Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất
Chương 208: Chỉ một món đồ Nhỏ
Chấp Niệm Thành Ma
21/03/2024
Vân Hạc mua một cây trâm ngọc xinh đẹp cho Thẩm Hinh.
Chỉ một món đồ nhỏ như vậy mà còn rất đắt tiền, tốn tám trăm lạng bạc ròng của hắn.
Đây là ông chủ tiệm đồ ngọc biết hắn là Lục hoàng tử nên không dám chào. giá lung tung đấy.
Nếu không trâm ngọc này ít nhất cũng phải hơn một ngàn lượng bạc. Nhưng Vân Hạc cũng không đau lòng.
Dù sao kẻ tiêu tiền như nước Viên Khuê kia rất nhanh sẽ đưa bạc tới cho mình.
Đưa Thẩm Hinh ra ngoài mua một cây trâm ngọc chẳng những không lỗ mà còn thấp hơn giá thị trường.
Rất tốt. Giữa trưa, Thẩm Hinh vậy mà bỗng nhiên muốn ra ngoài cùng Vân Hạc tới phủ của hắn, Vân Hạc xém chút đã tưởng cô nàng này đã bị trâm ngọc của mình
thu mua.
Kết quả lúc tới phủ thì Thẩm Hinh nói với Diệp Tử về chuyện của Viên Khuê, hình như còn tính kéo Diệp Tử cùng cầu xin giúp Viên Khuê.
“Muội có ngốc không?” Diệp Tử không vui chọt trán Thẩm Hinh: “Quan hệ của muội và Viên Khuê thế nào, quan hệ giữa Lục điện hạ và muội lại thế nào? Muội dựa vào đâu cầu xin giúp Viên Khuê.”
“Không phải.” Thẩm Hinh hơi khựng lại rồi nói: “Không phải muội thấy quan hệ giữa tỷ và Viên Khuê hơi thân thiết sao? Cha mẹ tỷ đều mất rồi, vốn dĩ cũng không có người thân nào, ở Hoàng Thành cũng chỉ có một người thân như Viên gia thôi.”
“Ngừng” Diệp Tử ngắt lời Thẩm Hinh: “Tỷ và Viên gia thì thân thiết gì? Đây đều là cố gắng lôi kéo quan hệt! Muội cảm thấy tỷ thân với Lục điện hạ hơn hay thân
với Viên gia hơn?”
“Hả? Cái này...” Thẩm Hinh ngốc nghếch há to mồm, trong chớp mắt nghẹn lời.
Hình như... đúng là vậy.
Bản thân chỉ cân nhắc quan hệ giữa Diệp Tử và Viên Khuê, nhưng không nghĩ tới quan hệ giữa Diệp Tử và Vân Hạc.
Diệp Tử là tẩu tử ruột của nàng mà.
Nàng lại là Lục hoàng tử phi.
Quan hệ giữa Diệp Tử và Vân Hạc chắc chắn thân thiết hơn với Viên Khuê.
Nhìn Thẩm Hinh á khẩu không trả lời được, Diệp Tử không khỏi khẽ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Muội nhớ cho kỹ, muội là Lục hoàng tử phi! Mặc kệ muội có coi trọng Lục điện không thì muội và hắn đều là một thể! Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần hắn không làm ác thì muội đều nên đứng về phía hắn.”
Thẩm Hinh nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Muội biết rồi.”
Đúng!
Lục hoàng tử phil
Cho dù nàng không bằng lòng đi nữa thì nàng cũng là Lục hoàng tử phi.
Giữa trưa, Thẩm Hinh ăn cơm trong phủ Vân Hạc.
Sau bữa ăn, nàng cũng không ngồi nhiều mà vội chạy về.
Đợi Thẩm Hinh rời đi, lúc này Diệp Tử mới dở khóc dở cười trừng mắt nhìn Vân Hạc: “Đệ đúng là, chỉ vì một con ngựa mà đến mức đó à?”
“Sao không tới mức đó? Thịt đệ ăn vào trong miệng còn có thể phun ra cho hắn?”
Vân Hạc cười không để bụng: “Tự hắn không hiểu chuyện, vậy cũng không trách đệ được! Hơn nữa nếu hắn không ngốc nghếch cho đệ cơ hội, đệ muốn xử lý hắn cũng không có dịp.”
“Mới là lạ” Diệp Tử liếc xéo hắn một cái: “Đệ tưởng tỷ quen biết đệ ngày đâu tiên à? Cho dù Viên Khuê không thừa nhận hắn có ý đồ với Hinh Nhi thì đệ cũng sẽ đào hố cho hắn nhảy xuống.”
“Là tự hắn ngu thôi.” Vân Hạc cười ha hả: “Thật ra thì cho dù hẳn thừa nhận hắn vừa ý Hinh Nhi cũng không sao cả, cho dù hắn nói thế nào thì cũng phải xem chúng ta nói sao đã.”
Vốn dĩ yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Vừa ý thì vừa ý thôi, cũng không có hành động vượt rào gì.
Nhưng Cao Hợp nói thẳng vừa ý thành “ngấp nghé”, hơn nữa tên ngu kia còn bị dọa đến mức rối loạn trong lòng, ngay cả lời cũng không biết nên nói sao, tính
chất lập tức khác đi ngay.
Chuyện quan trọng nhất, nhờ điểm hắn ta ngấp nghé Thẩm Hinh này mà đã thành công đổ hết lời đồn lên đầu hắn.
“Viên Khuê... rất ngu xuẩn.” Diệp Tử gật đầu tán thành. Không ngu mà còn có thể cười ha ha lúc hoàng tử ngã ngựa?
Chỉ một món đồ nhỏ như vậy mà còn rất đắt tiền, tốn tám trăm lạng bạc ròng của hắn.
Đây là ông chủ tiệm đồ ngọc biết hắn là Lục hoàng tử nên không dám chào. giá lung tung đấy.
Nếu không trâm ngọc này ít nhất cũng phải hơn một ngàn lượng bạc. Nhưng Vân Hạc cũng không đau lòng.
Dù sao kẻ tiêu tiền như nước Viên Khuê kia rất nhanh sẽ đưa bạc tới cho mình.
Đưa Thẩm Hinh ra ngoài mua một cây trâm ngọc chẳng những không lỗ mà còn thấp hơn giá thị trường.
Rất tốt. Giữa trưa, Thẩm Hinh vậy mà bỗng nhiên muốn ra ngoài cùng Vân Hạc tới phủ của hắn, Vân Hạc xém chút đã tưởng cô nàng này đã bị trâm ngọc của mình
thu mua.
Kết quả lúc tới phủ thì Thẩm Hinh nói với Diệp Tử về chuyện của Viên Khuê, hình như còn tính kéo Diệp Tử cùng cầu xin giúp Viên Khuê.
“Muội có ngốc không?” Diệp Tử không vui chọt trán Thẩm Hinh: “Quan hệ của muội và Viên Khuê thế nào, quan hệ giữa Lục điện hạ và muội lại thế nào? Muội dựa vào đâu cầu xin giúp Viên Khuê.”
“Không phải.” Thẩm Hinh hơi khựng lại rồi nói: “Không phải muội thấy quan hệ giữa tỷ và Viên Khuê hơi thân thiết sao? Cha mẹ tỷ đều mất rồi, vốn dĩ cũng không có người thân nào, ở Hoàng Thành cũng chỉ có một người thân như Viên gia thôi.”
“Ngừng” Diệp Tử ngắt lời Thẩm Hinh: “Tỷ và Viên gia thì thân thiết gì? Đây đều là cố gắng lôi kéo quan hệt! Muội cảm thấy tỷ thân với Lục điện hạ hơn hay thân
với Viên gia hơn?”
“Hả? Cái này...” Thẩm Hinh ngốc nghếch há to mồm, trong chớp mắt nghẹn lời.
Hình như... đúng là vậy.
Bản thân chỉ cân nhắc quan hệ giữa Diệp Tử và Viên Khuê, nhưng không nghĩ tới quan hệ giữa Diệp Tử và Vân Hạc.
Diệp Tử là tẩu tử ruột của nàng mà.
Nàng lại là Lục hoàng tử phi.
Quan hệ giữa Diệp Tử và Vân Hạc chắc chắn thân thiết hơn với Viên Khuê.
Nhìn Thẩm Hinh á khẩu không trả lời được, Diệp Tử không khỏi khẽ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Muội nhớ cho kỹ, muội là Lục hoàng tử phi! Mặc kệ muội có coi trọng Lục điện không thì muội và hắn đều là một thể! Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần hắn không làm ác thì muội đều nên đứng về phía hắn.”
Thẩm Hinh nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Muội biết rồi.”
Đúng!
Lục hoàng tử phil
Cho dù nàng không bằng lòng đi nữa thì nàng cũng là Lục hoàng tử phi.
Giữa trưa, Thẩm Hinh ăn cơm trong phủ Vân Hạc.
Sau bữa ăn, nàng cũng không ngồi nhiều mà vội chạy về.
Đợi Thẩm Hinh rời đi, lúc này Diệp Tử mới dở khóc dở cười trừng mắt nhìn Vân Hạc: “Đệ đúng là, chỉ vì một con ngựa mà đến mức đó à?”
“Sao không tới mức đó? Thịt đệ ăn vào trong miệng còn có thể phun ra cho hắn?”
Vân Hạc cười không để bụng: “Tự hắn không hiểu chuyện, vậy cũng không trách đệ được! Hơn nữa nếu hắn không ngốc nghếch cho đệ cơ hội, đệ muốn xử lý hắn cũng không có dịp.”
“Mới là lạ” Diệp Tử liếc xéo hắn một cái: “Đệ tưởng tỷ quen biết đệ ngày đâu tiên à? Cho dù Viên Khuê không thừa nhận hắn có ý đồ với Hinh Nhi thì đệ cũng sẽ đào hố cho hắn nhảy xuống.”
“Là tự hắn ngu thôi.” Vân Hạc cười ha hả: “Thật ra thì cho dù hẳn thừa nhận hắn vừa ý Hinh Nhi cũng không sao cả, cho dù hắn nói thế nào thì cũng phải xem chúng ta nói sao đã.”
Vốn dĩ yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Vừa ý thì vừa ý thôi, cũng không có hành động vượt rào gì.
Nhưng Cao Hợp nói thẳng vừa ý thành “ngấp nghé”, hơn nữa tên ngu kia còn bị dọa đến mức rối loạn trong lòng, ngay cả lời cũng không biết nên nói sao, tính
chất lập tức khác đi ngay.
Chuyện quan trọng nhất, nhờ điểm hắn ta ngấp nghé Thẩm Hinh này mà đã thành công đổ hết lời đồn lên đầu hắn.
“Viên Khuê... rất ngu xuẩn.” Diệp Tử gật đầu tán thành. Không ngu mà còn có thể cười ha ha lúc hoàng tử ngã ngựa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.