Xuyên Không Trở Thành Lão Thái Thái
Chương 16: Than Thở
Giảo Hình Giá Hạ Đích Kỳ Đảo
05/05/2023
Là một bác sĩ khoa nhi, Cố Khanh không thể hiểu được cơ co giãn ở bàng quang của người già có tình trạng thế nào. Lúc nàng còn ở hiện đại, cũng chưa từng nghe nói có ai mắc bệnh này ở độ tuổi năm mươi.
Điều này thật sự quá khổ rồi có được không? Thế này là ép nàng sau này không thể cười to được nữa, cũng không thể khóc lớn, càng không thể ho khan kịch liệt? Chẳng trách, lão thái thái này để lại cho tất cả mọi người một đánh giá "ăn nói có ý tứ". Có ai muốn cười một tiếng là phải đổi quần, có ai kiểm soát được cảm xúc của mình không?
Cố Khanh quay mặt vào tường, lộ ra một biểu cảm muốn chết. Vừa rồi, lúc Hương Vân thay quần áo cho nàng, thậm chí nàng còn muốn dứt khoát ngất đi cho rồi. Người nghiêng mặt sang một bên không được tự nhiên không phải nàng mà là Hương Vân. Nha đầu kia quỳ xuống tại chỗ, hợp ngón tay thề rằng mình sẽ không nói lung tung ra ngoài.
Nàng mới không lo lắng nàng ấy sẽ nói lung tung ra ngoài, đứng lên trước, thay quần áo cho nàng trước có được hay không? Nàng không biết mặc chiếc quần lót quấn quanh hai vòng dây thừng kia! Còn cả thắt lưng cung đình trên lưng, bít tất dưới chân không có chun, toàn bộ phải dựa vào nút thắt, vụn vặt lẻ tẻ quá phiền toái, bằng không nàng đã sớm tự mình cởi bỏ rồi.
Bây giờ, dưới quần ẩm thấp dán vào chân rất khó chịu, ngươi có biết không?
Vẫn là Hoa ma ma không thể nhìn nổi nữa, vươn tay ra giúp nàng đổi quần áo dưới thân dưới trước, lúc này Hương Vân mới dám đứng lên mặc áo vào cho nàng. Trong quá trình đó, Hương Vân vẫn luôn cúi đầu.
Cố Khanh đến cổ đại rồi mới mặc quần áo còn cần nhiều trình tự và chi tiết như vậy. Dưới nách của mỗi kiện quần áo đều có dây thừng, dùng để cố định vạt áo, quần áo phải là "vạt phải", chính là vạt trái sẽ che trước dây buộc bên nách phải, nửa mảnh trước ngực phải phải nằm bên trong, nửa mảnh trước ngực trái phải nằm bên ngoài. Đám người Hồ tiền triều là "vạt trái", cho nên Thái tổ của bản triều quy định "vạt trái" là thất lễ, phải bị đánh bằng roi.
Vốn Cố Khanh còn muốn tự lực gánh sinh, tự mình mặc quần áo, sau đó lại không cẩn thận thắc sai đai lưng, khiến chúng nha hoàn trong phòng giật nảy mình. Luật pháp không hiểu tình cảm, nếu Thái phu nhân thật sự mặc như thế ra ngoài, người bị đánh không riêng gì mỗi Thái phu nhân!
Lúc Cố Khanh biết "áo mũ không ngay ngắn" có thể sẽ bị đánh, nàng đã quả quyết từ bỏ suy nghĩ tự mình mặc quần áo, toàn để cho bọn họ hầu hạ. Dù sao nhìn nhiều hơn chắc cũng sẽ mặc được.
Hương Vân về viện Trì Vân cầm một cái lư hương trong tay, đốt lên ở "hiên ai ngồi", hun khắp bốn phía. Không thể ngồi dưới hiên đài được nữa, Hoa ma ma đang đổi chiếc đệm lông chim màu chàm đã ướt đi. Cố Khanh xấu hổ cầm lấy sách trên thư án của Lý Duệ lật loạn, ánh mắt lại không tự chủ được bị tranh chữ trên bức bình phong lớn kia thu hút.
Lúc trước không chú ý, thân thể "cường tráng" kia của Lý Duệ đã chặn đi nửa bức bình phong này, cho nên Cố Khanh không có hề chú ý rằng nội dung trên bức bình phong này lại rực rỡ đến như vậy. Cũng nhìn bức bình phong này, Cố Khanh mới hiểu được vì sao thư phòng kiểu mở trên hành lang của Tây Viên này lại có một cái tên kỳ lạ đến như vậy.
Cố Khanh cũng không biết vẽ tranh truyền thống Trung Quốc, cũng không biết viết bút lông, cho nên cũng không biết bức tranh một người đàn ông ngồi một mình bên cửa sổ uống rượu trên bức bình phong này có đẹp hay không, cũng không biết câu thơ duy nhất "Dữ thuỳ đồng toạ, minh nguyệt thanh phong ngã" trên đó rốt cuộc là thể thơ gì, nhưng nàng tự nhận mình vẫn có khiếu thưởng thức cái đẹp. Nàng có thể cảm nhận sâu sắc sự yên bình và tĩnh lặng toát ra từ cả bức tranh, cũng như sự thanh lịch và lành mạnh được thể hiện ra từ chín chữ kia.
Nếu nói có điều gì khiến nàng hài lòng khi xuyên không, đó chính là cái không khí cổ xưa mê người này, cùng với cuộc sống đẹp đẽ mà không thể nào tận hưởng được khi ở hiện tại. Mỗi một cái bát, mỗi một đôi đũa, đều có cách phối hợp không giống nhau. Ăn canh, uống canh, húp cháo, không giống nhau. Ngà voi, gỗ mun, khảm bạc, mỗi một đôi có câu chuyện. Có thể bản thân Khưu lão thái quân sẽ không chú ý, nhưng người khác nhất định không thể không khiến nàng chú ý. Khưu lão thái thái có tính cách tuỳ ý thẳng thắn, nhưng người khác thật sự tuỳ ý giống nàng thì đó chính là phạm vào sai lầm lớn. Cho nên lúc ban đầu, Cố Khanh thường xuyên nhìn những thứ kia mà than thở.
Điều này thật sự quá khổ rồi có được không? Thế này là ép nàng sau này không thể cười to được nữa, cũng không thể khóc lớn, càng không thể ho khan kịch liệt? Chẳng trách, lão thái thái này để lại cho tất cả mọi người một đánh giá "ăn nói có ý tứ". Có ai muốn cười một tiếng là phải đổi quần, có ai kiểm soát được cảm xúc của mình không?
Cố Khanh quay mặt vào tường, lộ ra một biểu cảm muốn chết. Vừa rồi, lúc Hương Vân thay quần áo cho nàng, thậm chí nàng còn muốn dứt khoát ngất đi cho rồi. Người nghiêng mặt sang một bên không được tự nhiên không phải nàng mà là Hương Vân. Nha đầu kia quỳ xuống tại chỗ, hợp ngón tay thề rằng mình sẽ không nói lung tung ra ngoài.
Nàng mới không lo lắng nàng ấy sẽ nói lung tung ra ngoài, đứng lên trước, thay quần áo cho nàng trước có được hay không? Nàng không biết mặc chiếc quần lót quấn quanh hai vòng dây thừng kia! Còn cả thắt lưng cung đình trên lưng, bít tất dưới chân không có chun, toàn bộ phải dựa vào nút thắt, vụn vặt lẻ tẻ quá phiền toái, bằng không nàng đã sớm tự mình cởi bỏ rồi.
Bây giờ, dưới quần ẩm thấp dán vào chân rất khó chịu, ngươi có biết không?
Vẫn là Hoa ma ma không thể nhìn nổi nữa, vươn tay ra giúp nàng đổi quần áo dưới thân dưới trước, lúc này Hương Vân mới dám đứng lên mặc áo vào cho nàng. Trong quá trình đó, Hương Vân vẫn luôn cúi đầu.
Cố Khanh đến cổ đại rồi mới mặc quần áo còn cần nhiều trình tự và chi tiết như vậy. Dưới nách của mỗi kiện quần áo đều có dây thừng, dùng để cố định vạt áo, quần áo phải là "vạt phải", chính là vạt trái sẽ che trước dây buộc bên nách phải, nửa mảnh trước ngực phải phải nằm bên trong, nửa mảnh trước ngực trái phải nằm bên ngoài. Đám người Hồ tiền triều là "vạt trái", cho nên Thái tổ của bản triều quy định "vạt trái" là thất lễ, phải bị đánh bằng roi.
Vốn Cố Khanh còn muốn tự lực gánh sinh, tự mình mặc quần áo, sau đó lại không cẩn thận thắc sai đai lưng, khiến chúng nha hoàn trong phòng giật nảy mình. Luật pháp không hiểu tình cảm, nếu Thái phu nhân thật sự mặc như thế ra ngoài, người bị đánh không riêng gì mỗi Thái phu nhân!
Lúc Cố Khanh biết "áo mũ không ngay ngắn" có thể sẽ bị đánh, nàng đã quả quyết từ bỏ suy nghĩ tự mình mặc quần áo, toàn để cho bọn họ hầu hạ. Dù sao nhìn nhiều hơn chắc cũng sẽ mặc được.
Hương Vân về viện Trì Vân cầm một cái lư hương trong tay, đốt lên ở "hiên ai ngồi", hun khắp bốn phía. Không thể ngồi dưới hiên đài được nữa, Hoa ma ma đang đổi chiếc đệm lông chim màu chàm đã ướt đi. Cố Khanh xấu hổ cầm lấy sách trên thư án của Lý Duệ lật loạn, ánh mắt lại không tự chủ được bị tranh chữ trên bức bình phong lớn kia thu hút.
Lúc trước không chú ý, thân thể "cường tráng" kia của Lý Duệ đã chặn đi nửa bức bình phong này, cho nên Cố Khanh không có hề chú ý rằng nội dung trên bức bình phong này lại rực rỡ đến như vậy. Cũng nhìn bức bình phong này, Cố Khanh mới hiểu được vì sao thư phòng kiểu mở trên hành lang của Tây Viên này lại có một cái tên kỳ lạ đến như vậy.
Cố Khanh cũng không biết vẽ tranh truyền thống Trung Quốc, cũng không biết viết bút lông, cho nên cũng không biết bức tranh một người đàn ông ngồi một mình bên cửa sổ uống rượu trên bức bình phong này có đẹp hay không, cũng không biết câu thơ duy nhất "Dữ thuỳ đồng toạ, minh nguyệt thanh phong ngã" trên đó rốt cuộc là thể thơ gì, nhưng nàng tự nhận mình vẫn có khiếu thưởng thức cái đẹp. Nàng có thể cảm nhận sâu sắc sự yên bình và tĩnh lặng toát ra từ cả bức tranh, cũng như sự thanh lịch và lành mạnh được thể hiện ra từ chín chữ kia.
Nếu nói có điều gì khiến nàng hài lòng khi xuyên không, đó chính là cái không khí cổ xưa mê người này, cùng với cuộc sống đẹp đẽ mà không thể nào tận hưởng được khi ở hiện tại. Mỗi một cái bát, mỗi một đôi đũa, đều có cách phối hợp không giống nhau. Ăn canh, uống canh, húp cháo, không giống nhau. Ngà voi, gỗ mun, khảm bạc, mỗi một đôi có câu chuyện. Có thể bản thân Khưu lão thái quân sẽ không chú ý, nhưng người khác nhất định không thể không khiến nàng chú ý. Khưu lão thái thái có tính cách tuỳ ý thẳng thắn, nhưng người khác thật sự tuỳ ý giống nàng thì đó chính là phạm vào sai lầm lớn. Cho nên lúc ban đầu, Cố Khanh thường xuyên nhìn những thứ kia mà than thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.