôi luyện trên chiến trường, Lục Khang Vân sợ đến mức run người, nhưng khi ánh mắt liếc sang bệnh nhân trên giường bệnh mà cô phụ trách, cô vẫn cố gắng trấn tĩnh, dũng cảm đứng thẳng người, yếu ớt lên tiếng: "Bác Thẩm, đây là bệnh viện, anh Thẩm vẫn còn là bệnh nhân."
Cô là y tá, đương nhiên phải lấy người bị thương làm trọng.
Lão mặt Thẩm Tư lệnh nóng bừng, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, e rằng tội danh bắt nạt y tá nhỏ sẽ bị gán lên đầu ông mất, nhất là cô y tá này rõ ràng rất sợ ông, nhưng vẫn kiên trì không chịu rời đi, cứ như thể cô vừa đi là ông sẽ xử lý Thẩm Phong ngay tại chỗ vậy.
"Đồng chí y tá, cô yên tâm, tôi sẽ không cãi nhau với thằng nhóc này nữa đâu."
Lục Khang Vân thấy ông có vẻ đã bình tĩnh hơn, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh, nhưng cũng không đi xa, dù sao trước đó đã có một lần hai ba con Thẩm Phong cãi nhau khiến vết thương anh chảy máu, cô nhất định sẽ không lơ là.
Trong phòng bệnh lại chỉ còn lại hai ba con, Thẩm Tư lệnh trừng mắt nhìn con trai: "Nhìn con vui vẻ lắm nhỉ? Còn tìm cả y tá đến canh chừng?"
Nghĩ đến cảnh cô vừa rồi lo lắng cho vết thương của mình, hết lần này đến lần khác ngăn cản ba mắng mỏ, nụ cười nơi khóe môi Thẩm Phong sao có thể kìm nén được.
“Ba, ba nên sửa cái tính đó đi, lỡ dọa mất con dâu tương lai của ba thì sao?”
“Tao sửa cái gì mà sửa, cái thằng này láo...khoan đã, con nói cái gì?” Thẩm Tư lệnh nghi ngờ mình nghe nhầm, “Ba lấy đâu ra con dâu tương lai?”
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Tư lệnh đột nhiên nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, bỗng nhiên hiểu ra, lúc này quay đầu nhìn Thẩm Phong, khóe môi nhếch lên cũng không thể kìm nén nổi: “Cái thằng nhóc này, bảo sao không muốn đi xem mắt, thì ra là đã nhắm trúng người ta từ lâu rồi. Nhưng mà nhìn cái dáng vẻ này của con, có đưa được người ta về nhà không đấy?”
“Báo cáo Tư lệnh!” Thẩm Phong giơ tay chào theo kiểu nhà binh, “Chắc chắn sẽ đưa được người ta về nhà!”
Lục Khang Vân bận rộn với công việc, thỉnh thoảng cũng chú ý tới phòng bệnh của Thẩm Phong, bên trong bổng nhiên không khí dường như rất hòa hợp, cô cũng yên tâm.
Là một y tá, cô không thể chấp nhận nhất chính là bệnh nhân vô cớ khiến vết thương thêm nặng.
Đợi ba Thẩm Phong từ phòng bệnh ra ngoài, Lục Khang Vân vội vàng xoay người, quay lưng lại phía ông, dù sao thì vừa rồi mình thật sự là ‘lớn gan’, dám nói những lời như vậy với một quân nhân kỳ cựu như thế, bây giờ tỉnh táo lại, cô cũng không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ là tiếng bước chân càng lúc càng gần, ba Thẩm Phong đi đến cửa phòng trực, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ nói với Lục Khang Vân: “Đồng chí Lục, vừa rồi để cô vất vả rồi, thằng con trai tôi thời gian qua cũng làm cô vất vả rồi.”
Ông ngượng chín mặt, nhưng cũng không thể giận cá chém thớt với cô y tá, chỉ có thể gượng gạo lên tiếng: "Đồng chí y tá, bình thường tôi nói chuyện chính là như vậy, không phải là đang cãi nhau."
Thẩm Phong phải cố lắm mới nhịn được cười, không ngờ người cha nghiêm khắc, nóng tính của mình lại có ngày hôm nay, anh chỉ có thể thêm dầu vào lửa: "Tiểu Vân, bình thường ba anh đúng là như vậy đấy, em xem trước kia anh ở nhà sống những ngày tháng như thế nào."
"Thẩm Phong!" Thẩm Tư lệnh lại quát lớn, không dọa được con trai mà lại dọa cô y tá bên cạnh sợ hãi.
Lục Khang Vân bị uy nghiêm của ba Thẩm Phong dọa sợ, đó quả thực là khí thế được tôi luyện trên chiến trường, Lục Khang Vân sợ đến mức run người, nhưng khi ánh mắt liếc sang bệnh nhân trên giường bệnh mà cô phụ trách, cô vẫn cố gắng trấn tĩnh, dũng cảm đứng thẳng người, yếu ớt lên tiếng: "Bác Thẩm, đây là bệnh viện, anh Thẩm vẫn còn là bệnh nhân."
Cô là y tá, đương nhiên phải lấy người bị thương làm trọng.
Lão mặt Thẩm Tư lệnh nóng bừng, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, e rằng tội danh bắt nạt y tá nhỏ sẽ bị gán lên đầu ông mất, nhất là cô y tá này rõ ràng rất sợ ông, nhưng vẫn kiên trì không chịu rời đi, cứ như thể cô vừa đi là ông sẽ xử lý Thẩm Phong ngay tại chỗ vậy.
"Đồng chí y tá, cô yên tâm, tôi sẽ không cãi nhau với thằng nhóc này nữa đâu."
Lục Khang Vân thấy ông có vẻ đã bình tĩnh hơn, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh, nhưng cũng không đi xa, dù sao trước đó đã có một lần hai ba con Thẩm Phong cãi nhau khiến vết thương anh chảy máu, cô nhất định sẽ không lơ là.
Trong phòng bệnh lại chỉ còn lại hai ba con, Thẩm Tư lệnh trừng mắt nhìn con trai: "Nhìn con vui vẻ lắm nhỉ? Còn tìm cả y tá đến canh chừng?"
Nghĩ đến cảnh cô vừa rồi lo lắng cho vết thương của mình, hết lần này đến lần khác ngăn cản ba mắng mỏ, nụ cười nơi khóe môi Thẩm Phong sao có thể kìm nén được.
“Ba, ba nên sửa cái tính đó đi, lỡ dọa mất con dâu tương lai của ba thì sao?”
“Tao sửa cái gì mà sửa, cái thằng này láo...khoan đã, con nói cái gì?” Thẩm Tư lệnh nghi ngờ mình nghe nhầm, “Ba lấy đâu ra con dâu tương lai?”
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Tư lệnh đột nhiên nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, bỗng nhiên hiểu ra, lúc này quay đầu nhìn Thẩm Phong, khóe môi nhếch lên cũng không thể kìm nén nổi: “Cái thằng nhóc này, bảo sao không muốn đi xem mắt, thì ra là đã nhắm trúng người ta từ lâu rồi. Nhưng mà nhìn cái dáng vẻ này của con, có đưa được người ta về nhà không đấy?”
“Báo cáo Tư lệnh!” Thẩm Phong giơ tay chào theo kiểu nhà binh, “Chắc chắn sẽ đưa được người ta về nhà!”
Lục Khang Vân bận rộn với công việc, thỉnh thoảng cũng chú ý tới phòng bệnh của Thẩm Phong, bên trong bổng nhiên không khí dường như rất hòa hợp, cô cũng yên tâm.
Là một y tá, cô không thể chấp nhận nhất chính là bệnh nhân vô cớ khiến vết thương thêm nặng.
Đợi ba Thẩm Phong từ phòng bệnh ra ngoài, Lục Khang Vân vội vàng xoay người, quay lưng lại phía ông, dù sao thì vừa rồi mình thật sự là ‘lớn gan’, dám nói những lời như vậy với một quân nhân kỳ cựu như thế, bây giờ tỉnh táo lại, cô cũng không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ là tiếng bước chân càng lúc càng gần, ba Thẩm Phong đi đến cửa phòng trực, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ nói với Lục Khang Vân: “Đồng chí Lục, vừa rồi để cô vất vả rồi, thằng con trai tôi thời gian qua cũng làm cô vất vả rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.