Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 589: Tiểu Quân Hậu (35)
Ngận Thị Kiểu Tình
15/05/2024
Edit: Kim
“Đây là đồ của ta, ngươi không thể lấy.” Thiếu nữ nắm chặt chiếc nanh thú, tay nàng ma sát xuống mặt đất tạo thành vết máu, một vài hòn đá nhỏ và cành cây khô cắm vào thịt.
Nàng nắm chặt nanh thú, máu tươi dần dần thấm vào trong nanh thú.
Long Khuyết không nói hai lời, trực tiếp cướp lại đây, đang nhìn chằm chằm, chiếc nanh thú kia đột nhiên lại biến thành một tia sáng nhảy vào trong giữa mày Long Khuyết.
Nam Chi đứng từ xa thấy một màn này thì sợ ngây người, cô nhìn cái người bẩn thỉu kia, lại nhìn Long Khuyết.
Nam Chi vội vàng nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ngươi có nhìn thấy không, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Thấy rồi, bọn họ đã hình thành khế ước máu.”
Nam Chi: “Nhưng mà, đó là chuyện của mấy trăm năm sau mà.”
Hệ thống: “Không ảnh hưởng, mấy trăm năm sau cũng là nàng ta chuyển thế, chung quy lại là sẽ ở bên nhau.”
Nam Chi:……
Ta nhìn không hiểu, nhưng đã bị sốc rồi!
Đây là sắp bắt đầu rồi sao?
Nam Chi đếm đầu ngón tay xem mình đã làm Yêu Hậu được bao lâu, tính toán như vậy, phát ra hiện ra, ừm, mình mới làm Yêu Hậu được một năm.
Sẽ không thể chấm dứt làm Yêu Hậu sau một năm đấy chứ.
Trong thức hải của Long Khuyết xuất hiện một bóng người, là một nam tử trung niên, hắn nói với Long Khuyết: “Ngươi là Yêu Vương mới, ta cũng là Yêu Vương, ta nợ người ta một phần nhân tình, ngươi thay ta trả, đương nhiên, ta sẽ có báo đáp, ta sẽ để lại cho ngươi một ít công pháp ta tự nghĩ ra.”
Long Khuyết:????
Muốn đánh người có được không?
Nhân tình của ngươi không tự đi mà trả, bắt ta trả, ngươi còn cảm thấy bản thân thật ghê gớm.
Con mẹ nó ai cần công pháp của ngươi.
Ta hỏi ngươi dựa vào cái gì?
Người nam nhân trung niên dường như hiểu được dao động mãnh liệt trong lòng Long Khuyết, “Đương nhiên, ngươi không muốn cũng không có cách nào, các ngươi đã bị trói buộc, là khế ước, người đó chết ngươi cũng sẽ chết.
Ngươi không muốn bảo vệ cũng phải bảo vệ.
Long Khuyết:……
Mẹ nó!
Còn bắt buộc, cút đi!
Long Khuyết trực tiếp phun ra một hơi thở rồng, khóe mắt trừng to muốn nứt ra mà nhìn người trước mặt, thiếu nữ sợ tới mức ngã ngồi xuống mặt đất.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Người này còn đáng sợ hơn cả sói.
Long Khuyết hít sâu, hắn không ngờ, tới nhân gian sẽ gặp phải loại chuyện khủng khiếp này.
Nam Chi đi qua, nói với Long Khuyết, “Long Khuyết, bây giờ chúng ta đi đâu, ngài muốn mang người này theo sao?”
Long Khuyết đột nhiên quay đầu lại, thâm hiểm lại hoài nghi nhìn Nam Chi, “Ngươi đang nói cái gì?”
Cái Yêu Hậu này có phải biết chuyện gì không?
Có phải có âm mưu gì không?
Nhưng Long Khuyết cũng sẽ không nói ra chuyện khế ước cho bất kỳ kẻ nào biết, sẽ không để cho ai biết hắn có một cái nhược điểm như vậy.
Không cần giết hắn, chỉ cần giết người này là được.
Càng không thể nói cho Yêu Hậu biết, không chừng nàng ta sẽ còn vỗ tay khen ngợi, vui vẻ tới mức nhảy nhót.
Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, Long Khuyết đột nhiên bi ai phát hiện, bản thân mình ngay cả đến một người có thể nói ra bí mật cũng không có.
Tuyên Thanh có thể, nhưng dù sao Tuyên Thanh cũng là người của tộc Khổng Tước.
Yêu tộc đều đặt lợi ích của chủng tộc mình lên hàng đầu, lợi ích của triều đình xếp thứ hai.
Nam Chi rất nghi hoặc, tại sao lại có thể là khế ước máu được?
Điều kiện để kích phát khế ước máu là gì?
Hơn nữa nữ nhân bây giờ với nữ nhân mấy trăm năm sau, là giống nhau sao?
Long Khuyết sẽ yêu nữ tử này, hay là nữ nhân của mấy trăm năm sau?
Hắn là yêu một người hay hai người?
Ai nha, phức tạp quá, Nam Chi cảm thấy não mình không đủ dùng.
Mặc kệ đi, dù sao cũng không phải cô bị triệu hoán giống như một con chó.
Gặp phải nguy hiểm, hô to một tiếng Long Khuyết, mặc kệ Long Khuyết có tình nguyện hay không, đều phải tới cứu người, có bò cũng phải bò tới.
Nam Chi tưởng tượng như vậy, đột nhiên lại có chút thương hại Long Khuyết, cái này với việc bị cưỡi cũng có khác gì nhau đâu, không có gì khác nha!
Ta tự do!
Nam Chi vô cùng vui vẻ.
Về sau cô có không làm Yêu Hậu, nhưng cô vẫn tự do, Long Khuyết chính là thú cưỡi, hì hì hì……..
Long Khuyết nhìn thấy Nam Chi cười trộm, không nhịn được hỏi: “Ngươi cười cái gì?’
Nam Chi lắc đầu, “Ta không cười.”
Long Khuyết: “Ta nhìn thấy.
Nam Chi lại lắc đầu, “Nhớ tới chuyện buồn cười.”
Long Khuyết hoài nghi liếc nhìn Nam Chi, lạnh lùng nói với thiếu nữ đang có ý đồ muốn chạy trốn: “Đứng lại.”
Thân thể thiếu nữ cứng đờ, quay đầu lại cười nịnh nọt với Long Khuyết, “Anh hùng, chắc ngươi khát nước rồi, ta đi lấy nước cho ngươi uống.”
Long Khuyết đánh giá khuôn mặt nàng, bẩn thỉu, xấu quá, hắn rời tầm mắt, “Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, không cần đi đâu cả.”
Thiếu nữ ngây dại, “Tại, tại sao?”
“Nào có nhiều tại sao như vậy, ngươi chỉ cần đi theo ta là được.” Long Khuyết sẽ không giải thích.
Nhưng Nam Chi vẫn giúp giải thích một câu, “Tỷ tỷ, hắn muốn bảo vệ ngươi.”
Tỷ tỷ?!
Thiếu nữ lập tức nói: “Sao ngươi lại biết ta là nữ?”
Sắc mặt Long Khuyết càng thêm khó coi, quả thực là không nỡ nhìn thẳng.
Cùng một người phàm yếu ớt ký khế ước, lại còn là một nữ tử.
Long Khuyết cần phải tìm người giải trừ khế ước.
Thiếu nữ nghe thấy lời Nam Chi nói, liếc nhìn Long Khuyết, bị sắc mặt của hắn dọa sợ rồi, nàng cũng không dám nhìn lần thứ hai, “Nhưng tại sao lại phải bảo vệ ta?”
Long Khuyết cũng cần tìm một lý do để che giấu lý do thật sự.
“Cái răng nanh kia là tín vật của gia tộc ta, ngươi giữ cái răng nanh này, ta bảo vệ an toàn cho ngươi.”
Long Khuyết đen mặt nói.
Thiếu nữ hiểu ra, như vậy nàng có thể tới kinh thành tìm cữu cữu rồi.
Thiếu nữ xác định Long Khuyết là người phe mình, lập tức nói: “Ta tên là Diêu Xu, ngươi tên là gì?”
Long Khuyết không nói lời nào, thiếu nữ Diêu Xu hỏi: “Ngươi không có tên sao, ta phải xưng hô với ngươi như thế nào?”
Long Khuyết muốn nói ra một cái tên giả, nhưng lỡ như Diêu Xu này gặp phải nguy hiểm triệu hoán hắn, lại không thể.
Tính mạng của bọn họ liên kết với nhau, một người phàm yếu ớt chết đi, hắn cũng sẽ chết theo, Long Khuyết nghiến răng nghiến lợi: “Long, Khuyết.”
Diêu Xu lặp lại một lần: “Long Khuyết.”
“Ong……”
Thời điểm Diêu Xu kêu cái tên này, thân thể rồng và linh hồn đều rung chuyển, ràng buộc ngày càng bền chặt.
Diêu Xu nhìn Nam Chi và Mai Ngọc, nghi hoặc hỏi Long Khuyết: “Các nàng là……”
Long Khuyết liếc mắt một cái, “Thị nữ.”
Hắn căn bản không muốn để người khác biết, hắn có một tiểu thê tử.
Nam Chi lập tức phản bác, “Mới không phải đâu, ta và Mai Ngọc là muội muội của hắn.”
Muội muội??
Đứa nhỏ nói là muội muội, Diêu Xu còn tin, nhưng Mai Ngọc……
Nhìn không hề giống nhau, hơn nữa chênh lệch giữa Mai Ngọc và Long Khuyết có chút lớn.
So sánh với Long Khuyết, Mai Ngọc quá mức bình thường, không phải nói Mai Ngọc xấu, mà là có sự đối lập.
Mai Ngọc lập tức nói: “Ta là thị nữ của thiếu gia và tiểu thư.”
Ta vẫn làm thị nữ đi!
Những chuyện khác cũng không cần nghĩ tới.
“Hô……” Diêu Xu thở ra một hơi, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống, “Cảm ơn các ngươi đã cứu ta.”
“Nếu không có các ngươi, ta đã bị sói ăn thịt rồi.” Diêu Xu thật lòng nói lời cảm tạ.
“Đây là đồ của ta, ngươi không thể lấy.” Thiếu nữ nắm chặt chiếc nanh thú, tay nàng ma sát xuống mặt đất tạo thành vết máu, một vài hòn đá nhỏ và cành cây khô cắm vào thịt.
Nàng nắm chặt nanh thú, máu tươi dần dần thấm vào trong nanh thú.
Long Khuyết không nói hai lời, trực tiếp cướp lại đây, đang nhìn chằm chằm, chiếc nanh thú kia đột nhiên lại biến thành một tia sáng nhảy vào trong giữa mày Long Khuyết.
Nam Chi đứng từ xa thấy một màn này thì sợ ngây người, cô nhìn cái người bẩn thỉu kia, lại nhìn Long Khuyết.
Nam Chi vội vàng nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ngươi có nhìn thấy không, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Thấy rồi, bọn họ đã hình thành khế ước máu.”
Nam Chi: “Nhưng mà, đó là chuyện của mấy trăm năm sau mà.”
Hệ thống: “Không ảnh hưởng, mấy trăm năm sau cũng là nàng ta chuyển thế, chung quy lại là sẽ ở bên nhau.”
Nam Chi:……
Ta nhìn không hiểu, nhưng đã bị sốc rồi!
Đây là sắp bắt đầu rồi sao?
Nam Chi đếm đầu ngón tay xem mình đã làm Yêu Hậu được bao lâu, tính toán như vậy, phát ra hiện ra, ừm, mình mới làm Yêu Hậu được một năm.
Sẽ không thể chấm dứt làm Yêu Hậu sau một năm đấy chứ.
Trong thức hải của Long Khuyết xuất hiện một bóng người, là một nam tử trung niên, hắn nói với Long Khuyết: “Ngươi là Yêu Vương mới, ta cũng là Yêu Vương, ta nợ người ta một phần nhân tình, ngươi thay ta trả, đương nhiên, ta sẽ có báo đáp, ta sẽ để lại cho ngươi một ít công pháp ta tự nghĩ ra.”
Long Khuyết:????
Muốn đánh người có được không?
Nhân tình của ngươi không tự đi mà trả, bắt ta trả, ngươi còn cảm thấy bản thân thật ghê gớm.
Con mẹ nó ai cần công pháp của ngươi.
Ta hỏi ngươi dựa vào cái gì?
Người nam nhân trung niên dường như hiểu được dao động mãnh liệt trong lòng Long Khuyết, “Đương nhiên, ngươi không muốn cũng không có cách nào, các ngươi đã bị trói buộc, là khế ước, người đó chết ngươi cũng sẽ chết.
Ngươi không muốn bảo vệ cũng phải bảo vệ.
Long Khuyết:……
Mẹ nó!
Còn bắt buộc, cút đi!
Long Khuyết trực tiếp phun ra một hơi thở rồng, khóe mắt trừng to muốn nứt ra mà nhìn người trước mặt, thiếu nữ sợ tới mức ngã ngồi xuống mặt đất.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Người này còn đáng sợ hơn cả sói.
Long Khuyết hít sâu, hắn không ngờ, tới nhân gian sẽ gặp phải loại chuyện khủng khiếp này.
Nam Chi đi qua, nói với Long Khuyết, “Long Khuyết, bây giờ chúng ta đi đâu, ngài muốn mang người này theo sao?”
Long Khuyết đột nhiên quay đầu lại, thâm hiểm lại hoài nghi nhìn Nam Chi, “Ngươi đang nói cái gì?”
Cái Yêu Hậu này có phải biết chuyện gì không?
Có phải có âm mưu gì không?
Nhưng Long Khuyết cũng sẽ không nói ra chuyện khế ước cho bất kỳ kẻ nào biết, sẽ không để cho ai biết hắn có một cái nhược điểm như vậy.
Không cần giết hắn, chỉ cần giết người này là được.
Càng không thể nói cho Yêu Hậu biết, không chừng nàng ta sẽ còn vỗ tay khen ngợi, vui vẻ tới mức nhảy nhót.
Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, Long Khuyết đột nhiên bi ai phát hiện, bản thân mình ngay cả đến một người có thể nói ra bí mật cũng không có.
Tuyên Thanh có thể, nhưng dù sao Tuyên Thanh cũng là người của tộc Khổng Tước.
Yêu tộc đều đặt lợi ích của chủng tộc mình lên hàng đầu, lợi ích của triều đình xếp thứ hai.
Nam Chi rất nghi hoặc, tại sao lại có thể là khế ước máu được?
Điều kiện để kích phát khế ước máu là gì?
Hơn nữa nữ nhân bây giờ với nữ nhân mấy trăm năm sau, là giống nhau sao?
Long Khuyết sẽ yêu nữ tử này, hay là nữ nhân của mấy trăm năm sau?
Hắn là yêu một người hay hai người?
Ai nha, phức tạp quá, Nam Chi cảm thấy não mình không đủ dùng.
Mặc kệ đi, dù sao cũng không phải cô bị triệu hoán giống như một con chó.
Gặp phải nguy hiểm, hô to một tiếng Long Khuyết, mặc kệ Long Khuyết có tình nguyện hay không, đều phải tới cứu người, có bò cũng phải bò tới.
Nam Chi tưởng tượng như vậy, đột nhiên lại có chút thương hại Long Khuyết, cái này với việc bị cưỡi cũng có khác gì nhau đâu, không có gì khác nha!
Ta tự do!
Nam Chi vô cùng vui vẻ.
Về sau cô có không làm Yêu Hậu, nhưng cô vẫn tự do, Long Khuyết chính là thú cưỡi, hì hì hì……..
Long Khuyết nhìn thấy Nam Chi cười trộm, không nhịn được hỏi: “Ngươi cười cái gì?’
Nam Chi lắc đầu, “Ta không cười.”
Long Khuyết: “Ta nhìn thấy.
Nam Chi lại lắc đầu, “Nhớ tới chuyện buồn cười.”
Long Khuyết hoài nghi liếc nhìn Nam Chi, lạnh lùng nói với thiếu nữ đang có ý đồ muốn chạy trốn: “Đứng lại.”
Thân thể thiếu nữ cứng đờ, quay đầu lại cười nịnh nọt với Long Khuyết, “Anh hùng, chắc ngươi khát nước rồi, ta đi lấy nước cho ngươi uống.”
Long Khuyết đánh giá khuôn mặt nàng, bẩn thỉu, xấu quá, hắn rời tầm mắt, “Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, không cần đi đâu cả.”
Thiếu nữ ngây dại, “Tại, tại sao?”
“Nào có nhiều tại sao như vậy, ngươi chỉ cần đi theo ta là được.” Long Khuyết sẽ không giải thích.
Nhưng Nam Chi vẫn giúp giải thích một câu, “Tỷ tỷ, hắn muốn bảo vệ ngươi.”
Tỷ tỷ?!
Thiếu nữ lập tức nói: “Sao ngươi lại biết ta là nữ?”
Sắc mặt Long Khuyết càng thêm khó coi, quả thực là không nỡ nhìn thẳng.
Cùng một người phàm yếu ớt ký khế ước, lại còn là một nữ tử.
Long Khuyết cần phải tìm người giải trừ khế ước.
Thiếu nữ nghe thấy lời Nam Chi nói, liếc nhìn Long Khuyết, bị sắc mặt của hắn dọa sợ rồi, nàng cũng không dám nhìn lần thứ hai, “Nhưng tại sao lại phải bảo vệ ta?”
Long Khuyết cũng cần tìm một lý do để che giấu lý do thật sự.
“Cái răng nanh kia là tín vật của gia tộc ta, ngươi giữ cái răng nanh này, ta bảo vệ an toàn cho ngươi.”
Long Khuyết đen mặt nói.
Thiếu nữ hiểu ra, như vậy nàng có thể tới kinh thành tìm cữu cữu rồi.
Thiếu nữ xác định Long Khuyết là người phe mình, lập tức nói: “Ta tên là Diêu Xu, ngươi tên là gì?”
Long Khuyết không nói lời nào, thiếu nữ Diêu Xu hỏi: “Ngươi không có tên sao, ta phải xưng hô với ngươi như thế nào?”
Long Khuyết muốn nói ra một cái tên giả, nhưng lỡ như Diêu Xu này gặp phải nguy hiểm triệu hoán hắn, lại không thể.
Tính mạng của bọn họ liên kết với nhau, một người phàm yếu ớt chết đi, hắn cũng sẽ chết theo, Long Khuyết nghiến răng nghiến lợi: “Long, Khuyết.”
Diêu Xu lặp lại một lần: “Long Khuyết.”
“Ong……”
Thời điểm Diêu Xu kêu cái tên này, thân thể rồng và linh hồn đều rung chuyển, ràng buộc ngày càng bền chặt.
Diêu Xu nhìn Nam Chi và Mai Ngọc, nghi hoặc hỏi Long Khuyết: “Các nàng là……”
Long Khuyết liếc mắt một cái, “Thị nữ.”
Hắn căn bản không muốn để người khác biết, hắn có một tiểu thê tử.
Nam Chi lập tức phản bác, “Mới không phải đâu, ta và Mai Ngọc là muội muội của hắn.”
Muội muội??
Đứa nhỏ nói là muội muội, Diêu Xu còn tin, nhưng Mai Ngọc……
Nhìn không hề giống nhau, hơn nữa chênh lệch giữa Mai Ngọc và Long Khuyết có chút lớn.
So sánh với Long Khuyết, Mai Ngọc quá mức bình thường, không phải nói Mai Ngọc xấu, mà là có sự đối lập.
Mai Ngọc lập tức nói: “Ta là thị nữ của thiếu gia và tiểu thư.”
Ta vẫn làm thị nữ đi!
Những chuyện khác cũng không cần nghĩ tới.
“Hô……” Diêu Xu thở ra một hơi, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống, “Cảm ơn các ngươi đã cứu ta.”
“Nếu không có các ngươi, ta đã bị sói ăn thịt rồi.” Diêu Xu thật lòng nói lời cảm tạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.