Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 661: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (21)
Ngận Thị Kiểu Tình
20/06/2024
Edit: Kim
Giờ phút này nhìn thấy Lăng Kiều tới, lẽ ra trong lòng hắn cũng vui mừng, nhưng chuyện báo cáo vẫn mắc ngang trong lòng Phong Vân Đình.
Hắn rất muốn biết, Lăng Kiều có biết chuyện này hay không.
Lăng Kiều đi vào đại sảnh, nhìn Phong Vân Đình chưa nói gì đã rơi lệ, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn hắn, không nói một lời.
Phong Vân Đình lập tức vứt bỏ tạp niệm trong đầu, nhanh chóng rút khăn tay lau nước mắt cho cô, “Em làm sao vậy, ai bắt nạt em, làm em khóc?”
Lăng Kiều cắn môi, chỉ nhìn hắn.
Phong Vân Đình thương tiếc nói: “Cuối cùng là có chuyện gì, ai bắt nạt em?”
Lăng Kiều chảy nước mắt nói: “Ngoài anh ra, còn ai bắt nạt tôi.”
Phong Vân Đình dừng một chút, “Sao tôi có thể bắt nạt em được?”
Lăng Kiều ô ô mà òa khóc, giống như con chó nhỏ mèo nhỏ vô gia cư không có nhà để về, vô cùng đáng thương, cô mềm mại nói: “Anh Vân Đình, tôi cảm thấy mình rất xấu xa, tôi ghét bản thân mình.”
“Sao có thể, sao em có thể là người xấu được?” Phong Vân Đình xoa đầu an ủi Lăng Kiều, “Ở trong lòng tôi, em là một người thuần khiết không tì vết, là người tốt nhất.”
Lăng Kiều cũng không hề được an ủi, ngược lại còn khóc lớn hơn, “Không, tôi là người xấu, tôi thật sự là người xấu, trong lòng tôi có một suy nghĩ ti tiện, cái ý nghĩ này khiến tôi trở thành người rất khủng khiếp.”
Phong Vân Đình an ủi nói: “Không sao đâu, em cứ nói cho tôi nghe.”
Lăng Kiều do dự, một lúc sau giống như lấy hết can đảm nói: “Tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh Vân Đình ở bên Khổng Chân, nhìn thấy các người ở bên nhau, trong lòng tôi rất không thoải mái, anh có cảm thấy tôi rất xấu xa không?”
Phong Vân Đình lại nở nụ cười, khiến Lăng Kiều vô cùng tức giận, cô tức giận nói: “Tôi nói lời trong lòng với anh, anh lại cười nhạo tôi, tôi không nên tới tìm anh.”
Nói xong, cô đứng dậy muốn đi, Phong Vân Đình duỗi tay nắm lấy tay Lăng Kiều, vui vẻ nói: “Tôi không phải muốn cười nhạo em, tôi là vui mừng.”
“Vui, anh vui cái gì?” Lăng Kiều khó hiểu mà nói, “Anh chính là đang cười nhạo tôi, tôi cảm thấy tôi rất ti tiện, giống một người xấu.”
“Em không phải người xấu, chuyện này cũng rất bình thường, là con người ai cũng sẽ có ghen ghét, tính chiếm hữu, chứng minh được trong lòng em tôi rất quan trọng, em để ý đến tôi, Lăng Kiều, tôi rất vui.”
Lăng Kiều có chút bối rối, giống như đã hiểu ra, “Cho nên, tôi không phải người xấu, không phải là một người ti tiện?”
“Không phải, bởi vì tôi cũng là người như vậy, nhìn thấy em ở cạnh người đàn ông khác, tôi cũng sẽ không vui, cũng ti tiện mà không muốn em ở cạnh bọn họ.” Phong Vân Đình lúc này đặc biệt kiên nhẫn, lại giống như đang lừa gạt một người ngây thơ đơn thuần.
Sự ghen tuông nóng nảy của Lăng Kiều làm Phong Vân Đình cảm thấy rất vui, khiến hắn nhìn thấy hy vọng, xem ra, phải cắt đứt với Khổng Chân.
Không thể tiếp tục qua lại với Khổng Chân.
Thông qua Khổng Chân đã biết được tâm ý của Lăng Kiều.
Tâm ý của Lăng Kiều cũng giống hắn.
Lăng Kiều hoài nghi, “Thật như vậy sao?” Cô giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Tôi không nên ghen ghét Khổng Chân.”
“Có thể.” Phong Vân Đình buột miệng thốt ra, “Thật ra giữa tôi và Khổng Chân……”
Lăng Kiều nghiêng đầu hỏi: “Anh và chị Khổng Chân làm sao?”
Phong Vân Đình suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi và cô ta gặp mặt là vì đứa trẻ, đứa trẻ tách khỏi cô ta, có phần lo âu, cho nên phải thường xuyên đưa con bé đi gặp mẹ.”
“Đứa nhỏ này nhỏ mà lanh, ngay cả chuyện báo cảnh sát cũng làm được, nói tôi ngược đãi nó.”
Phong Vân Đình lập tức dùng đứa trẻ làm cái cớ.
Lăng Kiều giống như là tin, gật gật đầu, “Hóa ra là như thế, tôi lại vì chuyện này mà có những suy nghĩ xấu, tôi thật là…..”
Nghĩ đến đứa trẻ kia, Lăng Kiều nghẹn khuất, chỉ cần đứa nhỏ này còn ở đây, Khổng Chân vẫn có thể lợi dụng đứa trẻ để xoay người.
Trẻ con, luôn muốn cha mẹ mình ở bên nhau, Khổng Chân nhờ đứa trẻ lấy lòng Phong Vân Đình, đứa trẻ mang trong mình dòng máu của Phong Vân Đình, Phong Vân Đình sẽ không thể thật sự bỏ mặc.
Nhưng mà, trong lòng Lăng Kiều rất không thoải mái.
Phong Vân Đình lập tức an ủi nói: “Không sao, mấy suy nghĩ này không thể chứng minh em là người xấu, không cần tự trách.” Ghen ghét như vậy càng nhiều càng tốt.
Chỉ cần ghen ghét, đã nói lên việc trong lòng Lăng Kiều có hắn.
Lăng Kiều mỉm cười, có vẻ như là thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Chỉ cần anh Vân Đình không nghĩ tôi là người xấu là được.”
“Soạt……”
Phong Vân Đình theo thanh âm nhìn qua, nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi trên cầu thang, liếm kem, ăn một cách ngon lành, vẻ mặt thích thú, đôi mắt lấp lánh, không biết cô nhìn có hiểu hay không, dù sao thì vẻ mặt cũng rất hứng thú.
Phong Vân Đình theo bản năng nói: “Mày đã uống đồ uống, lại ăn kem.”
Nam Chi nói: “Con chỉ ăn một cái.”
Hai người trò chuyện thật hăng say nha, Nam Chi xem cũng rất hăng say, cầm một cây kem, ngồi ở cầu thang nhìn.
Có cảm giác như đang xem phim truyền hình, giống như xem đã hiểu, lại giống như xem không hiểu.
Tuy rằng dì Lăng Kiều không nói xấu mẹ một câu, nhưng Nam Chi vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
Lăng Kiều nhìn thấy đứa nhỏ này, nhíu mày, nói với Phong Vân Đình: “Anh Vân Đình, tôi về trước.”
Có một số việc, một số lời đúng là không thích hợp nói trước mặt trẻ con, Phong Vân Đình gật đầu, tiễn Lăng Kiều ra cửa, nói với Lăng Kiều: “Buổi tối ngày mai, chúng ta cùng ăn một bữa nhé?”
Lăng Kiều hỏi: “Chỉ có hai chúng ta sao?”
Phong Vân Đình gật đầu, “Đúng vậy, chỉ có hai chúng ta.”
Lăng Kiều suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta không thích hợp ăn cơm cùng nhau, chị Khổng Chân sẽ tức giận.”
Phong Vân Đình lập tức nói: “Tôi và Khổng Chân không có quan hệ gì, em tin tôi, tôi sẽ xử lý tốt mọi việc.”
Lăng Kiều tỏ vẻ ngây thơ, như là không biết xử lý mà hắn nói là cái gì, chỉ gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Lăng Kiều xoay người, nở nụ cười, Khổng Chân định lợi dụng Phong Vân Đình để bò dậy một lần nữa, vậy cô sẽ chặt đứt con đường này của Khổng Chân.
Khổng Chân không thể bò dậy, một khi đứng dậy, tương lai Lăng gia sẽ không còn.
Phong Vân Đình và Khổng Chân ở bên nhau, Phong Vân Đình sẽ xuống tay với Lăng gia, thâu tóm sản nghiệp của Lăng gia.
Cô cũng cần phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Phong Vân Đình, cho dù không phải người yêu, cũng phải là người mà Phong Vân Đình không thể buông bỏ, một người có cầu cũng không có được, in sâu trong lòng.
Như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho Lăng gia.
Bây giờ cô có thể sống tốt, cũng là nhờ Lăng gia, nếu không có Lăng gia, sự nghiệp của cô, cuộc sống thoải mái của cô sẽ tan thành mây khói.
Đã không còn Lăng gia, Phong Vân Đình sẽ không liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Phong Vân Đình vẫn luôn dõi theo cho đến khi Lăng Kiều lên xe, Lăng Kiều quay đầu mỉm cười nhìn Phong Vân Đình, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, thân hình cao lớn, làm người ta kinh diễm.
Nhưng mà, tương lai Lăng gia sẽ bị hủy diệt trong tay hắn.
Thay vì thích Phong Vân Đình, Lăng Kiều càng muốn khống chế Phong Vân Đình hơn.
Phong Vân Đình có tất cả những khuyết điểm của đàn ông, tự đại, coi thường phụ nữ, cảm thấy phụ nữ nên dịu dàng lương thiện, giống như bức tượng đất sét của bồ tát, được người ta cung phụng, bố thí.
Giờ phút này nhìn thấy Lăng Kiều tới, lẽ ra trong lòng hắn cũng vui mừng, nhưng chuyện báo cáo vẫn mắc ngang trong lòng Phong Vân Đình.
Hắn rất muốn biết, Lăng Kiều có biết chuyện này hay không.
Lăng Kiều đi vào đại sảnh, nhìn Phong Vân Đình chưa nói gì đã rơi lệ, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn hắn, không nói một lời.
Phong Vân Đình lập tức vứt bỏ tạp niệm trong đầu, nhanh chóng rút khăn tay lau nước mắt cho cô, “Em làm sao vậy, ai bắt nạt em, làm em khóc?”
Lăng Kiều cắn môi, chỉ nhìn hắn.
Phong Vân Đình thương tiếc nói: “Cuối cùng là có chuyện gì, ai bắt nạt em?”
Lăng Kiều chảy nước mắt nói: “Ngoài anh ra, còn ai bắt nạt tôi.”
Phong Vân Đình dừng một chút, “Sao tôi có thể bắt nạt em được?”
Lăng Kiều ô ô mà òa khóc, giống như con chó nhỏ mèo nhỏ vô gia cư không có nhà để về, vô cùng đáng thương, cô mềm mại nói: “Anh Vân Đình, tôi cảm thấy mình rất xấu xa, tôi ghét bản thân mình.”
“Sao có thể, sao em có thể là người xấu được?” Phong Vân Đình xoa đầu an ủi Lăng Kiều, “Ở trong lòng tôi, em là một người thuần khiết không tì vết, là người tốt nhất.”
Lăng Kiều cũng không hề được an ủi, ngược lại còn khóc lớn hơn, “Không, tôi là người xấu, tôi thật sự là người xấu, trong lòng tôi có một suy nghĩ ti tiện, cái ý nghĩ này khiến tôi trở thành người rất khủng khiếp.”
Phong Vân Đình an ủi nói: “Không sao đâu, em cứ nói cho tôi nghe.”
Lăng Kiều do dự, một lúc sau giống như lấy hết can đảm nói: “Tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh Vân Đình ở bên Khổng Chân, nhìn thấy các người ở bên nhau, trong lòng tôi rất không thoải mái, anh có cảm thấy tôi rất xấu xa không?”
Phong Vân Đình lại nở nụ cười, khiến Lăng Kiều vô cùng tức giận, cô tức giận nói: “Tôi nói lời trong lòng với anh, anh lại cười nhạo tôi, tôi không nên tới tìm anh.”
Nói xong, cô đứng dậy muốn đi, Phong Vân Đình duỗi tay nắm lấy tay Lăng Kiều, vui vẻ nói: “Tôi không phải muốn cười nhạo em, tôi là vui mừng.”
“Vui, anh vui cái gì?” Lăng Kiều khó hiểu mà nói, “Anh chính là đang cười nhạo tôi, tôi cảm thấy tôi rất ti tiện, giống một người xấu.”
“Em không phải người xấu, chuyện này cũng rất bình thường, là con người ai cũng sẽ có ghen ghét, tính chiếm hữu, chứng minh được trong lòng em tôi rất quan trọng, em để ý đến tôi, Lăng Kiều, tôi rất vui.”
Lăng Kiều có chút bối rối, giống như đã hiểu ra, “Cho nên, tôi không phải người xấu, không phải là một người ti tiện?”
“Không phải, bởi vì tôi cũng là người như vậy, nhìn thấy em ở cạnh người đàn ông khác, tôi cũng sẽ không vui, cũng ti tiện mà không muốn em ở cạnh bọn họ.” Phong Vân Đình lúc này đặc biệt kiên nhẫn, lại giống như đang lừa gạt một người ngây thơ đơn thuần.
Sự ghen tuông nóng nảy của Lăng Kiều làm Phong Vân Đình cảm thấy rất vui, khiến hắn nhìn thấy hy vọng, xem ra, phải cắt đứt với Khổng Chân.
Không thể tiếp tục qua lại với Khổng Chân.
Thông qua Khổng Chân đã biết được tâm ý của Lăng Kiều.
Tâm ý của Lăng Kiều cũng giống hắn.
Lăng Kiều hoài nghi, “Thật như vậy sao?” Cô giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Tôi không nên ghen ghét Khổng Chân.”
“Có thể.” Phong Vân Đình buột miệng thốt ra, “Thật ra giữa tôi và Khổng Chân……”
Lăng Kiều nghiêng đầu hỏi: “Anh và chị Khổng Chân làm sao?”
Phong Vân Đình suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi và cô ta gặp mặt là vì đứa trẻ, đứa trẻ tách khỏi cô ta, có phần lo âu, cho nên phải thường xuyên đưa con bé đi gặp mẹ.”
“Đứa nhỏ này nhỏ mà lanh, ngay cả chuyện báo cảnh sát cũng làm được, nói tôi ngược đãi nó.”
Phong Vân Đình lập tức dùng đứa trẻ làm cái cớ.
Lăng Kiều giống như là tin, gật gật đầu, “Hóa ra là như thế, tôi lại vì chuyện này mà có những suy nghĩ xấu, tôi thật là…..”
Nghĩ đến đứa trẻ kia, Lăng Kiều nghẹn khuất, chỉ cần đứa nhỏ này còn ở đây, Khổng Chân vẫn có thể lợi dụng đứa trẻ để xoay người.
Trẻ con, luôn muốn cha mẹ mình ở bên nhau, Khổng Chân nhờ đứa trẻ lấy lòng Phong Vân Đình, đứa trẻ mang trong mình dòng máu của Phong Vân Đình, Phong Vân Đình sẽ không thể thật sự bỏ mặc.
Nhưng mà, trong lòng Lăng Kiều rất không thoải mái.
Phong Vân Đình lập tức an ủi nói: “Không sao, mấy suy nghĩ này không thể chứng minh em là người xấu, không cần tự trách.” Ghen ghét như vậy càng nhiều càng tốt.
Chỉ cần ghen ghét, đã nói lên việc trong lòng Lăng Kiều có hắn.
Lăng Kiều mỉm cười, có vẻ như là thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Chỉ cần anh Vân Đình không nghĩ tôi là người xấu là được.”
“Soạt……”
Phong Vân Đình theo thanh âm nhìn qua, nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi trên cầu thang, liếm kem, ăn một cách ngon lành, vẻ mặt thích thú, đôi mắt lấp lánh, không biết cô nhìn có hiểu hay không, dù sao thì vẻ mặt cũng rất hứng thú.
Phong Vân Đình theo bản năng nói: “Mày đã uống đồ uống, lại ăn kem.”
Nam Chi nói: “Con chỉ ăn một cái.”
Hai người trò chuyện thật hăng say nha, Nam Chi xem cũng rất hăng say, cầm một cây kem, ngồi ở cầu thang nhìn.
Có cảm giác như đang xem phim truyền hình, giống như xem đã hiểu, lại giống như xem không hiểu.
Tuy rằng dì Lăng Kiều không nói xấu mẹ một câu, nhưng Nam Chi vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
Lăng Kiều nhìn thấy đứa nhỏ này, nhíu mày, nói với Phong Vân Đình: “Anh Vân Đình, tôi về trước.”
Có một số việc, một số lời đúng là không thích hợp nói trước mặt trẻ con, Phong Vân Đình gật đầu, tiễn Lăng Kiều ra cửa, nói với Lăng Kiều: “Buổi tối ngày mai, chúng ta cùng ăn một bữa nhé?”
Lăng Kiều hỏi: “Chỉ có hai chúng ta sao?”
Phong Vân Đình gật đầu, “Đúng vậy, chỉ có hai chúng ta.”
Lăng Kiều suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta không thích hợp ăn cơm cùng nhau, chị Khổng Chân sẽ tức giận.”
Phong Vân Đình lập tức nói: “Tôi và Khổng Chân không có quan hệ gì, em tin tôi, tôi sẽ xử lý tốt mọi việc.”
Lăng Kiều tỏ vẻ ngây thơ, như là không biết xử lý mà hắn nói là cái gì, chỉ gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Lăng Kiều xoay người, nở nụ cười, Khổng Chân định lợi dụng Phong Vân Đình để bò dậy một lần nữa, vậy cô sẽ chặt đứt con đường này của Khổng Chân.
Khổng Chân không thể bò dậy, một khi đứng dậy, tương lai Lăng gia sẽ không còn.
Phong Vân Đình và Khổng Chân ở bên nhau, Phong Vân Đình sẽ xuống tay với Lăng gia, thâu tóm sản nghiệp của Lăng gia.
Cô cũng cần phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Phong Vân Đình, cho dù không phải người yêu, cũng phải là người mà Phong Vân Đình không thể buông bỏ, một người có cầu cũng không có được, in sâu trong lòng.
Như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho Lăng gia.
Bây giờ cô có thể sống tốt, cũng là nhờ Lăng gia, nếu không có Lăng gia, sự nghiệp của cô, cuộc sống thoải mái của cô sẽ tan thành mây khói.
Đã không còn Lăng gia, Phong Vân Đình sẽ không liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Phong Vân Đình vẫn luôn dõi theo cho đến khi Lăng Kiều lên xe, Lăng Kiều quay đầu mỉm cười nhìn Phong Vân Đình, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, thân hình cao lớn, làm người ta kinh diễm.
Nhưng mà, tương lai Lăng gia sẽ bị hủy diệt trong tay hắn.
Thay vì thích Phong Vân Đình, Lăng Kiều càng muốn khống chế Phong Vân Đình hơn.
Phong Vân Đình có tất cả những khuyết điểm của đàn ông, tự đại, coi thường phụ nữ, cảm thấy phụ nữ nên dịu dàng lương thiện, giống như bức tượng đất sét của bồ tát, được người ta cung phụng, bố thí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.