Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 681: Ngoại Truyện
Thứ Lộ
11/09/2024
Tiết Quế Chi với radar hóng hớt nhạy bén gần như ngay lập tức đưa ra phán đoán—— Chẳng lẽ cô bạn thân Lục Khang Vân của mình đang hẹn hò rồi?!
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, cô ấy chặn cô ở phòng trực, hai tay chống nạnh bắt đầu ‘tra khảo’: “Đồng chí Lục Khang Vân, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Nói mau, có phải đang giấu tôi chuyện gì rồi phải không?”.
Thu lại vẻ mặt rạng rỡ, Lục Khang Vân ngạc nhiên hỏi lại: “Sao thế? Chuyện gì vậy?”
“Hứ~” Ánh mắt Quế Chi tinh nghịch, ghé sát tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô có phải đang hẹn hò với ai không đấy?”
Lục Khang Vân thoáng ngạc nhiên, chẳng lẽ biểu hiện của mình rõ ràng đến vậy sao? Hay là Quế Chi đã nhìn thấy gì rồi?
Cô tò mò hỏi: “Sao cô lại nói thế?”
“Nhìn cô là biết ngay đang yêu đương rồi, chị gái tôi hồi xưa cũng vậy, lúc nào cũng nhớ đến anh rể, suốt ngày vui vẻ.”
Hai má Lục Khang Vân bỗng chốc đỏ ửng, cô cố gắng giữ bình tĩnh, đáp: “Không có, cô đừng đoán mò, tôi vui vì sắp đến Tết thôi.”
Cô và Thẩm Phong xác định mối quan hệ chưa được bao lâu, cô vẫn chưa quen với việc này, nên chưa nói với ai cả.
“Cô giấu tôi đấy à.” Quế Chi phồng má, hờn dỗi nói: “Sau này tôi có người yêu, tôi cũng không thèm nói cho cô biết đâu!”
Hai người cười đùa một lúc rồi lại tản ra, ai về phòng bệnh nấy của mình.
Ngoài Quế Chi ngày ngày ở bệnh viện quân khu với Lục Khang Vân ra, thì trong nhà họ Lục cũng có người nhận ra Lục Khang Vân có gì đó khác lạ.
Khang Lôi cả ngày ở trong quân đội, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại đến bệnh viện quân khu thăm em gái, nhân tiện tranh cãi vài câu với Quế Chi cho vui, cuộc sống trôi qua cũng khá thoải mái.
Ấy vậy mà dạo gần đây, em gái cậu lúc nào cũng cười tủm tỉm, niềm vui phảng phất trong ánh mắt, khiến Khang Lôi không khỏi nghi ngờ, điều khiến cậu thấy lạ lùng nhất là, cứ tan làm tối thứ bảy là Lục Khang Vân lại không đợi cậu cùng về nhà nữa.
Cậu đã hẹn trước với cô, vậy mà cô chỉ nói là có việc bận.
Một hai lần thì không sao, đằng này nhiều lần như vậy, Lục Khang Lôi liền cảm thấy chắc chắn là có chuyện gì đó, chẳng lẽ lại có tên khốn nạn nào hớp hồn được em gái cậu, khiến con bé quên mất anh hai này rồi sao?
Khang Lôi bèn hỏi thẳng em gái, nhưng vừa mới hỏi thì đã bị cô bé phản bác ngay.
“Không có, làm gì có ai thèm yêu đương với em, anh hai cũng biết mà, chị dâu đâu có sắp xếp cho em.” Lục Khang Vân vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói với người nhà, cô muốn đợi đến khi nào mối quan hệ với Thẩm Phong ổn định đã rồi mới tính.
Trên thực tế, cô đã nói với chị dâu là không cần phải sắp xếp xem mắt cho cô nữa, lấy cớ là muốn xem xét thêm, không vội.
Lục Khang Lôi không moi được thông tin gì từ em gái, bèn quay sang bệnh viện quân khu, tìm đến bạn thân của em gái - Quế Chi.
Hai người vừa gặp nhau, như thể tìm được đồng minh, đồng thanh lên tiếng.
“Cô thấy Tiểu Vân dạo này có gì lạ không?”
“Tiểu Vân dạo này có phải là khác khác không?”
Quế Chi và Khang Lôi nhìn nhau, cả hai đều nhận ra điều gì đó trong mắt đối phương, tuy không ai nói đến chuyện yêu đương nhưng trong lòng đều đã hiểu rõ.
Quế Chi khẽ thở dài, cảm thán: “Tiểu Vân có người yêu mà không thèm nói với tôi.”
Khang Lôi càng thêm bực bội: “Tôi là anh trai mà nó cũng giấu nhẹm!”
Càng nói càng tức, Khang Lôi xắn tay áo lên, hận không thể lôi được cái tên khốn nạn nào dám mê hoặc em gái mình ra mà đánh cho một trận!
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, cô ấy chặn cô ở phòng trực, hai tay chống nạnh bắt đầu ‘tra khảo’: “Đồng chí Lục Khang Vân, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Nói mau, có phải đang giấu tôi chuyện gì rồi phải không?”.
Thu lại vẻ mặt rạng rỡ, Lục Khang Vân ngạc nhiên hỏi lại: “Sao thế? Chuyện gì vậy?”
“Hứ~” Ánh mắt Quế Chi tinh nghịch, ghé sát tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô có phải đang hẹn hò với ai không đấy?”
Lục Khang Vân thoáng ngạc nhiên, chẳng lẽ biểu hiện của mình rõ ràng đến vậy sao? Hay là Quế Chi đã nhìn thấy gì rồi?
Cô tò mò hỏi: “Sao cô lại nói thế?”
“Nhìn cô là biết ngay đang yêu đương rồi, chị gái tôi hồi xưa cũng vậy, lúc nào cũng nhớ đến anh rể, suốt ngày vui vẻ.”
Hai má Lục Khang Vân bỗng chốc đỏ ửng, cô cố gắng giữ bình tĩnh, đáp: “Không có, cô đừng đoán mò, tôi vui vì sắp đến Tết thôi.”
Cô và Thẩm Phong xác định mối quan hệ chưa được bao lâu, cô vẫn chưa quen với việc này, nên chưa nói với ai cả.
“Cô giấu tôi đấy à.” Quế Chi phồng má, hờn dỗi nói: “Sau này tôi có người yêu, tôi cũng không thèm nói cho cô biết đâu!”
Hai người cười đùa một lúc rồi lại tản ra, ai về phòng bệnh nấy của mình.
Ngoài Quế Chi ngày ngày ở bệnh viện quân khu với Lục Khang Vân ra, thì trong nhà họ Lục cũng có người nhận ra Lục Khang Vân có gì đó khác lạ.
Khang Lôi cả ngày ở trong quân đội, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại đến bệnh viện quân khu thăm em gái, nhân tiện tranh cãi vài câu với Quế Chi cho vui, cuộc sống trôi qua cũng khá thoải mái.
Ấy vậy mà dạo gần đây, em gái cậu lúc nào cũng cười tủm tỉm, niềm vui phảng phất trong ánh mắt, khiến Khang Lôi không khỏi nghi ngờ, điều khiến cậu thấy lạ lùng nhất là, cứ tan làm tối thứ bảy là Lục Khang Vân lại không đợi cậu cùng về nhà nữa.
Cậu đã hẹn trước với cô, vậy mà cô chỉ nói là có việc bận.
Một hai lần thì không sao, đằng này nhiều lần như vậy, Lục Khang Lôi liền cảm thấy chắc chắn là có chuyện gì đó, chẳng lẽ lại có tên khốn nạn nào hớp hồn được em gái cậu, khiến con bé quên mất anh hai này rồi sao?
Khang Lôi bèn hỏi thẳng em gái, nhưng vừa mới hỏi thì đã bị cô bé phản bác ngay.
“Không có, làm gì có ai thèm yêu đương với em, anh hai cũng biết mà, chị dâu đâu có sắp xếp cho em.” Lục Khang Vân vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói với người nhà, cô muốn đợi đến khi nào mối quan hệ với Thẩm Phong ổn định đã rồi mới tính.
Trên thực tế, cô đã nói với chị dâu là không cần phải sắp xếp xem mắt cho cô nữa, lấy cớ là muốn xem xét thêm, không vội.
Lục Khang Lôi không moi được thông tin gì từ em gái, bèn quay sang bệnh viện quân khu, tìm đến bạn thân của em gái - Quế Chi.
Hai người vừa gặp nhau, như thể tìm được đồng minh, đồng thanh lên tiếng.
“Cô thấy Tiểu Vân dạo này có gì lạ không?”
“Tiểu Vân dạo này có phải là khác khác không?”
Quế Chi và Khang Lôi nhìn nhau, cả hai đều nhận ra điều gì đó trong mắt đối phương, tuy không ai nói đến chuyện yêu đương nhưng trong lòng đều đã hiểu rõ.
Quế Chi khẽ thở dài, cảm thán: “Tiểu Vân có người yêu mà không thèm nói với tôi.”
Khang Lôi càng thêm bực bội: “Tôi là anh trai mà nó cũng giấu nhẹm!”
Càng nói càng tức, Khang Lôi xắn tay áo lên, hận không thể lôi được cái tên khốn nạn nào dám mê hoặc em gái mình ra mà đánh cho một trận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.