Xuyên Đến Tương Lai Làm Vợ Thiếu Tướng
Chương 67: Đừng trách sao ngoan độc
Diễm Quỷ Nhất Nương
12/09/2023
Thời gian huấn luyện đã gần kề, Liên Kỳ Quang không ở nhà lâu, sáng sớm hôm
sau đã tạm biệt Liên Dục Thành, đón xe huyền phù trở về học viện.
Có lẽ Hạ Hầu Vũ Trì đã liên lạc với Khanh Mộc Vanh, chuyện Liên Kỳ Quang bỏ học nhiều ngày cũng không hỏi quá nhiều, dặn dò vài câu về chuyện huấn luyện liền thả cậu về lớp.
“Khô Mộc, mấy hôm nay cậu chạy đi đâu vậy?” Mễ Tiểu Bảo chạy tới trước chỗ ngồi Liên Kỳ Quang, nghi hoặc hỏi: “Ngày mai là ngày xuất phát rồi, mình lo muốn chết, sợ cậu vắng mặt.”
“Sẽ không.” Liên Kỳ Quang tắt quang não, mặt không biểu cảm mở miệng. Cậu sẽ không vắng mặt, cậu muốn tốt nghiệp sớm, hơn nữa, còn phải tranh thủ xử lý tên Quý Sĩ Lâm kia.
“Khô Mộc, cậu định tổ đội với ai? Mình, Phong Thanh Dương, Khuynh Y, Lam Kỳ đều chung một tổ.”
“…Quý Sĩ Lâm.” Bất quá sau khi tiến vào khu huấn luyện thì không biết.
“Quý học trưởng?” Mễ Tiểu Bảo trợn to mắt, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Mễ Tiểu Bảo không thờ ơ với mọi thứ như Liên Kỳ Quang, chuyện trước kia Liên Kỳ Quang có tâm tư đặc biệt với Quý Sĩ Lâm, Mễ Tiểu Bảo không phải chưa nghe nói tới: “Khô Mộc, cậu sao lại…”
“…” Cậu cũng cảm thấy tên kia không phải thứ tốt đi? Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm liếc nhìn Mễ Tiểu Bảo một cái.
“Khô Mộc! Sao cậu lại tổ đội với anh ta?” Mễ Tiểu Bảo mếu máo, trước nay Mễ Tiểu Bảo luôn tin tưởng vào trực giác siêu chuẩn của mình, mọi người đều nói Quý Sĩ Lâm ôn hòa tốt bụng, thế nhưng, Mễ Tiểu Bảo lại thấy người này không phải người tốt, hàn ý sâu trong đáy mắt làm Mễ Tiểu Bảo cảm thấy đối phương hệt như một con rắn độc.
“Cậu tổ đội với anh ta, còn không bằng tổ đội với tụi mình.”
“Tốt.” Liên Kỳ Quang thờ ơ lên tiếng.
“…” Lần này tới phiên Mễ Tiểu Bảo sợ ngây người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn gương mặt không biểu cảm của Liên Kỳ Quang, trong mắt lộ rõ không thể tin. Không chỉ Mễ Tiểu Bảo, cả đám người đang ủ rũ ỉu xìu trong lớp cũng trợn to mắt nhìn Liên Kỳ Quang.
“Khô Mộc, cậu, cậu đang nói đùa sao?” Mễ Tiểu Bảo gian nan nuốt nuốt nước miếng.
“Cùng nhau tổ đội.” Liên Kỳ Quang ngốc ngốc bỏ lại một câu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng học: “Ngày mai gọi tôi.”
“…” Mễ Tiểu Bảo.
“…” Mọi người.
Trong ký túc xá, Liên Kỳ Quang cong chân làm ổ trong chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng, tay cầm khẩu T-36, gương mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cùng Mễ Tiểu Bảo tổ đội không phải Liên Kỳ Quang nhất thời mềm lòng, Mễ Tiểu Bảo tuy hơi ồn, bất quá không có ý xấu. Trước giờ cậu luôn thích tác chiến độc lập, nhưng lần huấn luyện này yêu cầu phải tổ đội, cùng tác chiến, thay vì tìm người xa lạ không biết lúc nào sẽ đâm sau lưng mình một dao, đám Mễ Tiểu Bảo quả thực là lựa chọn tốt nhất. Thực lực yếu, đầu óc ngốc, một khi phát hiện có chút không an phận, lãng phí thời gian thì có thể ra tay làm thịt bất cứ lúc nào.
Huống chi…
T-36 nằm trong tay, Liên Kỳ Quang hơi cụp mi mắt, phần tóc mái tạo thành bóng ma trên gương mặt.
Không gian của cậu hiện giờ thực vô dụng, vật tư, súng ống, đạn dược, còn có tinh hạch, tất cả đều không thấy, còn sót lại chỉ là rừng cây kéo dài vô tận cùng hồ nước mà thôi.
Năng lượng trong hồ rất mạnh, ngay cả uy áp tích tụ mấy chục năm của cậu cũng không thể tới gần, đối mặt với sức mạnh vượt xa bản thân như vậy, Liên Kỳ Quang có chút không xác định, cậu cần tìm ra vật thí nghiệm công dụng của nước hồ.
Đương nhiên, cậu cũng có thể dùng Quý Sĩ Lâm thử, chính là, Liên Kỳ Quang biết, thất bại thì không sao, nhưng nếu thành công, cậu không thể cam đoan mình có thể thuận lợi giết chết đối phương.
Đừng trách Liên Kỳ Quang ngoan độc, những năm cuối thời tận thế, cả trong lẫn ngoài đều phải đề phòng, đó là thế giới người ăn thịt người, nhân loại tự chém giết lẫn nhau, vì thế sau bảy mươi năm tận thế chấm dứt, nhân loại cũng không còn lại bao nhiêu.
Lúc Liên Kỳ Quang gần ba mươi tuổi, đối mặt với tình trạng nhân loại không ngừng giảm bớt, đối mặt với tang thi cùng thực vật bắt đầu biến dị, nhân loại dần dần học được cách đoàn kết.
Chính là sau khi trải qua hắc ám, Liên Kỳ Quang đã không thể sống trong quang minh.
Đối với cậu mà nói, thái độ làm người hay tôn xưng của người khác chẳng là gì. Trong mắt cậu chỉ có hai loại người, người sống cùng người chết.
Giết chóc cùng hắc ám đã che đi ánh mắt cậu, làm cậu chìm đắm trong nó. Nhưng, mỗi lần buông vũ khí, cậu lại dùng ánh mắt sạch sẽ để nhìn thế giới này, tự lừa dối chính mình rằng cậu vẫn còn sống, hệt như tên của mình, đơn thuần sống dưới ánh mặt trời.
Không thể không nói cậu khá may mắn, lúc mọi người đang gian nan cố gắng sống sót thì cậu thức tỉnh dị năng. Lúc cậu ôm quyết tâm tự sát chết đi để gặp lại người phụ nữ kia thì lại được tiểu thái tử nhỏ tuổi cứu.
Sau khi ông nội tiểu thái tử chết, đối mặt với vô số người truy đánh cùng ám sát, cậu chọn lựa đứng bên phía tiểu thái tử, sau đó tiểu thái tử bước lên thượng vị, cậu trở thành dưới một người mà trên vạn người.
Không ai dám động tâm tư, không ai dám giở trò sau lưng, cũng không ai dám tính kế.
Bên cạnh cậu vĩnh viễn không thiếu những kẻ nịnh nọt, khúm núm.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, Khô Mộc là một kẻ điên, một kẻ không giảng đạo lý, một kẻ vĩnh viễn chỉ biết chết chóc.
Thuận theo, thì sống. Nghịch, chỉ có chết.
Kỳ ngộ, vĩnh viễn chỉ thuộc về những kẻ dũng cảm có gan mạo hiểm.
Đối với đám Mễ Tiểu Bảo, Liên Kỳ Quang không hề áy náy. Một bước lên thiên đường hoặc xuống địa ngục. Thất bại thì cùng lắm là một cái mạng, nhưng nếu thắng, thì chính là trên vạn người.
‘Tít! Tít!’ Quang não trên tay đột nhiên phát ra âm thanh, Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn thông tin trên màn hình, lặng lẽ tản đi tử khí trong mắt, ngược lại khôi phục vẻ lãnh tĩnh ngày thường.
Kéo bức màn kim loại, trong phòng nhất thời chìm trong một mảnh tối om, Liên Kỳ Quang đứng dậy đi tới ngồi xuống dựa vào đầu giường.
“Thiệu Huyền.” Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền trên màn hình giả lập, Liên Kỳ Quang không chút biểu cảm chào hỏi.
“Không đi học à?”
“Mệt.”
“Có thể kiên trì không?” Giống như nhìn ra Liên Kỳ Quang mệt mỏi, Hạ Hầu Thiệu Huyền khẽ nhíu mày.
“Ừm.” Biết Hạ Hầu Thiệu Huyền hỏi chuyến huấn luyện ngày mai, Liên Kỳ Quang ngây ngô gật gật đầu: “Tôi có T-36 anh cho.”
“Thích không?”
“Ừm.”
“Thích thì tốt rồi, lúc nào em tới Bất Lạc tinh, anh sẽ dẫn em tới kho vũ khí, thích gì lấy cái đó.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thoải mái vung tay.
“Tốt.” Liên Kỳ Quang nghiêm túc gật gật đầu, giống như bất kì nam nhân khác, đối với súng ống vũ khí, Liên Kỳ Quang không hề có sức miễn dịch, nó tựa hồ có sức hấp dẫn làm tất cả nam nhân động tâm.
“Đúng rồi, tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người.” Nghĩ tới Long Ảnh, Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng.
“Vợ, em rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù vậy?” Gương mặt lãnh ngạnh kiên quyết của Hạ Hầu Thiệu Huyền xẹt qua một ý cười khó phát hiện.
“Anh ta gọi là Long Ảnh, bạn đời của anh trai tôi.” Không để ý Hạ Hầu Thiệu Huyền trêu đùa, Liên Kỳ Quang bình tĩnh nói.
Thấy Liên Kỳ Quang nghiêm túc, Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng thu lại chút nhàn nhã, tăng thêm vài phần nghiêm nghị.
“Long Ảnh?” Hạ Hầu Thiệu Huyền suy tư: “Cái tên thực lạ, không có ấn tượng gì.”
“Người này không đơn giản, trên người có sát khí rất nặng.”
“Là tên thật sao?” Nghe Liên Kỳ Quang nói vậy, Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi thẳng dậy, trầm giọng hỏi.
“Không biết.”
“Em gửi ảnh chụp của người này qua, anh sẽ bảo người điều tra.”
“Ân.” Gật gật đầu, cậu không có ảnh, bất quá Liên Dục Thành hẳn sẽ có.
“Em đừng lo lắng, anh trai em không phải người không biết nặng nhẹ.” Thấy Liên Kỳ Quang không nói gì, nghĩ cậu lo lắng, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhịn không được lên tiếng an ủi.
“Tôi biết.” Liên Kỳ Quang lấy lại tinh thần, nghe thấy lời Hạ Hầu Thiệu Huyền thì không chút biểu cảm gật gật đầu: “Tuy anh ta không phải người tốt, bất quá đối với Liên Dục Thành tốt lắm.”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“….vợ, này là em đang oán giận anh không phải bạn đời tốt sao?”
“…” Liên Kỳ Quang.
Có lẽ Hạ Hầu Vũ Trì đã liên lạc với Khanh Mộc Vanh, chuyện Liên Kỳ Quang bỏ học nhiều ngày cũng không hỏi quá nhiều, dặn dò vài câu về chuyện huấn luyện liền thả cậu về lớp.
“Khô Mộc, mấy hôm nay cậu chạy đi đâu vậy?” Mễ Tiểu Bảo chạy tới trước chỗ ngồi Liên Kỳ Quang, nghi hoặc hỏi: “Ngày mai là ngày xuất phát rồi, mình lo muốn chết, sợ cậu vắng mặt.”
“Sẽ không.” Liên Kỳ Quang tắt quang não, mặt không biểu cảm mở miệng. Cậu sẽ không vắng mặt, cậu muốn tốt nghiệp sớm, hơn nữa, còn phải tranh thủ xử lý tên Quý Sĩ Lâm kia.
“Khô Mộc, cậu định tổ đội với ai? Mình, Phong Thanh Dương, Khuynh Y, Lam Kỳ đều chung một tổ.”
“…Quý Sĩ Lâm.” Bất quá sau khi tiến vào khu huấn luyện thì không biết.
“Quý học trưởng?” Mễ Tiểu Bảo trợn to mắt, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Mễ Tiểu Bảo không thờ ơ với mọi thứ như Liên Kỳ Quang, chuyện trước kia Liên Kỳ Quang có tâm tư đặc biệt với Quý Sĩ Lâm, Mễ Tiểu Bảo không phải chưa nghe nói tới: “Khô Mộc, cậu sao lại…”
“…” Cậu cũng cảm thấy tên kia không phải thứ tốt đi? Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm liếc nhìn Mễ Tiểu Bảo một cái.
“Khô Mộc! Sao cậu lại tổ đội với anh ta?” Mễ Tiểu Bảo mếu máo, trước nay Mễ Tiểu Bảo luôn tin tưởng vào trực giác siêu chuẩn của mình, mọi người đều nói Quý Sĩ Lâm ôn hòa tốt bụng, thế nhưng, Mễ Tiểu Bảo lại thấy người này không phải người tốt, hàn ý sâu trong đáy mắt làm Mễ Tiểu Bảo cảm thấy đối phương hệt như một con rắn độc.
“Cậu tổ đội với anh ta, còn không bằng tổ đội với tụi mình.”
“Tốt.” Liên Kỳ Quang thờ ơ lên tiếng.
“…” Lần này tới phiên Mễ Tiểu Bảo sợ ngây người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn gương mặt không biểu cảm của Liên Kỳ Quang, trong mắt lộ rõ không thể tin. Không chỉ Mễ Tiểu Bảo, cả đám người đang ủ rũ ỉu xìu trong lớp cũng trợn to mắt nhìn Liên Kỳ Quang.
“Khô Mộc, cậu, cậu đang nói đùa sao?” Mễ Tiểu Bảo gian nan nuốt nuốt nước miếng.
“Cùng nhau tổ đội.” Liên Kỳ Quang ngốc ngốc bỏ lại một câu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng học: “Ngày mai gọi tôi.”
“…” Mễ Tiểu Bảo.
“…” Mọi người.
Trong ký túc xá, Liên Kỳ Quang cong chân làm ổ trong chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng, tay cầm khẩu T-36, gương mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cùng Mễ Tiểu Bảo tổ đội không phải Liên Kỳ Quang nhất thời mềm lòng, Mễ Tiểu Bảo tuy hơi ồn, bất quá không có ý xấu. Trước giờ cậu luôn thích tác chiến độc lập, nhưng lần huấn luyện này yêu cầu phải tổ đội, cùng tác chiến, thay vì tìm người xa lạ không biết lúc nào sẽ đâm sau lưng mình một dao, đám Mễ Tiểu Bảo quả thực là lựa chọn tốt nhất. Thực lực yếu, đầu óc ngốc, một khi phát hiện có chút không an phận, lãng phí thời gian thì có thể ra tay làm thịt bất cứ lúc nào.
Huống chi…
T-36 nằm trong tay, Liên Kỳ Quang hơi cụp mi mắt, phần tóc mái tạo thành bóng ma trên gương mặt.
Không gian của cậu hiện giờ thực vô dụng, vật tư, súng ống, đạn dược, còn có tinh hạch, tất cả đều không thấy, còn sót lại chỉ là rừng cây kéo dài vô tận cùng hồ nước mà thôi.
Năng lượng trong hồ rất mạnh, ngay cả uy áp tích tụ mấy chục năm của cậu cũng không thể tới gần, đối mặt với sức mạnh vượt xa bản thân như vậy, Liên Kỳ Quang có chút không xác định, cậu cần tìm ra vật thí nghiệm công dụng của nước hồ.
Đương nhiên, cậu cũng có thể dùng Quý Sĩ Lâm thử, chính là, Liên Kỳ Quang biết, thất bại thì không sao, nhưng nếu thành công, cậu không thể cam đoan mình có thể thuận lợi giết chết đối phương.
Đừng trách Liên Kỳ Quang ngoan độc, những năm cuối thời tận thế, cả trong lẫn ngoài đều phải đề phòng, đó là thế giới người ăn thịt người, nhân loại tự chém giết lẫn nhau, vì thế sau bảy mươi năm tận thế chấm dứt, nhân loại cũng không còn lại bao nhiêu.
Lúc Liên Kỳ Quang gần ba mươi tuổi, đối mặt với tình trạng nhân loại không ngừng giảm bớt, đối mặt với tang thi cùng thực vật bắt đầu biến dị, nhân loại dần dần học được cách đoàn kết.
Chính là sau khi trải qua hắc ám, Liên Kỳ Quang đã không thể sống trong quang minh.
Đối với cậu mà nói, thái độ làm người hay tôn xưng của người khác chẳng là gì. Trong mắt cậu chỉ có hai loại người, người sống cùng người chết.
Giết chóc cùng hắc ám đã che đi ánh mắt cậu, làm cậu chìm đắm trong nó. Nhưng, mỗi lần buông vũ khí, cậu lại dùng ánh mắt sạch sẽ để nhìn thế giới này, tự lừa dối chính mình rằng cậu vẫn còn sống, hệt như tên của mình, đơn thuần sống dưới ánh mặt trời.
Không thể không nói cậu khá may mắn, lúc mọi người đang gian nan cố gắng sống sót thì cậu thức tỉnh dị năng. Lúc cậu ôm quyết tâm tự sát chết đi để gặp lại người phụ nữ kia thì lại được tiểu thái tử nhỏ tuổi cứu.
Sau khi ông nội tiểu thái tử chết, đối mặt với vô số người truy đánh cùng ám sát, cậu chọn lựa đứng bên phía tiểu thái tử, sau đó tiểu thái tử bước lên thượng vị, cậu trở thành dưới một người mà trên vạn người.
Không ai dám động tâm tư, không ai dám giở trò sau lưng, cũng không ai dám tính kế.
Bên cạnh cậu vĩnh viễn không thiếu những kẻ nịnh nọt, khúm núm.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, Khô Mộc là một kẻ điên, một kẻ không giảng đạo lý, một kẻ vĩnh viễn chỉ biết chết chóc.
Thuận theo, thì sống. Nghịch, chỉ có chết.
Kỳ ngộ, vĩnh viễn chỉ thuộc về những kẻ dũng cảm có gan mạo hiểm.
Đối với đám Mễ Tiểu Bảo, Liên Kỳ Quang không hề áy náy. Một bước lên thiên đường hoặc xuống địa ngục. Thất bại thì cùng lắm là một cái mạng, nhưng nếu thắng, thì chính là trên vạn người.
‘Tít! Tít!’ Quang não trên tay đột nhiên phát ra âm thanh, Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn thông tin trên màn hình, lặng lẽ tản đi tử khí trong mắt, ngược lại khôi phục vẻ lãnh tĩnh ngày thường.
Kéo bức màn kim loại, trong phòng nhất thời chìm trong một mảnh tối om, Liên Kỳ Quang đứng dậy đi tới ngồi xuống dựa vào đầu giường.
“Thiệu Huyền.” Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền trên màn hình giả lập, Liên Kỳ Quang không chút biểu cảm chào hỏi.
“Không đi học à?”
“Mệt.”
“Có thể kiên trì không?” Giống như nhìn ra Liên Kỳ Quang mệt mỏi, Hạ Hầu Thiệu Huyền khẽ nhíu mày.
“Ừm.” Biết Hạ Hầu Thiệu Huyền hỏi chuyến huấn luyện ngày mai, Liên Kỳ Quang ngây ngô gật gật đầu: “Tôi có T-36 anh cho.”
“Thích không?”
“Ừm.”
“Thích thì tốt rồi, lúc nào em tới Bất Lạc tinh, anh sẽ dẫn em tới kho vũ khí, thích gì lấy cái đó.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thoải mái vung tay.
“Tốt.” Liên Kỳ Quang nghiêm túc gật gật đầu, giống như bất kì nam nhân khác, đối với súng ống vũ khí, Liên Kỳ Quang không hề có sức miễn dịch, nó tựa hồ có sức hấp dẫn làm tất cả nam nhân động tâm.
“Đúng rồi, tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người.” Nghĩ tới Long Ảnh, Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng.
“Vợ, em rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù vậy?” Gương mặt lãnh ngạnh kiên quyết của Hạ Hầu Thiệu Huyền xẹt qua một ý cười khó phát hiện.
“Anh ta gọi là Long Ảnh, bạn đời của anh trai tôi.” Không để ý Hạ Hầu Thiệu Huyền trêu đùa, Liên Kỳ Quang bình tĩnh nói.
Thấy Liên Kỳ Quang nghiêm túc, Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng thu lại chút nhàn nhã, tăng thêm vài phần nghiêm nghị.
“Long Ảnh?” Hạ Hầu Thiệu Huyền suy tư: “Cái tên thực lạ, không có ấn tượng gì.”
“Người này không đơn giản, trên người có sát khí rất nặng.”
“Là tên thật sao?” Nghe Liên Kỳ Quang nói vậy, Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi thẳng dậy, trầm giọng hỏi.
“Không biết.”
“Em gửi ảnh chụp của người này qua, anh sẽ bảo người điều tra.”
“Ân.” Gật gật đầu, cậu không có ảnh, bất quá Liên Dục Thành hẳn sẽ có.
“Em đừng lo lắng, anh trai em không phải người không biết nặng nhẹ.” Thấy Liên Kỳ Quang không nói gì, nghĩ cậu lo lắng, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhịn không được lên tiếng an ủi.
“Tôi biết.” Liên Kỳ Quang lấy lại tinh thần, nghe thấy lời Hạ Hầu Thiệu Huyền thì không chút biểu cảm gật gật đầu: “Tuy anh ta không phải người tốt, bất quá đối với Liên Dục Thành tốt lắm.”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“….vợ, này là em đang oán giận anh không phải bạn đời tốt sao?”
“…” Liên Kỳ Quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.