Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Chương 671: Ngoại Truyện

Thứ Lộ

11/09/2024

“Vậy nếu không thì là vì cái gì?” Lục Khang Vân hỏi ngược lại anh.

“Là vì em.”

Ánh hoàng hôn buông xuống phía chân trời, Thẩm Phong đứng ngược sáng, bộ quân phục cứng cáp, gọn gàng càng tôn lên gương mặt anh tuấn, rạng rỡ, đứng trước mặt Lục Khang Vân, ánh mắt kiên định nói ra ba chữ.

Tim Lục Khang Vân đập mạnh một cái, một cảm giác căng thẳng khó tả len lỏi khắp người.

“Anh tìm em có việc gì sao?” Giọng cô hơi khàn lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Thẩm Phong nhìn ra vẻ mặt của cô, bèn đổi giọng, đưa tay ra trước mặt cô: “Mấy hôm trước may nhờ em chăm sóc, để tỏ lòng cảm ơn, cái này tặng em.”

Lục Khang Vân cúi đầu nhìn, trên lòng bàn tay rộng lớn của Thẩm Phong là một sợi dây buộc tóc màu đỏ.

Cô lập tức lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Chúng em không thể nhận đồ của bệnh nhân.”

Đây là quy định của bệnh viện, giống như quân nhân không lấy của quần chúng một cây kim, sợi chỉ, các bác sĩ, y tá bọn họ cũng không thể nhận đồ của bệnh nhân.

“Bây giờ anh đã xuất viện rồi, sao còn tính là bệnh nhân nữa? Chúng ta cũng coi như quen biết, chẳng lẽ không thể làm bạn, không thể xây dựng tình bạn cách mạng sao?” Thẩm Phong nói năng bậy bạ, nhưng vì quá tự nhiên nên Lục Khang Vân lại cảm thấy có lý.

“Nhưng… nhưng mà em cũng không thể nhận quà được…” Lục Khang Vân có chút bối rối.

“Nếu em cảm thấy nhận đồ của anh không ổn lắm, vậy thì đơn giản thôi.” Thẩm Phong nhét sợi dây buộc tóc vào tay Lục Khang Vân, rồi lại nói, “Vậy em cũng mua cho anh cái gì đó đi, tặng anh một phần là được rồi, đây gọi là lễ.

Nhìn theo bóng dáng Thẩm Phong rời đi sau khi tặng dây buộc tóc, Lục Khang Vân cúi đầu nhìn sợi dây buộc tóc trong tay, màu đỏ sẫm không quá chói mắt, lại được tết từ hai sợi dây, đơn giản mà rất đẹp.



Nhưng mà… chẳng phải là cô đã vô tình nợ anh một món quà rồi sao?

Lục Khang Vân để chuyện này trong lòng, dự định nhân ngày chủ nhật được nghỉ sẽ đến cửa hàng bách hóa một chuyến, suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho Thẩm Phong.

Cô luôn không thích nợ người khác, nhưng mua quà cho nam đồng chí ngoài anh cả và anh hai, quả thực có chút khó khăn, có những thứ không thích hợp để tặng cho những nam đồng chí không phải người nhà, những thứ khác thì lại sợ tặng quá qua loa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Khang Vân phiền não mấy đêm liền, nghĩ xem Thẩm Phong ngày thường thích gì, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô đã mua cho anh một cân bánh đào ở cửa hàng bách hóa.

Trong thời gian Thẩm Phong nằm viện, đồng đội và bạn bè đến thăm, trên bàn nhỏ cạnh giường bệnh của anh, bánh đào là món xuất hiện nhiều nhất, anh cũng là người thích ăn nhất.

Thứ hai vừa đi làm, cô đã mang túi giấy dầu đựng bánh đến bệnh viện, chờ người ấy đến.

Tiết Quế Chi nhìn thấy túi đồ ngon cô giấu, định bụng xem thử thì bị cô cẩn thận ngăn lại.

“Vân à, đồ gì ngon mà không cho tôi xem vậy?”

“Không có gì đâu, là quà tôi trả nợ người ta.” Cô không hiểu sao lại thấy chột dạ, nhưng cô đoán, nếu để cô ấy biết mình mua bánh cho anh, chắc chắn sẽ bị hiểu lầm, đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan khuất này mất.

“Cho ai thế?” Tiết Quế Chi hỏi, vẻ mặt hóng hớt.

“Cho một cô gái tên Xuân Hoa, cô không quen đâu, là một cô bé ở khu gia thuộc.” Cô không giỏi nói dối, vừa nói vừa cúi đầu viết tiếp bệnh án, không dám nhìn Tiết Quế Chi.

“Ờ.” Tiết Quế Chi nghe vậy cũng không hứng thú nữa, bỏ qua cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook