Xuyên Không Thành Minh Tinh Trà Xanh Bị Người Người Ghét Bỏ
Chương 27: Tìm thấy rối gỗ bị mất
Suling
03/08/2023
Sáng hôm sau là nghi thức khai máy, buổi chiều phải vào đoàn phim bắt đầu quay chụp. Triệu Chi Ý tắm xong thì chuẩn bị đi ngủ, nhưng nằm trên giường một lúc lại cứ thấy có gì đó là lạ?
Cô hít hít cái mũi, thoáng ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Cô xoay người dậy, bò xuống giường, nằm úp sấp trên sàn, quả nhiên nhìn thấy một con rối gỗ nằm dưới gầm giường. Nó nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt không có con ngươi, trên cổ còn buộc một cái nơ bướm xinh đẹp, khóa kéo trên miệng cong lên, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, giống như đang nói:
- “Chào chị ạ!”
Triệu Chi Ý: Rối gỗ bị mất ở nhà ma xuất hiện dưới gầm giường mình, cảnh sát có chịu tin là mình vô tội không?
Mặt cô hoài nghi, hung ác nói:
- “Mi trốn ở chỗ này làm gì? Mi tới đây lúc nào vậy? Sao mi biết ta ở đây?”
“……”
“Mi còn ở trong đấy làm gì, mau ra đây.”
“……”
Bé rối gỗ bắt đầu thong thả di chuyển, vài phút trôi qua cũng vẫn chỉ nhích được một tí, khóa kéo trên miệng cũng xụ xuống.
Triệu Chi Ý thò tay vào, rầm một cái lôi ra.
Bé rối gỗ:……
Cô bé nằm liệt trên sàn không nhúc nhích, tay chân mượt mà bày ra tư thế vặn vẹo, trông như đang bị choáng váng.
Triệu Chi Ý hỏi mấy câu, dường như cô bé đều không nghe thấy, cũng không lên tiếng, rất có thể cũng là một kẻ ngốc như tiểu lão đầu. Triệu Chi Ý lúc này cũng hơi buồn ngủ, ngáp một cái, cũng không muốn quan tâm đến cô bé này nữa, dứt khoát bò lên giường ngủ trước đã, có gì tỉnh dậy nói sau.
Mãi đến khi cô say giấc nồng rồi, bé rối gỗ nằm trên sàn mới dè dặt giật giật tay chân, nhích nhích từng chút, như sợ rằng sẽ đánh thức Triệu Chi Ý, bận rộn mất nửa giờ mới lại trốn được xuống dưới gầm giường.
Bé cũng không muốn tới chỗ này, không muốn rời khỏi công viên giải trí, không muốn bị đem đi cho mượn, càng không muốn trên đường vận chuyển bị mấy tên trộm trộm tới trộm đi. Bé thật vất vả mới thoát ra được, nhưng chung quanh lại là nơi xa lạ, bé không quen biết bất cứ ai, thoạt nhìn thật đáng sợ. Bé cũng không còn cách nào khác, bé ngửi thấy mùi hương quen thuộc và cảm giác an toàn, cho nên mới lén lút chạy tới đây.
Bé nằm dưới gầm giường tự ôm lấy cơ thể khô cứng, lạnh lẽo của mình, an tâm ngủ một giấc ngon lành.
Có điều sáng sớm hôm sau đã bị đánh thức, bé xuyên khe hở của gầm giường thấy một đôi chân đi tới đi lui:
- “Chị, chị Triệu ơi! Mau mau mau, không còn thời gian nữa đâu, sắp muộn mất rồi, chị còn phải đi hóa trang nữa, không còn thời gian nữa đâu!”
Trong chốc lát, có thêm một đôi chân nữa bước xuống. Bé thấy đôi chân đó đi tới đi lui, khi ra tới cửa thì một cái đầu ló ra trước mặt bé. Chị ấy nhìn bé một cái, hình như đang ảo não nghĩ xem nên làm sao với bé bây giờ, cuối cùng do người bên ngoài thúc giục quá gấp gáp, chị ấy chỉ đành rời đi, trước khi đi còn nói:
- “Tự mi trốn cho kĩ, đừng để bị phát hiện, bằng không coi chừng ta hủy thi diệt tích!”
Bé rối gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt gật đầu. Bé nhất định sẽ trốn thật kín, không phát ra bất kì âm thanh gì, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện —— tựa như lúc ở công viên giải trí, bé lúc nào cũng ngoan cũng an tĩnh.
“Còn có cái này.”
Chị gái đó lại nhét xuống dưới giường một cái máy tính bảng, mở một trang Weibo ra:
- “Nếu mi không có việc gì làm thì xem cái này. Kẻ này dám mắng ta là não hỏng, mắng ta rồi xóa bình luận của ta còn chặn tài khoản của ta nữa, đã thế còn bôi nhọ Hạ Tiếu Tiếu và Vân Triết. Mi có một thân quỷ khí, cứ nhìn chằm chằm hắn là được, để hắn uống nước cũng bị giắt răng!”
Đôi mắt trống rỗng của bé rối gỗ cứng nhắc nhìn chằm chằm một lát, sau đó kiên định gật đầu: Bé nhất định sẽ cố hết sức nhìn chằm chằm không chớp mắt!!!
…… Tuy rằng mắt bé không thể chớp?
Triệu Chi Ý rất hài lòng, ném cho bé viên đường đậu rồi vui vẻ ra ngoài.
Bàn tay gỗ của bé rối gỗ nắm viên đường đậu, bé tò mò nghiêng đầu ngắm nghía, còn mở khóa kéo nếm nếm, hở? Dẻo dẻo ngọt ngọt? Bé liếm liếm, xem như bảo bối mà nắm trong tay, nếu có thêm cái xiên que để xiên qua thì tốt quá.
Cả ngày hôm đó bé nhìn chòng chọc không dời mắt.
Kỳ thật lúc đầu Triệu Chi Ý vốn định đuổi bé rối gỗ đi, nhưng ngẫm lại, muốn làm ác bá thì bên người sao có thể không ai được chứ? Nhìn Tiểu Anh xem, cô sắp bị con bé đó lấy hết quyền lực rồi!
—— phát triển thế lực của mình là rất cần thiết.
Nghĩ như vậy nên Triệu Chi Ý mới không đuổi bé rối gỗ đi, thế giới lớn như thế, chắc cảnh sát sẽ không tìm đến chỗ mình đâu nhỉ?
Cô hít hít cái mũi, thoáng ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Cô xoay người dậy, bò xuống giường, nằm úp sấp trên sàn, quả nhiên nhìn thấy một con rối gỗ nằm dưới gầm giường. Nó nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt không có con ngươi, trên cổ còn buộc một cái nơ bướm xinh đẹp, khóa kéo trên miệng cong lên, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, giống như đang nói:
- “Chào chị ạ!”
Triệu Chi Ý: Rối gỗ bị mất ở nhà ma xuất hiện dưới gầm giường mình, cảnh sát có chịu tin là mình vô tội không?
Mặt cô hoài nghi, hung ác nói:
- “Mi trốn ở chỗ này làm gì? Mi tới đây lúc nào vậy? Sao mi biết ta ở đây?”
“……”
“Mi còn ở trong đấy làm gì, mau ra đây.”
“……”
Bé rối gỗ bắt đầu thong thả di chuyển, vài phút trôi qua cũng vẫn chỉ nhích được một tí, khóa kéo trên miệng cũng xụ xuống.
Triệu Chi Ý thò tay vào, rầm một cái lôi ra.
Bé rối gỗ:……
Cô bé nằm liệt trên sàn không nhúc nhích, tay chân mượt mà bày ra tư thế vặn vẹo, trông như đang bị choáng váng.
Triệu Chi Ý hỏi mấy câu, dường như cô bé đều không nghe thấy, cũng không lên tiếng, rất có thể cũng là một kẻ ngốc như tiểu lão đầu. Triệu Chi Ý lúc này cũng hơi buồn ngủ, ngáp một cái, cũng không muốn quan tâm đến cô bé này nữa, dứt khoát bò lên giường ngủ trước đã, có gì tỉnh dậy nói sau.
Mãi đến khi cô say giấc nồng rồi, bé rối gỗ nằm trên sàn mới dè dặt giật giật tay chân, nhích nhích từng chút, như sợ rằng sẽ đánh thức Triệu Chi Ý, bận rộn mất nửa giờ mới lại trốn được xuống dưới gầm giường.
Bé cũng không muốn tới chỗ này, không muốn rời khỏi công viên giải trí, không muốn bị đem đi cho mượn, càng không muốn trên đường vận chuyển bị mấy tên trộm trộm tới trộm đi. Bé thật vất vả mới thoát ra được, nhưng chung quanh lại là nơi xa lạ, bé không quen biết bất cứ ai, thoạt nhìn thật đáng sợ. Bé cũng không còn cách nào khác, bé ngửi thấy mùi hương quen thuộc và cảm giác an toàn, cho nên mới lén lút chạy tới đây.
Bé nằm dưới gầm giường tự ôm lấy cơ thể khô cứng, lạnh lẽo của mình, an tâm ngủ một giấc ngon lành.
Có điều sáng sớm hôm sau đã bị đánh thức, bé xuyên khe hở của gầm giường thấy một đôi chân đi tới đi lui:
- “Chị, chị Triệu ơi! Mau mau mau, không còn thời gian nữa đâu, sắp muộn mất rồi, chị còn phải đi hóa trang nữa, không còn thời gian nữa đâu!”
Trong chốc lát, có thêm một đôi chân nữa bước xuống. Bé thấy đôi chân đó đi tới đi lui, khi ra tới cửa thì một cái đầu ló ra trước mặt bé. Chị ấy nhìn bé một cái, hình như đang ảo não nghĩ xem nên làm sao với bé bây giờ, cuối cùng do người bên ngoài thúc giục quá gấp gáp, chị ấy chỉ đành rời đi, trước khi đi còn nói:
- “Tự mi trốn cho kĩ, đừng để bị phát hiện, bằng không coi chừng ta hủy thi diệt tích!”
Bé rối gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt gật đầu. Bé nhất định sẽ trốn thật kín, không phát ra bất kì âm thanh gì, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện —— tựa như lúc ở công viên giải trí, bé lúc nào cũng ngoan cũng an tĩnh.
“Còn có cái này.”
Chị gái đó lại nhét xuống dưới giường một cái máy tính bảng, mở một trang Weibo ra:
- “Nếu mi không có việc gì làm thì xem cái này. Kẻ này dám mắng ta là não hỏng, mắng ta rồi xóa bình luận của ta còn chặn tài khoản của ta nữa, đã thế còn bôi nhọ Hạ Tiếu Tiếu và Vân Triết. Mi có một thân quỷ khí, cứ nhìn chằm chằm hắn là được, để hắn uống nước cũng bị giắt răng!”
Đôi mắt trống rỗng của bé rối gỗ cứng nhắc nhìn chằm chằm một lát, sau đó kiên định gật đầu: Bé nhất định sẽ cố hết sức nhìn chằm chằm không chớp mắt!!!
…… Tuy rằng mắt bé không thể chớp?
Triệu Chi Ý rất hài lòng, ném cho bé viên đường đậu rồi vui vẻ ra ngoài.
Bàn tay gỗ của bé rối gỗ nắm viên đường đậu, bé tò mò nghiêng đầu ngắm nghía, còn mở khóa kéo nếm nếm, hở? Dẻo dẻo ngọt ngọt? Bé liếm liếm, xem như bảo bối mà nắm trong tay, nếu có thêm cái xiên que để xiên qua thì tốt quá.
Cả ngày hôm đó bé nhìn chòng chọc không dời mắt.
Kỳ thật lúc đầu Triệu Chi Ý vốn định đuổi bé rối gỗ đi, nhưng ngẫm lại, muốn làm ác bá thì bên người sao có thể không ai được chứ? Nhìn Tiểu Anh xem, cô sắp bị con bé đó lấy hết quyền lực rồi!
—— phát triển thế lực của mình là rất cần thiết.
Nghĩ như vậy nên Triệu Chi Ý mới không đuổi bé rối gỗ đi, thế giới lớn như thế, chắc cảnh sát sẽ không tìm đến chỗ mình đâu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.