Xuyên Nhanh : Phu Quân, Hạ Hỏa Nào!
Chương 13: Tổng tài cay nghiệt 13
Angoc
01/02/2021
Ninh Hinh ngồi vào trong xe Kì Dịch, cô nghiên đầu nhìn anh ta.
" Có chuyện gì? "
Nếu không phải vì thoát khỏi ông, bà Văn. Cô tuyệt đối không đồng ý đi theo hắn ta.
Kì Dịch khởi động máy.
" Linh Âm muốn gặp em. "
Ninh Hinh : "..."
Bà đây muốn xuống xe!
Ngay!
Hít sau một hơi, đè việc muốn còng tay anh ta lại, vứt xuống đường. Ninh Hinh từ trong túi lấy ra một viên sôcôla bỏ vào miệng, dứt khoác từ chối.
" Không gặp. "
Kì Dịch nhíu mày thể hiện thái độ bất mãn rõ ràng.
" Linh Âm chỉ muốn xin lỗi em, em cũng đừng nên chỉ nghĩ cho bản thân đi được không? "
Ninh Hinh nghe câu nói của Kì Dịch liền cảm thấy khinh thường, hỏi ngược lại anh ta.
" Anh nói thế, không phải nên tự xem xét lại mình đi à? "
Đúng thật là một tên úng não.
Kì Dịch cau mày : " Anh thì sao? "
Anh ta có làm gì đáng tội à?
Tất cả việc anh ta làm đúng! Tất cả hoàn toàn đều không sai.
Ninh Hinh cười cợt.
" Anh trai à, đầu óc của anh thậm chí còn tệ hơn tôi. Hay chúng ta đổi vai thứ nhỉ? E-M-T-R-A-I? "
Sắc mặt Kì Dịch tối sầm, nhưng cô một chút cũng không để ý mà ung dung nói tiếp.
" Anh cho tất cả việc anh làm đều đúng nhưng anh biết cái đúng đó của anh... chỉ áp dụng cho một người là Linh Âm không? "
Đây cũng là điểm đặc trưng của nhân vật phụ theo bút ngòi của tác giả. Chính là thuận theo nhân vật chính là đúng, còn làm trái sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp.
Dù ví như nhân vật chính đi sai đường đi? Thì cái đường sai đó cuối truyện cũng bẻ cua thành đúng.
Nói chung đúc kết lại, nhân vật chính làm gì đều đúng!
Kì Dịch sắc mặt âm trầm lại, lời định thót ra bị nghẹn lại ở cổ họng.
Hắn biết, hắn biết tất cả mọi chuyện hắn đều vì Linh Âm nhưng... nhưng hắn cảm thấy chuyện đó không sai... Tất cả chỉ vì người con gái hắn yêu thôi mà? Tại sao lại bảo hắn sai? Vì cái gì?
Ninh Hinh nghiên đầu nhìn cửa kính.
Ha... thật là ngu xuẩn.
" Đại Cẩu, Kì Dịch từng gặp Linh Âm hồi nhỏ? "
Đại Cẩu nghe được không khỏi kinh ngạc : [ Tiểu công chúa sao cô biết? ]
Ninh Hinh từ chối trả lời câu hỏi.
" Mi là Đại Siêu Cẩu gì đó mà! Sao không tự tìm đi? "
'Đại Siêu Cẩu' : [...]
Cô đây là muốn kiếm chuyện?
Đại Cẩu xì một tiếng : [ Không nói thì thôi, Kì Dịch từ nhỏ từng bị bắt cóc, hắn may mắn trốn được và gặp Linh Âm giúp đỡ khoảng gần một tháng a ~ Từ đó, Kì Dịch không ngừng tìm kiếm chỉ là lúc đó Linh Âm đã qua nước ngoài rồi. ]
Ninh Hinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chiếc xe nhanh chóng đến một nhà hàng tương đối sang trọng, Kì Dịch cùng Ninh Hinh bước vào một chiếc bàn nhỏ bên góc phải.
Cô gái mặc chiếc váy trắng, thân hình lả lướt ngồi một mình tại bàn. Khuôn mặt cô gái cho thấy cô không ai khác là cô gái được Ninh Hinh 'cứu' hôm qua.
" Linh Âm! "
Kì Dịch ánh mắt dịu dàng nhìn về Linh Âm, cất tiếng.
Linh Âm theo bản năng quay lại, cô tròn mắt khi thấy người con gái khoác lên mình một bộ váy tím nhạt, ngũ quan xinh đẹp dịu dàng nhưng không tỏ ra khí chất khó thấy đi bên cạnh Kì Dịch.
Linh Âm nhất thời không nói nên lời, sự áy náy cùng tội lỗi ẩn hiện càng sâu sắc trong lòng cô. Thấy Ninh Hinh đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn lên mình, cô càng cảm thấy được linh hồn mình như bị trói buộc không thể cử động nổi.
Kì Dịch phát hiện tình hình không ổn liền nhanh chóng chạy đến bên Linh Âm.
" Em không sao chứ? Em quen Lạc Y? Có phải con bé làm gì em hay không? "
Lời nói của Kì Dịch khiến Linh Âm giật mình, khéo miệng mấy máy. Nhanh chóng theo phản ứng lắc đầu kịch liệt.
" Chị... Chị Lạc Y... Chị ấy sao có thể làm gì em? "
Kì Dịch nhíu mày quay sang, thái độ như chính Ninh Hinh đã làm nên tội lỗi đáng trách.
Ninh Hinh : "..."
Bà đây muốn móc con mắt thằng nhãi ranh này ra được không?
Bà đây có dư sức hay là rảnh đến độ không thể rảnh hơn cũng không thèm động một ngón tay và mèo nhỏ của anh đâu nhé!
" A... ra là cô gái có ông ba thô lỗ kia mà. "
Giọng nói của Ninh Hinh làm Linh Âm khẽ run lên, cô nhanh chóng đứng dậy.
" Chị... em.... em... "
Ninh Hinh mỉm cười : " Xem ra cô còn run hơn cả tôi nhỉ? "
Linh Âm câm nín.
Bộ dạng cùng lời nói của Ninh Hinh khiến Kì Dịch không tránh khỏi sự tức giận bùm phát trong người.
" Em nói gì thế hả? "
Ngay sau đó chưa để Ninh Hinh lên tiếng, Linh Âm đã cắn chặt răng lên tiếng.
" Kì Dịch, là chị ấy cứu em... là người cứu em ở trung tâm thương mại. "
Kì Dịch nhất thời nghe xong câu nói của Linh Âm thì cứng đờ người.
Ninh Hinh không ngại bồi thêm một câu : " À, cái này là vì ông ta đẩy cô đụng vào xe tôi nên tôi mới trả thù. Ai da, nếu lúc đó biết là cô thì chắc tôi đến đập cô một phát rồi. "
Bây giờ còn muốn nha, hiện tại cô đang rất bực nên cần giải tỏa một chút.
Linh Âm : "..."
Kì Dịch : "..."
Hắn chưa bao giờ gặp người có ý xấu mà nói toẹt ra như vậy, không biết xấu hổ à?
" Có chuyện gì? "
Nếu không phải vì thoát khỏi ông, bà Văn. Cô tuyệt đối không đồng ý đi theo hắn ta.
Kì Dịch khởi động máy.
" Linh Âm muốn gặp em. "
Ninh Hinh : "..."
Bà đây muốn xuống xe!
Ngay!
Hít sau một hơi, đè việc muốn còng tay anh ta lại, vứt xuống đường. Ninh Hinh từ trong túi lấy ra một viên sôcôla bỏ vào miệng, dứt khoác từ chối.
" Không gặp. "
Kì Dịch nhíu mày thể hiện thái độ bất mãn rõ ràng.
" Linh Âm chỉ muốn xin lỗi em, em cũng đừng nên chỉ nghĩ cho bản thân đi được không? "
Ninh Hinh nghe câu nói của Kì Dịch liền cảm thấy khinh thường, hỏi ngược lại anh ta.
" Anh nói thế, không phải nên tự xem xét lại mình đi à? "
Đúng thật là một tên úng não.
Kì Dịch cau mày : " Anh thì sao? "
Anh ta có làm gì đáng tội à?
Tất cả việc anh ta làm đúng! Tất cả hoàn toàn đều không sai.
Ninh Hinh cười cợt.
" Anh trai à, đầu óc của anh thậm chí còn tệ hơn tôi. Hay chúng ta đổi vai thứ nhỉ? E-M-T-R-A-I? "
Sắc mặt Kì Dịch tối sầm, nhưng cô một chút cũng không để ý mà ung dung nói tiếp.
" Anh cho tất cả việc anh làm đều đúng nhưng anh biết cái đúng đó của anh... chỉ áp dụng cho một người là Linh Âm không? "
Đây cũng là điểm đặc trưng của nhân vật phụ theo bút ngòi của tác giả. Chính là thuận theo nhân vật chính là đúng, còn làm trái sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp.
Dù ví như nhân vật chính đi sai đường đi? Thì cái đường sai đó cuối truyện cũng bẻ cua thành đúng.
Nói chung đúc kết lại, nhân vật chính làm gì đều đúng!
Kì Dịch sắc mặt âm trầm lại, lời định thót ra bị nghẹn lại ở cổ họng.
Hắn biết, hắn biết tất cả mọi chuyện hắn đều vì Linh Âm nhưng... nhưng hắn cảm thấy chuyện đó không sai... Tất cả chỉ vì người con gái hắn yêu thôi mà? Tại sao lại bảo hắn sai? Vì cái gì?
Ninh Hinh nghiên đầu nhìn cửa kính.
Ha... thật là ngu xuẩn.
" Đại Cẩu, Kì Dịch từng gặp Linh Âm hồi nhỏ? "
Đại Cẩu nghe được không khỏi kinh ngạc : [ Tiểu công chúa sao cô biết? ]
Ninh Hinh từ chối trả lời câu hỏi.
" Mi là Đại Siêu Cẩu gì đó mà! Sao không tự tìm đi? "
'Đại Siêu Cẩu' : [...]
Cô đây là muốn kiếm chuyện?
Đại Cẩu xì một tiếng : [ Không nói thì thôi, Kì Dịch từ nhỏ từng bị bắt cóc, hắn may mắn trốn được và gặp Linh Âm giúp đỡ khoảng gần một tháng a ~ Từ đó, Kì Dịch không ngừng tìm kiếm chỉ là lúc đó Linh Âm đã qua nước ngoài rồi. ]
Ninh Hinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chiếc xe nhanh chóng đến một nhà hàng tương đối sang trọng, Kì Dịch cùng Ninh Hinh bước vào một chiếc bàn nhỏ bên góc phải.
Cô gái mặc chiếc váy trắng, thân hình lả lướt ngồi một mình tại bàn. Khuôn mặt cô gái cho thấy cô không ai khác là cô gái được Ninh Hinh 'cứu' hôm qua.
" Linh Âm! "
Kì Dịch ánh mắt dịu dàng nhìn về Linh Âm, cất tiếng.
Linh Âm theo bản năng quay lại, cô tròn mắt khi thấy người con gái khoác lên mình một bộ váy tím nhạt, ngũ quan xinh đẹp dịu dàng nhưng không tỏ ra khí chất khó thấy đi bên cạnh Kì Dịch.
Linh Âm nhất thời không nói nên lời, sự áy náy cùng tội lỗi ẩn hiện càng sâu sắc trong lòng cô. Thấy Ninh Hinh đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn lên mình, cô càng cảm thấy được linh hồn mình như bị trói buộc không thể cử động nổi.
Kì Dịch phát hiện tình hình không ổn liền nhanh chóng chạy đến bên Linh Âm.
" Em không sao chứ? Em quen Lạc Y? Có phải con bé làm gì em hay không? "
Lời nói của Kì Dịch khiến Linh Âm giật mình, khéo miệng mấy máy. Nhanh chóng theo phản ứng lắc đầu kịch liệt.
" Chị... Chị Lạc Y... Chị ấy sao có thể làm gì em? "
Kì Dịch nhíu mày quay sang, thái độ như chính Ninh Hinh đã làm nên tội lỗi đáng trách.
Ninh Hinh : "..."
Bà đây muốn móc con mắt thằng nhãi ranh này ra được không?
Bà đây có dư sức hay là rảnh đến độ không thể rảnh hơn cũng không thèm động một ngón tay và mèo nhỏ của anh đâu nhé!
" A... ra là cô gái có ông ba thô lỗ kia mà. "
Giọng nói của Ninh Hinh làm Linh Âm khẽ run lên, cô nhanh chóng đứng dậy.
" Chị... em.... em... "
Ninh Hinh mỉm cười : " Xem ra cô còn run hơn cả tôi nhỉ? "
Linh Âm câm nín.
Bộ dạng cùng lời nói của Ninh Hinh khiến Kì Dịch không tránh khỏi sự tức giận bùm phát trong người.
" Em nói gì thế hả? "
Ngay sau đó chưa để Ninh Hinh lên tiếng, Linh Âm đã cắn chặt răng lên tiếng.
" Kì Dịch, là chị ấy cứu em... là người cứu em ở trung tâm thương mại. "
Kì Dịch nhất thời nghe xong câu nói của Linh Âm thì cứng đờ người.
Ninh Hinh không ngại bồi thêm một câu : " À, cái này là vì ông ta đẩy cô đụng vào xe tôi nên tôi mới trả thù. Ai da, nếu lúc đó biết là cô thì chắc tôi đến đập cô một phát rồi. "
Bây giờ còn muốn nha, hiện tại cô đang rất bực nên cần giải tỏa một chút.
Linh Âm : "..."
Kì Dịch : "..."
Hắn chưa bao giờ gặp người có ý xấu mà nói toẹt ra như vậy, không biết xấu hổ à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.