Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 683: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (43)
Ngận Thị Kiểu Tình
29/06/2024
Edit: Kim
Phong Vân Đình đương nhiên biết mình bị tính kế, lần đầu tiên bị báo cáo, Phong Vân Đình đã biết, nhưng vẫn không thể điều tra ra.
Một hai lần, Phong Vân Đình cảm thấy mình có thể giải quyết được vấn đề, nhưng Lăng gia lại thừa dịp hắn xảy ra tai nạn xe cộ mà giở trò sau lưng.
Vẻ mặt Phong Vân Đình nhàn nhạt, nhìn Lăng Kiều nói: “Em cảm thấy đó sẽ là ai?”
Bây giờ, Phong Vân Đình cũng không sốt ruột tìm thủ phạm, xử lý mọi chuyện quan trọng hơn, phải xử lý khủng hoảng dư luận.
Chỉ cần là do con người làm, sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện.
Vẻ mặt Lăng Kiều do dự, môi mấp máy, nhưng cũng không nói ra là ai.
Phong Vân Đình không có kiên nhẫn chơi trò đoán mò với Lăng Kiều, không muốn nói thì đừng nói.
Phong Vân Đình không cổ vũ Lăng Kiều nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ cùng cô im lặng.
Lăng Kiều:……
Tên đàn ông chó má, bây giờ đến nói cũng lười sao?
Lăng Kiều cảm thấy rất xấu hổ, nếu là Phong Vân Đình của trước kia, nhìn thấy cô do dự, nhất định sẽ bảo cô nói ra, không cần phải sợ.
Nhưng bây giờ bắt cô phải tự nói ra, thật sự quá xấu hổ.
Nhưng Lăng Kiều cũng không thể không nói: “Anh Vân Đình, tôi cảm thấy người làm chuyện này, hiểu rất rõ về chúng ta.”
Phong Vân Đình vẫn bình tĩnh, ồ một tiếng, sau đó im lặng.
Lăng Kiều hít sâu một hơi, đôi mắt ngấn nước, trông vô cùng ủy khuất.
Lăng Kiều kìm nén nước mắt, đã lâu rồi cô mới phải chịu ủy khuất tới như vậy.
Vừa tới thế giới này, biết được mình là một cái bia đỡ đạn, cô nỗ lực xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mọi người xung quanh, cũng phải chịu một chút ủy khuất.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, lúc ấy có thể chịu ủy khuất được, thái độ của mọi người xung quanh đều không tốt, cô vẫn có thể nhẫn nhịn.
Nhưng mà bây giờ lại không chịu đựng nổi.
Có lẽ từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó.
Lăng Kiều nói với Phong Vân Đình: “Tôi cảm thấy chuyện này là do Khổng Chân làm.”
Phong Vân Đình ngước mắt lên nhìn Lăng Kiều, ánh mắt khó hiểu làm da đầu Lăng Kiều căng chặt, từng chân tóc muốn nổ tung.
Ánh mắt dò xét như vậy làm Lăng Kiều cảm thấy bất an.
Giờ khắc này, nam chính lãnh khốc vô tình hiện ra ngay trước mắt cô, Lăng Kiều cảm thấy rụt rè lại sợ hãi.
Cũng không biết Khổng Chân làm thế nào mà có thể đối mặt với Phong Vân Đình.
Dù sao thì theo cảm nhận của Lăng Kiều, người đàn ông như vậy làm người ta rất thấp thỏm.
Lăng Kiều vẫn luôn cảm thấy mình đã nắm giữ được người đàn ông này, nhưng mà, vào giờ phút này, cô mới biết được, khống chế cái gì?
Đàn ông tình nguyện cho cô khống chế, cô mới có thể khống chế, trong lòng hắn nghĩ cái gì, cô không thể biết được.
Biểu hiện thâm tình của hắn có bao nhiêu phần là thật, hay là vẫn luôn đeo trên mặt chiếc mặt nạ thâm tình, thời điểm cần tới thì đeo lên.
Phong Vân Đình cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Tại sao em lại cho rằng là Khổng Chân làm, tôi nghĩ Khổng Chân không có năng lực này.”
Khổng Chân cũng chỉ là một con hát mà thôi, căn bản không đạt tới cái trình độ này, tư liệu và mấy thứ kia, đều không phải những thứ Khổng Chân có thể tiếp xúc.
Chẳng lẽ Khổng Chân chạy tới nhà máy Lăng gia quay video, có khác nào đâm đầu vào chỗ chết?
Hợp đồng của Phong gia, Khổng Chân có thể biết được?
Nếu Khổng Chân thật sự có năng lực này, còn phải đi làm con hát cho người ta cười nhạo sao.
Cho dù có hắt nước bẩn, cũng phải nói hợp lý một chút.
Không tin, hắn không tin!
Hắn tin tưởng Khổng Chân, hắn tin tưởng Khổng Chân, không tin cô, không tin cô.
Trong lòng Lăng Kiều gào thét, vô cùng khủng hoảng, cô u oán gào lên với Phong Vân Đình: “Có phải trong lòng anh còn có Khổng Chân không, còn nói chuyện thay Khổng Chân.”
“Anh Vân Đình, anh tin tôi đi, trong lòng tôi có một loại trực giác, chuyện này nhất định có liên quan đến Khổng Chân.”
Các người là vai chính, những chuyện xảy ra nhất định là có liên quan đến các người.
Tuy rằng không biết Khổng Chân đã làm như thế nào, nhưng nhất định có liên quan đến Khổng Chân.
Một khi tâm trí hỗn loạn, tinh thần sẽ phân tán, và khi tinh thần phân tán, lý trí sẽ biến mất, bây giờ Lăng Kiều đã trở nên càn quấy, cũng không thể giữ được hình tượng tốt đẹp.
Cái gì cũng không thèm để ý, cái gì mà Phật hệ, đó là khi đủ đầy, khi con người lo lắng đều sẽ mất đi.
Lăng gia bây giờ đang gặp khó khăn, Phong Vân Đình còn không tin cô, Lăng Kiều có thể không nóng nảy sao?
Phong Vân Đình càng nhíu mày chặt hơn, nhìn vẻ mặt sốt ruột lại đáng thương của Lăng Kiều, Phong Vân Đình không hề cảm thấy thương tiếc.
Chỉ có phiền chán!
Hắn đã mệt muốn chết, cô lại chạy đến nói chuyện thái quá như vậy, còn buộc hắn phải tin tưởng.
Phong Vân Đình biết, địa chỉ IP đăng tải video là từ Lăng gia.
Lăng gia gây chuyện, bây giờ Lăng Kiều gấp không chờ nổi muốn đổ lên đầu Khổng Chân.
Như vậy hợp lý sao?
Ừm, ừm, Khổng Chân là người làm người ta cảm thấy chán ghét, ham hư vinh dã tâm bừng bừng, nhưng cũng đừng đánh giá quá cao năng lực của cô.
Khổng Chân hoàn toàn là người nông cạn, số phận mỏng như tờ giấy, nếu ở thời cổ đại, chính là nha hoàn dã tâm bừng bừng nơi hậu trạch.
Phong Vân Đình đột nhiên nói: “Em có biết Uông Chính không?”
“Ai, Uông, Uông Chính?” Lăng Kiều không kịp phòng bị nghe thấy cái tên này, lắp bắp, sau đó giả vờ xa lạ nói: “Người này làm sao vậy?”
Chẳng lẽ Phong Vân Đình đã biết cô muốn gán ghép Khổng Chân với Uông Chính sao?
Có phải trong lòng Phong Vân Đình vẫn còn nhớ tới Khổng Chân, vẫn coi Khổng Chân là người phụ nữ của mình, không muốn để người khác nhúng chàm?
Rõ ràng Phong Vân Đình chán ghét Khổng Chân như vậy, còn không cho Khổng Chân ở bên người đàn ông khác sao?
Đây là ràng buộc giữa vai chính sao?
Tính chiếm hữu của Phong Vân Đình thật là đáng sợ, tình nguyện hủy hoại cũng không muốn cho người khác?
Trong lòng Lăng Kiều suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên mặt lại tỏ ra nghi hoặc.
Phong Vân Đình nhìn Lăng Kiều, đột nhiên cảm thấy rất mệt, có lẽ Lăng Kiều là ngây thơ, trong sáng.
Nhưng đôi khi lại quá mức ngu dốt, có những lời khó nói ra, nhưng trong lòng mọi người cũng ngầm hiểu, là không thể nói thẳng ra.
Nghe âm thanh, chứ không phải nội dung của từ ngữ.
Dù sao thì ở trong lòng Phong Vân Đình, phụ nữ luôn phải thay đổi, đôi khi là ngây thơ thuần khiết, cũng có đôi khi phải thông minh, thay đổi theo nhu cầu của hắn.
Phong Vân Đình nói: “Lăng Hàng có qua lại với Uông Chính.”
“Ừm, ồ, hả?” Lăng Kiều đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó không quan tâm, sau đó nữa là phản ứng lại, Lăng Hàng là anh hai của cô.
Anh hai có qua lại tới Uông Chính, chuyện này đúng là Lăng Kiều không biết.
Lăng Kiều không biết lúc này Phong Vân Đình nói tới chuyện này là có mục đích gì.
Phong Vân Đình:……
Hắn đã nói rõ ràng tới như vậy, cô còn không hiểu sao?
“Người sai tên bụi đời bắt cóc Khổng Nha, là thuộc hạ của Uông Chính.” Phong Vân Đình bổ sung.
Phong Vân Đình không thích đứa con gái này, nhưng cũng không thể để người khác tới đối phó con gái hắn được, những người đó có tư cách gì mà khống chế con gái của hắn.
Cái này thì Lăng Kiều nghe hiểu, cô nghẹn họng nhìn trân trối, dùng một loại ánh không thể tưởng tượng được, thất vọng tới cực điểm mà nhìn Phong Vân Đình.
“Anh nói là, là anh hai tôi sai người bắt Khổng Nhan lại sao, tại sao anh tôi lại phải làm như vậy với một đứa trẻ.”
Lăng Kiều không chút suy nghĩ đã biện giải cho anh trai mình.
Hơn nữa, trong sách nói đứa trẻ không chết, bây giờ đứa nhỏ này cũng không chết.
Tại sao lại đổ chuyện này lên đầu anh trai cô.
Không thể vì mối quan hệ bây giờ không tốt, có chuyện gì cũng đổ lên đầu Lăng gia được.
Phong Vân Đình đương nhiên biết mình bị tính kế, lần đầu tiên bị báo cáo, Phong Vân Đình đã biết, nhưng vẫn không thể điều tra ra.
Một hai lần, Phong Vân Đình cảm thấy mình có thể giải quyết được vấn đề, nhưng Lăng gia lại thừa dịp hắn xảy ra tai nạn xe cộ mà giở trò sau lưng.
Vẻ mặt Phong Vân Đình nhàn nhạt, nhìn Lăng Kiều nói: “Em cảm thấy đó sẽ là ai?”
Bây giờ, Phong Vân Đình cũng không sốt ruột tìm thủ phạm, xử lý mọi chuyện quan trọng hơn, phải xử lý khủng hoảng dư luận.
Chỉ cần là do con người làm, sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện.
Vẻ mặt Lăng Kiều do dự, môi mấp máy, nhưng cũng không nói ra là ai.
Phong Vân Đình không có kiên nhẫn chơi trò đoán mò với Lăng Kiều, không muốn nói thì đừng nói.
Phong Vân Đình không cổ vũ Lăng Kiều nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ cùng cô im lặng.
Lăng Kiều:……
Tên đàn ông chó má, bây giờ đến nói cũng lười sao?
Lăng Kiều cảm thấy rất xấu hổ, nếu là Phong Vân Đình của trước kia, nhìn thấy cô do dự, nhất định sẽ bảo cô nói ra, không cần phải sợ.
Nhưng bây giờ bắt cô phải tự nói ra, thật sự quá xấu hổ.
Nhưng Lăng Kiều cũng không thể không nói: “Anh Vân Đình, tôi cảm thấy người làm chuyện này, hiểu rất rõ về chúng ta.”
Phong Vân Đình vẫn bình tĩnh, ồ một tiếng, sau đó im lặng.
Lăng Kiều hít sâu một hơi, đôi mắt ngấn nước, trông vô cùng ủy khuất.
Lăng Kiều kìm nén nước mắt, đã lâu rồi cô mới phải chịu ủy khuất tới như vậy.
Vừa tới thế giới này, biết được mình là một cái bia đỡ đạn, cô nỗ lực xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mọi người xung quanh, cũng phải chịu một chút ủy khuất.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, lúc ấy có thể chịu ủy khuất được, thái độ của mọi người xung quanh đều không tốt, cô vẫn có thể nhẫn nhịn.
Nhưng mà bây giờ lại không chịu đựng nổi.
Có lẽ từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó.
Lăng Kiều nói với Phong Vân Đình: “Tôi cảm thấy chuyện này là do Khổng Chân làm.”
Phong Vân Đình ngước mắt lên nhìn Lăng Kiều, ánh mắt khó hiểu làm da đầu Lăng Kiều căng chặt, từng chân tóc muốn nổ tung.
Ánh mắt dò xét như vậy làm Lăng Kiều cảm thấy bất an.
Giờ khắc này, nam chính lãnh khốc vô tình hiện ra ngay trước mắt cô, Lăng Kiều cảm thấy rụt rè lại sợ hãi.
Cũng không biết Khổng Chân làm thế nào mà có thể đối mặt với Phong Vân Đình.
Dù sao thì theo cảm nhận của Lăng Kiều, người đàn ông như vậy làm người ta rất thấp thỏm.
Lăng Kiều vẫn luôn cảm thấy mình đã nắm giữ được người đàn ông này, nhưng mà, vào giờ phút này, cô mới biết được, khống chế cái gì?
Đàn ông tình nguyện cho cô khống chế, cô mới có thể khống chế, trong lòng hắn nghĩ cái gì, cô không thể biết được.
Biểu hiện thâm tình của hắn có bao nhiêu phần là thật, hay là vẫn luôn đeo trên mặt chiếc mặt nạ thâm tình, thời điểm cần tới thì đeo lên.
Phong Vân Đình cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Tại sao em lại cho rằng là Khổng Chân làm, tôi nghĩ Khổng Chân không có năng lực này.”
Khổng Chân cũng chỉ là một con hát mà thôi, căn bản không đạt tới cái trình độ này, tư liệu và mấy thứ kia, đều không phải những thứ Khổng Chân có thể tiếp xúc.
Chẳng lẽ Khổng Chân chạy tới nhà máy Lăng gia quay video, có khác nào đâm đầu vào chỗ chết?
Hợp đồng của Phong gia, Khổng Chân có thể biết được?
Nếu Khổng Chân thật sự có năng lực này, còn phải đi làm con hát cho người ta cười nhạo sao.
Cho dù có hắt nước bẩn, cũng phải nói hợp lý một chút.
Không tin, hắn không tin!
Hắn tin tưởng Khổng Chân, hắn tin tưởng Khổng Chân, không tin cô, không tin cô.
Trong lòng Lăng Kiều gào thét, vô cùng khủng hoảng, cô u oán gào lên với Phong Vân Đình: “Có phải trong lòng anh còn có Khổng Chân không, còn nói chuyện thay Khổng Chân.”
“Anh Vân Đình, anh tin tôi đi, trong lòng tôi có một loại trực giác, chuyện này nhất định có liên quan đến Khổng Chân.”
Các người là vai chính, những chuyện xảy ra nhất định là có liên quan đến các người.
Tuy rằng không biết Khổng Chân đã làm như thế nào, nhưng nhất định có liên quan đến Khổng Chân.
Một khi tâm trí hỗn loạn, tinh thần sẽ phân tán, và khi tinh thần phân tán, lý trí sẽ biến mất, bây giờ Lăng Kiều đã trở nên càn quấy, cũng không thể giữ được hình tượng tốt đẹp.
Cái gì cũng không thèm để ý, cái gì mà Phật hệ, đó là khi đủ đầy, khi con người lo lắng đều sẽ mất đi.
Lăng gia bây giờ đang gặp khó khăn, Phong Vân Đình còn không tin cô, Lăng Kiều có thể không nóng nảy sao?
Phong Vân Đình càng nhíu mày chặt hơn, nhìn vẻ mặt sốt ruột lại đáng thương của Lăng Kiều, Phong Vân Đình không hề cảm thấy thương tiếc.
Chỉ có phiền chán!
Hắn đã mệt muốn chết, cô lại chạy đến nói chuyện thái quá như vậy, còn buộc hắn phải tin tưởng.
Phong Vân Đình biết, địa chỉ IP đăng tải video là từ Lăng gia.
Lăng gia gây chuyện, bây giờ Lăng Kiều gấp không chờ nổi muốn đổ lên đầu Khổng Chân.
Như vậy hợp lý sao?
Ừm, ừm, Khổng Chân là người làm người ta cảm thấy chán ghét, ham hư vinh dã tâm bừng bừng, nhưng cũng đừng đánh giá quá cao năng lực của cô.
Khổng Chân hoàn toàn là người nông cạn, số phận mỏng như tờ giấy, nếu ở thời cổ đại, chính là nha hoàn dã tâm bừng bừng nơi hậu trạch.
Phong Vân Đình đột nhiên nói: “Em có biết Uông Chính không?”
“Ai, Uông, Uông Chính?” Lăng Kiều không kịp phòng bị nghe thấy cái tên này, lắp bắp, sau đó giả vờ xa lạ nói: “Người này làm sao vậy?”
Chẳng lẽ Phong Vân Đình đã biết cô muốn gán ghép Khổng Chân với Uông Chính sao?
Có phải trong lòng Phong Vân Đình vẫn còn nhớ tới Khổng Chân, vẫn coi Khổng Chân là người phụ nữ của mình, không muốn để người khác nhúng chàm?
Rõ ràng Phong Vân Đình chán ghét Khổng Chân như vậy, còn không cho Khổng Chân ở bên người đàn ông khác sao?
Đây là ràng buộc giữa vai chính sao?
Tính chiếm hữu của Phong Vân Đình thật là đáng sợ, tình nguyện hủy hoại cũng không muốn cho người khác?
Trong lòng Lăng Kiều suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên mặt lại tỏ ra nghi hoặc.
Phong Vân Đình nhìn Lăng Kiều, đột nhiên cảm thấy rất mệt, có lẽ Lăng Kiều là ngây thơ, trong sáng.
Nhưng đôi khi lại quá mức ngu dốt, có những lời khó nói ra, nhưng trong lòng mọi người cũng ngầm hiểu, là không thể nói thẳng ra.
Nghe âm thanh, chứ không phải nội dung của từ ngữ.
Dù sao thì ở trong lòng Phong Vân Đình, phụ nữ luôn phải thay đổi, đôi khi là ngây thơ thuần khiết, cũng có đôi khi phải thông minh, thay đổi theo nhu cầu của hắn.
Phong Vân Đình nói: “Lăng Hàng có qua lại với Uông Chính.”
“Ừm, ồ, hả?” Lăng Kiều đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó không quan tâm, sau đó nữa là phản ứng lại, Lăng Hàng là anh hai của cô.
Anh hai có qua lại tới Uông Chính, chuyện này đúng là Lăng Kiều không biết.
Lăng Kiều không biết lúc này Phong Vân Đình nói tới chuyện này là có mục đích gì.
Phong Vân Đình:……
Hắn đã nói rõ ràng tới như vậy, cô còn không hiểu sao?
“Người sai tên bụi đời bắt cóc Khổng Nha, là thuộc hạ của Uông Chính.” Phong Vân Đình bổ sung.
Phong Vân Đình không thích đứa con gái này, nhưng cũng không thể để người khác tới đối phó con gái hắn được, những người đó có tư cách gì mà khống chế con gái của hắn.
Cái này thì Lăng Kiều nghe hiểu, cô nghẹn họng nhìn trân trối, dùng một loại ánh không thể tưởng tượng được, thất vọng tới cực điểm mà nhìn Phong Vân Đình.
“Anh nói là, là anh hai tôi sai người bắt Khổng Nhan lại sao, tại sao anh tôi lại phải làm như vậy với một đứa trẻ.”
Lăng Kiều không chút suy nghĩ đã biện giải cho anh trai mình.
Hơn nữa, trong sách nói đứa trẻ không chết, bây giờ đứa nhỏ này cũng không chết.
Tại sao lại đổ chuyện này lên đầu anh trai cô.
Không thể vì mối quan hệ bây giờ không tốt, có chuyện gì cũng đổ lên đầu Lăng gia được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.