Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê
Chương 76: Chuyện phiếm 2
Tg Ngô Vi
24/08/2024
Tại nhà của trưởng thôn, Tôn Trường Canh mới vừa từ ngoài đồng trở về đã thấy bà vợ nhà mình thần thần bí bí tiến lên hỏi.
“Nghe nói hôm nay có người tới tặng lễ cho nương tử của A Thái hả?”
Tôn Trường Canh tùy ý gật đầu: “Buổi chiều có một chiếc xe ngựa vào thôn, đi tới nhà A Thái, ta cũng nghe nói.” Rửa xong tay chân, ông xoay người vào phòng.
Trương Thẩm theo đuôi ông đi ở phía sau: “Chuyện thế nào? Ông có biết không?”
“Người ta đi tới nhà A Thái, không phải tới nhà ta, sao ta biết chứ? Đã nấu cơm xong chưa?”
Trương Thẩm trợn mắt lườm lão già này, chỉ biết ăn ăn ăn, chẳng nói chuyện được một lời, quá tẻ nhạt.
“Trời còn sớm mà, đám con dâu còn đang làm ở phòng bếp, ông chờ đã.” Không có ai nói chuyện phiếm cùng, Trương Thẩm cũng không thèm nói chuyện với ông nữa, lại ngồi về chỗ cũ đóng đế giày.
Con trai út sắp trở lại, bà phải đóng xong đôi giày mới này để cho con trai mang về trong thành.
Tôn Trường Canh đang ngồi ở trên ghế trong phòng chính, bưng cái chén to quen dùng ở trên bàn, thấy trống trơn, liền đẩy nó về phía trước mặt Trương Thẩm: “Bà đi rót cho ta một chén nước, cả một buổi chiều, khát chế.t người rồi.”
Trương Thẩm xoa kim hai lần lên đầu, tiếp tục làm việc, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Chính mình tự đi mà rót, không có tay à?”
“Hứ, cái bà này!”
Bị nương tử giận dỗi mà không hiểu vì sao, Tôn Trường Canh trợn trừng mắt, không biết chính mình lại làm chuyện gì chọc bà không vui rồi.
Đợi trong chốc lát, Trương Thẩm vẫn ngồi ở kia không nhúc nhích, Tôn Trường Canh đành phải tự mình đứng dậy, bưng cái chén đi vào phòng bếp rót nước ấm.
Tôn Trường Canh trở về chỗ ngồi uống hai ngụm trà, đột nhiên nhớ tới chuyện này: “Hôm kia không phải ta nhờ A Thái vào thành tiện thể nhắn cho thằng ba hay sao, bảo nó tháng này nghỉ hai ngày để về sinh nhật bà còn gì.”
“Ừ.”
“Vậy hai ngày tới bà đi tới nhà A Thái một chuyến, nói với bọn họ một câu, mời bọn họ ngày 25 tháng tư tới nhà ta ăn cơm chiều đi.”
Trương Thẩm buông kim chỉ trong tay, hỏi hắn: “Ta đâu phải tổ chức mừng thọ, chẳng phải chỉ cần người trong nhà ăn một bữa cơm là được sao?”
“Ta biết, đây chẳng phải cũng là làm phiền người ta một bận sao, gọi họ tới ăn bữa cơm xoàng thôi.”
Ngẫm lại như vậy cũng có lý, hai nhà bọn họ từ trước đến nay thân thiết với nhau, nhưng cũng không thể coi việc làm phiền người ta là chuyện đương nhiên.
Huống chi, bà còn có thể tìm được cái cớ tới cửa tâm sự với Phó Nguyệt nữa.
Trương Thẩm nghĩ vậy, lại có hứng thú: “Thế cũng được, ngày mai ta sẽ đi tới nhà A Thái mời bọn họ!”
Tôn Trường Canh thấy bà vợ chỉ nói mấy câu mà lửa giận trên người tiêu tan, lại cười nói bình thường.
Đúng là…… không thể hiểu được……
Kỳ thật Trương Thẩm cũng không có ý gì xấu. Chẳng qua là trong thôn luôn luôn bình tĩnh, ngày thường chỉ có vài chuyện lặt vặt, đám con dâu trong nhà bà cũng hiền huệ, chẳng có chuyện gì phải bận tâm.
Nhưng đột nhiên lại có chuyện mới mẻ, đương nhiên bà cũng tò mò một phen. Tốt nhất là biết chuyện gì đang xảy ra, không biết rõ cũng không sao, dù sao cũng là chuyện nhà người khác.
Chẳng qua nhà Trương Thẩm cùng nhà khác ở trong thôn chỉ có thêm chủ đề để nói chuyện, nhưng nhà đại bá Tiêu Cường của Tiêu Thái giờ phút này lại là có ý nghĩ khác.
Hôm nay Thôi Hạnh Hoa không ra cửa, là do khuê nữ của bà ta là Tiêu Điềm trở về nói cho bà nghe.
“Thật sao? Còn có người tặng lễ vật cho tiểu tiện nhân kia?” Thôi Hạnh Hoa ngừng tay đang cho gà ăn, đứng dậy hỏi Tiêu Điềm.
“Con và Tiểu Hồng buổi chiều trở về, đưa nàng ấy về nhà trước. Nhà nàng ấy không phải ở trước cửa nhà bạch nhãn lang kia sao, nương của Tiểu Hồng chính mắt nhìn thấy, nương tử xuống xe mặc vàng đeo bạc, còn có gã sai vặt nâng một cái hộp cùng vải vóc vào sân!”
Càng nói càng ghen ghét, càng nói càng tức giận, Tiêu Điềm dậm chân: “Nương! Rốt cuộc đến lúc nào nương mới mua vải làm quần áo mới con hả?!”
“Nghe nói hôm nay có người tới tặng lễ cho nương tử của A Thái hả?”
Tôn Trường Canh tùy ý gật đầu: “Buổi chiều có một chiếc xe ngựa vào thôn, đi tới nhà A Thái, ta cũng nghe nói.” Rửa xong tay chân, ông xoay người vào phòng.
Trương Thẩm theo đuôi ông đi ở phía sau: “Chuyện thế nào? Ông có biết không?”
“Người ta đi tới nhà A Thái, không phải tới nhà ta, sao ta biết chứ? Đã nấu cơm xong chưa?”
Trương Thẩm trợn mắt lườm lão già này, chỉ biết ăn ăn ăn, chẳng nói chuyện được một lời, quá tẻ nhạt.
“Trời còn sớm mà, đám con dâu còn đang làm ở phòng bếp, ông chờ đã.” Không có ai nói chuyện phiếm cùng, Trương Thẩm cũng không thèm nói chuyện với ông nữa, lại ngồi về chỗ cũ đóng đế giày.
Con trai út sắp trở lại, bà phải đóng xong đôi giày mới này để cho con trai mang về trong thành.
Tôn Trường Canh đang ngồi ở trên ghế trong phòng chính, bưng cái chén to quen dùng ở trên bàn, thấy trống trơn, liền đẩy nó về phía trước mặt Trương Thẩm: “Bà đi rót cho ta một chén nước, cả một buổi chiều, khát chế.t người rồi.”
Trương Thẩm xoa kim hai lần lên đầu, tiếp tục làm việc, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Chính mình tự đi mà rót, không có tay à?”
“Hứ, cái bà này!”
Bị nương tử giận dỗi mà không hiểu vì sao, Tôn Trường Canh trợn trừng mắt, không biết chính mình lại làm chuyện gì chọc bà không vui rồi.
Đợi trong chốc lát, Trương Thẩm vẫn ngồi ở kia không nhúc nhích, Tôn Trường Canh đành phải tự mình đứng dậy, bưng cái chén đi vào phòng bếp rót nước ấm.
Tôn Trường Canh trở về chỗ ngồi uống hai ngụm trà, đột nhiên nhớ tới chuyện này: “Hôm kia không phải ta nhờ A Thái vào thành tiện thể nhắn cho thằng ba hay sao, bảo nó tháng này nghỉ hai ngày để về sinh nhật bà còn gì.”
“Ừ.”
“Vậy hai ngày tới bà đi tới nhà A Thái một chuyến, nói với bọn họ một câu, mời bọn họ ngày 25 tháng tư tới nhà ta ăn cơm chiều đi.”
Trương Thẩm buông kim chỉ trong tay, hỏi hắn: “Ta đâu phải tổ chức mừng thọ, chẳng phải chỉ cần người trong nhà ăn một bữa cơm là được sao?”
“Ta biết, đây chẳng phải cũng là làm phiền người ta một bận sao, gọi họ tới ăn bữa cơm xoàng thôi.”
Ngẫm lại như vậy cũng có lý, hai nhà bọn họ từ trước đến nay thân thiết với nhau, nhưng cũng không thể coi việc làm phiền người ta là chuyện đương nhiên.
Huống chi, bà còn có thể tìm được cái cớ tới cửa tâm sự với Phó Nguyệt nữa.
Trương Thẩm nghĩ vậy, lại có hứng thú: “Thế cũng được, ngày mai ta sẽ đi tới nhà A Thái mời bọn họ!”
Tôn Trường Canh thấy bà vợ chỉ nói mấy câu mà lửa giận trên người tiêu tan, lại cười nói bình thường.
Đúng là…… không thể hiểu được……
Kỳ thật Trương Thẩm cũng không có ý gì xấu. Chẳng qua là trong thôn luôn luôn bình tĩnh, ngày thường chỉ có vài chuyện lặt vặt, đám con dâu trong nhà bà cũng hiền huệ, chẳng có chuyện gì phải bận tâm.
Nhưng đột nhiên lại có chuyện mới mẻ, đương nhiên bà cũng tò mò một phen. Tốt nhất là biết chuyện gì đang xảy ra, không biết rõ cũng không sao, dù sao cũng là chuyện nhà người khác.
Chẳng qua nhà Trương Thẩm cùng nhà khác ở trong thôn chỉ có thêm chủ đề để nói chuyện, nhưng nhà đại bá Tiêu Cường của Tiêu Thái giờ phút này lại là có ý nghĩ khác.
Hôm nay Thôi Hạnh Hoa không ra cửa, là do khuê nữ của bà ta là Tiêu Điềm trở về nói cho bà nghe.
“Thật sao? Còn có người tặng lễ vật cho tiểu tiện nhân kia?” Thôi Hạnh Hoa ngừng tay đang cho gà ăn, đứng dậy hỏi Tiêu Điềm.
“Con và Tiểu Hồng buổi chiều trở về, đưa nàng ấy về nhà trước. Nhà nàng ấy không phải ở trước cửa nhà bạch nhãn lang kia sao, nương của Tiểu Hồng chính mắt nhìn thấy, nương tử xuống xe mặc vàng đeo bạc, còn có gã sai vặt nâng một cái hộp cùng vải vóc vào sân!”
Càng nói càng ghen ghét, càng nói càng tức giận, Tiêu Điềm dậm chân: “Nương! Rốt cuộc đến lúc nào nương mới mua vải làm quần áo mới con hả?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.