Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất
Chương 127: Giờ khắc này đây
Chấp Niệm Thành Ma
07/03/2024
Tiếng gầm của Vân Hạc vang vọng khắp Quần Phương Uyên. Thiên tử thủ biên giới? Quân vương chết xã tắc? Mọi người nhìn nhau.
Đúng là bọn họ chưa từng nghe câu này bao giờ! Mẹ nó chứ, ai nói câu này vậy?
Trong khi mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, Vân Hạc lại tiếp tục vờ say rượu rồi gầm lên: “Giờ đang là thời buổi hỗn loạn, Thánh Thượng không nên thân chinh ra chiến trường, Lục điện hạ tới Sóc Bắc trước là thay mặt cha mình xuất chinh! Đúng là Lục điện hạ không am hiểu văn cũng chẳng giỏi võ, nhưng người không sợ chết! Con người ai rồi cũng chết, chỉ khác cái là chết nặng hơn núi hoặc chết nhẹ tựa lông hồng thôi! Dù Lục điện hạ có chết trận nơi sa trường, cái chết của người cũng có thể truyền cảm hứng cho tinh thần chiến đấu ở Sóc Bắc ta! Nếu cái chết của Lục điện hạ có thể khiến các ngươi suy nghĩ lại, có thể khơi dậy lòng nhiệt huyết của một nam nhi dũng mãnh trong các ngươi, dù người có chết cũng có ý nghĩa!”
Giờ khắc này đây, Vân Hạc giống như một nhà diễn thuyết.
Mỗi câu nói thốt lên từ miệng hắn nghe đều hào hùng, vang dội, những câu tuyên truyền khiến người ta giác ngộ.
Nếu không phải giờ hắn đang say khướt thì có lẽ người khác sẽ quỳ bái trước mặt hắn.
Mà cho dù đây chỉ là “lời trong lúc say” của hắn thì rất nhiều người trong hiện trường vẫn được khơi dậy lòng nhiệt huyết.
Đúng vậy! Con người ai chẳng phải chết? Hoặc là chết nặng như núi, hoặc là chết nhẹ tựa lông hồng mà thôi!
“Câu nói của Lưu công tử đây đúng là khai sáng cho tiểu sinh!” Bấy giờ một tài tử trông có vẻ nghèo túng chắp tay hành lễ với mọi người: “Tiểu sinh như vừa tỉnh dậy từ cơn mộng vậy, tiểu sinh không còn mặt mũi nào để lãng phí thêm thời gian ở đây. Các vị, xin cáo từ!”
Dứt lời, vị tài tử kia lập tức rời đi.
“Thánh Thượng anh minh! Lục hoàng tử vĩ đại
Lại thêm một người nữa đứng ra nói: “Tại hạ nghe buổi nói chuyện của Lưu công tử xong cũng có lòng giết giặc bảo vệ nước.
Ngày mai tại hạ sẽ xếp bút nghiên theo việc binh đao! Mặc dù lần này chỉ là lời Lưu công tử nói trong lúc say, nhưng tại hạ lại hiểu ra rất nhiều điều, đa tạ Lưu công tử!” Dứt lời, người nọ cúi
người thật sâu trước Vân Hạc, sau đó sải bước rời đi.
Bỏ mẹ? Giác ngộ nhanh vậy sao?
Bản thân hắn thật sự có tiềm năng trở thành một đại sư diễn thuyết à?
Hai người kia rời đi, rất nhiều người khác cũng lần lượt rời đi.
Một hội thơ vốn náo nhiệt bỗng trở nên quạnh quế im ng.
Thấy hiện trường không còn ai nữa, Cao Hợp và Chu Mật cũng vội vã chạy lên đỡ Vân Hạc, sau đó nói với Chương Hư: “Chương công tử, công tử nhà ta uống say, chúng ta đến đưa công tử về nghỉ ngơi tạm, xin lỗi không tiếp được Chương công tử đây.”
Dứt lời, hai người đỡ Vân Hạc đi xuống lầu.
“Đi cùng đi!” Chương Hư hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.
Bọn họ vừa mới xuống lầu, Diệu Âm đã tiến lên nghênh đón: “Xin Lưu công tử dừng bước, thơ hội lần này có tiền thưởng...”
“Giờ công tử nhà ta phải về nghỉ ngơi.”
Cao Hợp vẫy tay: “Nếu tiểu thư muốn đưa tiền thưởng thì cứ đưa cho Chương công tử là được rồi."
“Không cần, không cần!”
Chương Hư lắc đầu liên tục: “Đợi ngày mai Lục... Lưu công tử tỉnh rượu rồi tới đây lấy tiền thưởng cũng chưa muộn!”
Nếu Chương Hư đã nói như vậy thì Cao Hợp cũng không nhiều lời nữa, hắn ta và Chu Mật cùng đỡ Vân Hạc rời khỏi đây.
Vân Hạc được hai người đỡ, vừa cười trong mơ màng vừa cất cao giọng ngân nga.
“Tên ghi vào danh sách tráng sĩ, đâu thể màng tới chuyện riêng.” “Bỏ thân vì quốc nạn, xem cái chết cũng như trở về!”
“Ha ha, xem cái chết cũng như trở về... Sống có gì vui, chết có gì khổ, niềm vui nỗi buồn gì rồi cũng trở về với cát bụi...”
Dường như Vân Hạc say thật, hắn cứ luôn lải nhải.
Nghe mấy lời nói trong lúc say khướt của Vân Hạc, những người còn có mặt
iện trường chỉ biết kêu khổ.
Thậm chí còn có người suýt nữa nhảy dựng lên thăm hỏi tổ tiên mười tám đời nhà Vân Hạc tại Ngươi đi thì đi đi, đi rồi vẫn còn cố tình ngâm thơi Ba bài thơ chưa đủ sao?
Còn tham tới bốn bài nữa? Mẹ nó chứ, ngươi có định để bọn ta sống hay không?
Dưới con mắt sắc lẹm như đao của những người đó, bóng dáng của đám người Vân Hạc khuất dần.
Đúng là bọn họ chưa từng nghe câu này bao giờ! Mẹ nó chứ, ai nói câu này vậy?
Trong khi mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, Vân Hạc lại tiếp tục vờ say rượu rồi gầm lên: “Giờ đang là thời buổi hỗn loạn, Thánh Thượng không nên thân chinh ra chiến trường, Lục điện hạ tới Sóc Bắc trước là thay mặt cha mình xuất chinh! Đúng là Lục điện hạ không am hiểu văn cũng chẳng giỏi võ, nhưng người không sợ chết! Con người ai rồi cũng chết, chỉ khác cái là chết nặng hơn núi hoặc chết nhẹ tựa lông hồng thôi! Dù Lục điện hạ có chết trận nơi sa trường, cái chết của người cũng có thể truyền cảm hứng cho tinh thần chiến đấu ở Sóc Bắc ta! Nếu cái chết của Lục điện hạ có thể khiến các ngươi suy nghĩ lại, có thể khơi dậy lòng nhiệt huyết của một nam nhi dũng mãnh trong các ngươi, dù người có chết cũng có ý nghĩa!”
Giờ khắc này đây, Vân Hạc giống như một nhà diễn thuyết.
Mỗi câu nói thốt lên từ miệng hắn nghe đều hào hùng, vang dội, những câu tuyên truyền khiến người ta giác ngộ.
Nếu không phải giờ hắn đang say khướt thì có lẽ người khác sẽ quỳ bái trước mặt hắn.
Mà cho dù đây chỉ là “lời trong lúc say” của hắn thì rất nhiều người trong hiện trường vẫn được khơi dậy lòng nhiệt huyết.
Đúng vậy! Con người ai chẳng phải chết? Hoặc là chết nặng như núi, hoặc là chết nhẹ tựa lông hồng mà thôi!
“Câu nói của Lưu công tử đây đúng là khai sáng cho tiểu sinh!” Bấy giờ một tài tử trông có vẻ nghèo túng chắp tay hành lễ với mọi người: “Tiểu sinh như vừa tỉnh dậy từ cơn mộng vậy, tiểu sinh không còn mặt mũi nào để lãng phí thêm thời gian ở đây. Các vị, xin cáo từ!”
Dứt lời, vị tài tử kia lập tức rời đi.
“Thánh Thượng anh minh! Lục hoàng tử vĩ đại
Lại thêm một người nữa đứng ra nói: “Tại hạ nghe buổi nói chuyện của Lưu công tử xong cũng có lòng giết giặc bảo vệ nước.
Ngày mai tại hạ sẽ xếp bút nghiên theo việc binh đao! Mặc dù lần này chỉ là lời Lưu công tử nói trong lúc say, nhưng tại hạ lại hiểu ra rất nhiều điều, đa tạ Lưu công tử!” Dứt lời, người nọ cúi
người thật sâu trước Vân Hạc, sau đó sải bước rời đi.
Bỏ mẹ? Giác ngộ nhanh vậy sao?
Bản thân hắn thật sự có tiềm năng trở thành một đại sư diễn thuyết à?
Hai người kia rời đi, rất nhiều người khác cũng lần lượt rời đi.
Một hội thơ vốn náo nhiệt bỗng trở nên quạnh quế im ng.
Thấy hiện trường không còn ai nữa, Cao Hợp và Chu Mật cũng vội vã chạy lên đỡ Vân Hạc, sau đó nói với Chương Hư: “Chương công tử, công tử nhà ta uống say, chúng ta đến đưa công tử về nghỉ ngơi tạm, xin lỗi không tiếp được Chương công tử đây.”
Dứt lời, hai người đỡ Vân Hạc đi xuống lầu.
“Đi cùng đi!” Chương Hư hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.
Bọn họ vừa mới xuống lầu, Diệu Âm đã tiến lên nghênh đón: “Xin Lưu công tử dừng bước, thơ hội lần này có tiền thưởng...”
“Giờ công tử nhà ta phải về nghỉ ngơi.”
Cao Hợp vẫy tay: “Nếu tiểu thư muốn đưa tiền thưởng thì cứ đưa cho Chương công tử là được rồi."
“Không cần, không cần!”
Chương Hư lắc đầu liên tục: “Đợi ngày mai Lục... Lưu công tử tỉnh rượu rồi tới đây lấy tiền thưởng cũng chưa muộn!”
Nếu Chương Hư đã nói như vậy thì Cao Hợp cũng không nhiều lời nữa, hắn ta và Chu Mật cùng đỡ Vân Hạc rời khỏi đây.
Vân Hạc được hai người đỡ, vừa cười trong mơ màng vừa cất cao giọng ngân nga.
“Tên ghi vào danh sách tráng sĩ, đâu thể màng tới chuyện riêng.” “Bỏ thân vì quốc nạn, xem cái chết cũng như trở về!”
“Ha ha, xem cái chết cũng như trở về... Sống có gì vui, chết có gì khổ, niềm vui nỗi buồn gì rồi cũng trở về với cát bụi...”
Dường như Vân Hạc say thật, hắn cứ luôn lải nhải.
Nghe mấy lời nói trong lúc say khướt của Vân Hạc, những người còn có mặt
iện trường chỉ biết kêu khổ.
Thậm chí còn có người suýt nữa nhảy dựng lên thăm hỏi tổ tiên mười tám đời nhà Vân Hạc tại Ngươi đi thì đi đi, đi rồi vẫn còn cố tình ngâm thơi Ba bài thơ chưa đủ sao?
Còn tham tới bốn bài nữa? Mẹ nó chứ, ngươi có định để bọn ta sống hay không?
Dưới con mắt sắc lẹm như đao của những người đó, bóng dáng của đám người Vân Hạc khuất dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.