Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Chương 680: Ngoại Truyện

Thứ Lộ

11/09/2024

——

Chiều tà buông xuống, trên con đường lát đá xanh ngập tràn ánh hoàng hôn từ bệnh viện quân khu trở về nhà, Lục Khang Vân bước đi thong dong, mặt đất phủ đầy tuyết có chút trơn trượt, cô bước chân nhẹ nhàng, mặc trên mình chiếc áo bông dày cộp nhưng không hề cồng kềnh mà trái lại còn toát lên vẻ thanh thoát.

Buổi chiều, Ôn Ninh đi từ chối lời đề nghị xem mắt của Tiểu Vân xong, về đến nhà thì vẽ cho tờ báo quân đội một loạt tranh tuyên truyền về huấn luyện, bận rộn xong xuôi liền dẫn Gia Hòa và Gia Dương ra sân chơi.

Hai đứa nhỏ mắt tinh như cú vọ, vừa nhìn thấy cô út về nhà liền lớn tiếng gọi: “Cô út! Nặn người tuyết với tụi con!”.

Lục Khang Vân đương nhiên đồng ý, nhận lấy “trọng trách” từ chị dâu, chậm rãi cùng hai đứa cháu nặn người tuyết.

Ôn Ninh rốt cuộc cũng được giải thoát, mỉm cười nhìn cô em chồng: “Lục Khang Vân, em chơi với hai đứa nhỏ một lát nhé”.

“Vâng, chị dâu cứ yên tâm”. Lục Khang Vân giúp Gia Hòa và Gia Dương nặn người tuyết, hai đứa nhỏ nghĩ gì nặn nấy, một đứa thì nặn con heo mà dạo này thích nhất, một đứa thì nặn con chim nhỏ mà dạo này mê mẩn.

Chỉ là hình dạng nặn ra không được giống cho lắm.

Nặn xong của mình vẫn chưa đủ, Gia Hòa còn bảo cô út cũng phải nặn một cái: “Cô út ơi, cô thích gì nào? Tụi con nặn cho cô!”.

Gia Dương cũng hăng hái muốn thử, hai tay vo viên tuyết, ra dáng muốn ra tay đến nơi rồi.

Trong đầu Lục Khang Vân lại hiện lên cảnh tượng lúc chiều, khóe môi bất giác khẽ cong lên, hai tay mân mê tuyết lạnh mà chẳng cảm thấy lạnh chút nào: “Được thôi, vậy chúng ta cùng nặn một người tuyết nhé”.



Người tuyết có thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, mắt mũi miệng đều dùng cà rốt để làm, Gia Hòa và Gia Dương thích chí chọc chọc vào củ cà rốt, rồi thấy cô út bẻ hai lá cải thảo xanh mướt cài lên làm cổ áo quân phục cho người tuyết, cuối cùng còn tìm một hạt vừng đen gắn vào đuôi mắt trái của người tuyết.

Người tuyết hoàn thành, hai đứa nhỏ thích thú chạy vòng quanh người tuyết quân nhân oai phong lẫm liệt, Ôn Ninh cũng lại xem thử, thầm nghĩ, đây là nặn Lục Thành hay là Lục Khang Lôi nhỉ? Thật đúng là nhìn không ra.

Đợi Lục Thành từ doanh trại trở về, bước vào sân nhìn thấy người tuyết, nghe con trai và con gái ríu rít kể với ba là cô út đã nặn người tuyết mà cô thích, Lục Thành chỉ biết mỉm cười, đúng là em gái tâm lý mà.

Lục Thành về đến nhà, cởi áo khoác quân đội, bỏ mũ xuống, chơi trò máy bay với hai đứa con trong nhà một lúc, thì Lục Khang Lôi cũng từ quân doanh trở về.

Nhìn thấy trong sân có một người tuyết cao lớn, thậm chí còn được làm cả cổ áo quân phục, cậu buột miệng hỏi một câu, nghe chị dâu nói là do Lục Khang Vân nặn, liền thích chí vuốt cằm tấm tắc khen ngợi.

Haiz, con bé này cũng thật là, sao lại tự nhiên nặn người tuyết cho mình chứ, xem ra hình tượng của mình trong lòng nó rất oai phong lẫm liệt, cao lớn nhỉ.

Bệnh viện quân khu.

Sau Tết Nguyên đán, bệnh viện quân khu vẫn không quá bận rộn, chỉ tiếp nhận một số lượng bệnh nhân ít ỏi.

Tiết Quế Chi rảnh rỗi, bèn phát hiện ra điều khác lạ ở người bạn thân Lục Khang Vân.

Trong mắt cô ấy, Lục Khang Vân là cô gái có tính cách dịu dàng, hòa nhã nhất, ngày ngày đối xử với ai cũng đều ân cần niềm nở, thế nhưng dạo gần đây, cô thay đổi rồi!

Trong công việc thì vẫn như trước, nhưng sau giờ làm việc, đặc biệt là những lúc rảnh rỗi, chẳng làm gì cả mà khóe môi cứ cong lên, ý cười trong đáy mắt thế nào cũng không giấu nổi, lúc nào cũng mang dáng vẻ e lệ đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook