Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 865: Võ Lâm Chí Tôn (6)
Ngận Thị Kiểu Tình
15/11/2024
Edit: Kim
Từ giết hại lẫn nhau tới thử nghiệm chất độc, đã đào thải 2 phần 3 số trẻ con, những đứa trẻ thoát khỏi đợt thử nghiệm chất độc đầu tiên, còn chưa kịp vui mừng, đã nghênh đón đợt thử nghiệm chất độc thứ hai.
Cơ thể sẽ sinh ra kháng tính đối với chất độc, độc dược lần này được tăng thêm so với lần đầu.
Bị nhốt vào trong sơn động kín, sương khói tràn ngập, bên trong là tiếng trẻ con đau đớn kêu rên.
Nam Chi đau đến mức gân xanh trên mặt và trên cổ không ngừng giật giật, vô cùng đau đầu, đây còn là đã có hạt giống hoa lan u minh giúp đỡ.
Nam Chi ôm đầu, nhìn những đứa trẻ chung quanh run rẩy ngã trên mặt đất, kêu la thảm thiết, miệng phun ra bọt mép như suối, thân thể còn run lên vài cái.
Nam Chi hít sâu một hơi, khóc nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, tại sao bọn họ lại xấu xa tới như vậy?”
Hệ thống nói: “Không phải là xấu xa, bọn họ còn không cảm thấy là mình đang làm việc xấu, mà là đang mài giũa vũ khí đủ tư cách, vì thực lực của Cảnh Hà Các mà góp thêm một viên gạch, bọn họ còn cảm thấy kiêu ngạo.”
Nam Chi: A, đau đầu quá!
Không được, đau quá!
Nam Chi nhạy bén cảm nhận được độc tố đang lan tràn trong cơ thể, còn mang theo một tia sức mạnh mỏng manh đang từ từ di chuyển.
Chẳng lẽ loại độc dược này giúp tăng cường nội lực, cải tạo thân thể con người sao?
Nam Chi hít khói độc, cẩn thận xác định thành phần trong khói độc, nhưng mà quá đau, chỉ có thể cố gắp hấp thụ khói độc, thật sự quá đau.
Đây là một loại độc dược phức tạp, trộn lẫn các loại độc với nhau giúp nội lực của người ta tăng lên, cải tạo thân thể con người.
Càng ngày càng có nhiều đứa trẻ ngã xuống, Nam Chi cũng không chịu nổi nữa, lần nữa tỉnh lại, trên người đã thấm đẫm máu, từng lỗ chân lông thấm ra những hạt máu.
Thời điểm Nam Chi tỉnh lại, cô thở dài một hơi, nhìn áo đen thu dọn thi thể, lại có không ít trẻ con đã chết.
Những đứa trẻ này không khác gì đồ tiêu dùng, vô dụng, hoặc quá cũ nát, sẽ bị ném đi giống như rác rưởi.
Chẳng lẽ vẫn phải tiếp tục dùng dược sao, có thể đổi một phương pháp huấn luyện khác không, có thể ném ta ra ngoài núi rừng tự sinh tự diệt đi được không.
Có lẽ là lão Xà đã nghe thấy tiếng lòng của Nam Chi, không hạ độc mấy đứa trẻ nữa, nhưng mà, lại ném mấy đứa trẻ vào lồng dã thú, chiến đấu với dã thú, chỉ có một cái chiến thắng được ra ngoài.
Từng đứa trẻ bị đưa tới đấu trường dã thú, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, toàn thân run rẩy, muốn xoay người chạy trốn, lại bị người ta túm chặt, muốn trốn cũng không được.
Chạy trốn là chết, chiến đấu còn có khả năng sống sót, chỉ cần giết dã thú trong lồng là được.
Nhưng khả năng sống sót cũng không cao, cầm chủy thủ vật lộn với dã thú, nhưng mà thân hình của dã thú rất linh hoạt, hơn nữa còn có móng vuốt và răng nanh sắc nhọn.
Dã thú trong lồng sắt không chỉ có hổ, mà còn có cả gấu, đừng nói là trẻ con, cho dù là người lớn, thanh niên trai tráng cũng chưa chắc có thể làm được, lại muốn một đứa trẻ cầm chủy thủ vật lộn với dã thú một trận, còn cần phải giết chết đối phương.
Nam Chi:......
Đau tim quá!
Ta phải rời khỏi nơi này, nơi này thật sự không có một người nào là người tốt!
“Loảng xoảng……”
Nam Chi bị nhét vào lồng sắt một cách thô bạo, sau đó cửa sắt lập tức bị khóa lại, chỉ có một bên chết đi, mới có thể mở lồng sắt ra.
Thật tàn bạo!
Nam Chi dựa lưng vào lồng sắt, nhìn con hổ liếm láp lông phía đối diện, con hổ lười biếng nhìn Nam Chi, nằm phịch dưới đất trông như một chiếc bánh nướng da hổ khổng lồ, giống như hoàn toàn không có chút hứng thú với Nam Chi.
Ở những lồng sắt khác, là tiếng gầm rú của dã thú xen lẫn với tiếng khóc sợ hãi của trẻ con, động vật bị mùi máu và địch ý làm cho bực bội, tấn công về phía đứa trẻ.
Đặc biệt là trong tay bọn nhỏ còn có vũ khí, tuy rằng là trẻ con, nhưng lại gây ra áp lực tinh thần cho con vật đói khát, cuồng loạn trong chuồng.
Ngay cả con hổ lười biếng cũng đứng lên, cái đuôi khẽ đung đưa, chậm chạp tiến về phía Nam Chi.
Nam Chi lập tức nói: “Ngươi đừng qua đây, ta không muốn đánh với ngươi, ngươi có thể bình tĩnh một chút không?”
Tên áo đen đang đứng một bên ghi chép hơi dừng lại một chút, đây là đồ ngốc gì mới đi giảng đạo lý với súc sinh, ngươi nói như vậy thì sao, súc sinh nào có thể nghe hiểu được tiếng người.
Nếu một sát thủ không có đầu óc, cái sát thủ này liền vô dụng.
Con hổ đối diện với Nam Chi, một người một thú cứ như vậy nhìn nhau một hồi, sau đó con hổ lại chậm rì rì nằm xuống, biến thành chiếc bánh da hổ.
Nam Chi thở ra một hơi, cái danh hiệu người gần gũi động vật vẫn có tác dụng, có tỷ lệ nhất định làm động vật chung quanh yên lặng.
Cô có thể cảm nhận được con hổ rất bình tĩnh.
Áo đen:......
Chuyện gì đang xảy ra?
Đã cố ý bỏ đói mấy con vật này mấy ngày, sao con hổ nhìn thấy đồ ăn lại không tấn công?
Có lẽ là khó chịu vì tiếng gầm gừ chói tai của những con vật khác cùng tiếng hét của trẻ con, cái đuôi của nó vẫn không ngừng đập xuống mặt đất.
Nam Chi nhìn con hổ đang nằm, chậm rãi tiến về phía con hổ, con hổ rất cảnh giác, ngẩng đầu lên nhìn Nam Chi, sau đó lại hạ đầu xuống mặt đất, trông vô cùng lười biếng.
Nam Chi đi đến bên người con hổ, nhìn khoảng lông bụng mềm mịn của con hổ, trong lòng ngo ngoe rục rịch, wow, cái bụng này nhìn có vẻ sờ rất thoải mái nha, cảm giác chắc là rất thoải mái.
Nghe nói sờ bụng hổ cũng thoải mái như bụng mèo, là thật sao, Nam Chi vô cùng tò mò, sau đó liền thật sự là nghé con mới sinh không sợ hổ mà vươn tay, nhưng không có trực tiếp sờ vào bụng hổ, cô sờ vào đuôi hổ trước.
Con hổ cảm thấy bực bội, cái đuôi tuột khỏi tay Nam Chi, da lông có chút thô ráp.
Con hổ không có cắn cô, Nam Chi lại chậm rãi chạm vào mông và cổ con hổ, con hổ càng mất kiên nhẫn vung vẩy đuôi, Nam Chi không có tiếp tục, chỉ chậm rãi vuốt mông hổ.
Tiếng thét chói tai, hoảng sợ, xin tha, máu tươi, tiếng khóc thút thít là tình hình chiến đấu của những chiếc lồng khác, nhưng chuyển tới hình ảnh của Nam Chi và con hổ, phong cách này thật là quỷ dị.
Nói hổ không công kích, đó là không thể nào, nhưng bây giờ đứa trẻ đang vuốt mông hổ, thật sự làm người ta có chút không thể tưởng tượng được.
Tại sao, con hổ lại thật sự có thể nghe được lời đứa trẻ nói, liền thật sự không đánh, chuyện này nghe thật là vớ vẩn, nhìn thấy lại càng cảm thấy vớ vẩn.
Quá vớ vẩn.
Đột nhiên cảm thấy trên mặt không biết nên để biểu cảm nào.
Càng quá mức hơn nữa là, đứa trẻ kia còn sờ tới bụng hổ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cảm thán.
Bụng là bộ phận yếu ớt nhất của nhiều loài động vật, nơi đó rất dễ tổn thương tới nội tạng, con hổ làm sao vậy, vậy mà dám để người khác chạm vào cái bụng mềm mại của mình.
Quá đáng hơn nữa là, nàng ta còn gối đầu lên bụng hổ, con hổ kia ngẩng đầu nhìn đứa trẻ lớn gan, lại một lần nữa gục đầu xuống ngủ gà ngủ gật.
Áo đen:......
Không biết tại sao, lại cảm thấy có chút ghen ghét!
Con hổ này ăn chay sao, đồ ăn tươi mới đã đưa tới cửa còn không ăn.
“Lão Xà.” Áo đen giật mình, lập tức hành lễ với lão Xà xuất hiện đột ngột.
Lão Xà nhìn hình ảnh ấm áp bên kia, giọng nói khàn khàn, “Chuyện là thế nào?”
Từ giết hại lẫn nhau tới thử nghiệm chất độc, đã đào thải 2 phần 3 số trẻ con, những đứa trẻ thoát khỏi đợt thử nghiệm chất độc đầu tiên, còn chưa kịp vui mừng, đã nghênh đón đợt thử nghiệm chất độc thứ hai.
Cơ thể sẽ sinh ra kháng tính đối với chất độc, độc dược lần này được tăng thêm so với lần đầu.
Bị nhốt vào trong sơn động kín, sương khói tràn ngập, bên trong là tiếng trẻ con đau đớn kêu rên.
Nam Chi đau đến mức gân xanh trên mặt và trên cổ không ngừng giật giật, vô cùng đau đầu, đây còn là đã có hạt giống hoa lan u minh giúp đỡ.
Nam Chi ôm đầu, nhìn những đứa trẻ chung quanh run rẩy ngã trên mặt đất, kêu la thảm thiết, miệng phun ra bọt mép như suối, thân thể còn run lên vài cái.
Nam Chi hít sâu một hơi, khóc nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, tại sao bọn họ lại xấu xa tới như vậy?”
Hệ thống nói: “Không phải là xấu xa, bọn họ còn không cảm thấy là mình đang làm việc xấu, mà là đang mài giũa vũ khí đủ tư cách, vì thực lực của Cảnh Hà Các mà góp thêm một viên gạch, bọn họ còn cảm thấy kiêu ngạo.”
Nam Chi: A, đau đầu quá!
Không được, đau quá!
Nam Chi nhạy bén cảm nhận được độc tố đang lan tràn trong cơ thể, còn mang theo một tia sức mạnh mỏng manh đang từ từ di chuyển.
Chẳng lẽ loại độc dược này giúp tăng cường nội lực, cải tạo thân thể con người sao?
Nam Chi hít khói độc, cẩn thận xác định thành phần trong khói độc, nhưng mà quá đau, chỉ có thể cố gắp hấp thụ khói độc, thật sự quá đau.
Đây là một loại độc dược phức tạp, trộn lẫn các loại độc với nhau giúp nội lực của người ta tăng lên, cải tạo thân thể con người.
Càng ngày càng có nhiều đứa trẻ ngã xuống, Nam Chi cũng không chịu nổi nữa, lần nữa tỉnh lại, trên người đã thấm đẫm máu, từng lỗ chân lông thấm ra những hạt máu.
Thời điểm Nam Chi tỉnh lại, cô thở dài một hơi, nhìn áo đen thu dọn thi thể, lại có không ít trẻ con đã chết.
Những đứa trẻ này không khác gì đồ tiêu dùng, vô dụng, hoặc quá cũ nát, sẽ bị ném đi giống như rác rưởi.
Chẳng lẽ vẫn phải tiếp tục dùng dược sao, có thể đổi một phương pháp huấn luyện khác không, có thể ném ta ra ngoài núi rừng tự sinh tự diệt đi được không.
Có lẽ là lão Xà đã nghe thấy tiếng lòng của Nam Chi, không hạ độc mấy đứa trẻ nữa, nhưng mà, lại ném mấy đứa trẻ vào lồng dã thú, chiến đấu với dã thú, chỉ có một cái chiến thắng được ra ngoài.
Từng đứa trẻ bị đưa tới đấu trường dã thú, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, toàn thân run rẩy, muốn xoay người chạy trốn, lại bị người ta túm chặt, muốn trốn cũng không được.
Chạy trốn là chết, chiến đấu còn có khả năng sống sót, chỉ cần giết dã thú trong lồng là được.
Nhưng khả năng sống sót cũng không cao, cầm chủy thủ vật lộn với dã thú, nhưng mà thân hình của dã thú rất linh hoạt, hơn nữa còn có móng vuốt và răng nanh sắc nhọn.
Dã thú trong lồng sắt không chỉ có hổ, mà còn có cả gấu, đừng nói là trẻ con, cho dù là người lớn, thanh niên trai tráng cũng chưa chắc có thể làm được, lại muốn một đứa trẻ cầm chủy thủ vật lộn với dã thú một trận, còn cần phải giết chết đối phương.
Nam Chi:......
Đau tim quá!
Ta phải rời khỏi nơi này, nơi này thật sự không có một người nào là người tốt!
“Loảng xoảng……”
Nam Chi bị nhét vào lồng sắt một cách thô bạo, sau đó cửa sắt lập tức bị khóa lại, chỉ có một bên chết đi, mới có thể mở lồng sắt ra.
Thật tàn bạo!
Nam Chi dựa lưng vào lồng sắt, nhìn con hổ liếm láp lông phía đối diện, con hổ lười biếng nhìn Nam Chi, nằm phịch dưới đất trông như một chiếc bánh nướng da hổ khổng lồ, giống như hoàn toàn không có chút hứng thú với Nam Chi.
Ở những lồng sắt khác, là tiếng gầm rú của dã thú xen lẫn với tiếng khóc sợ hãi của trẻ con, động vật bị mùi máu và địch ý làm cho bực bội, tấn công về phía đứa trẻ.
Đặc biệt là trong tay bọn nhỏ còn có vũ khí, tuy rằng là trẻ con, nhưng lại gây ra áp lực tinh thần cho con vật đói khát, cuồng loạn trong chuồng.
Ngay cả con hổ lười biếng cũng đứng lên, cái đuôi khẽ đung đưa, chậm chạp tiến về phía Nam Chi.
Nam Chi lập tức nói: “Ngươi đừng qua đây, ta không muốn đánh với ngươi, ngươi có thể bình tĩnh một chút không?”
Tên áo đen đang đứng một bên ghi chép hơi dừng lại một chút, đây là đồ ngốc gì mới đi giảng đạo lý với súc sinh, ngươi nói như vậy thì sao, súc sinh nào có thể nghe hiểu được tiếng người.
Nếu một sát thủ không có đầu óc, cái sát thủ này liền vô dụng.
Con hổ đối diện với Nam Chi, một người một thú cứ như vậy nhìn nhau một hồi, sau đó con hổ lại chậm rì rì nằm xuống, biến thành chiếc bánh da hổ.
Nam Chi thở ra một hơi, cái danh hiệu người gần gũi động vật vẫn có tác dụng, có tỷ lệ nhất định làm động vật chung quanh yên lặng.
Cô có thể cảm nhận được con hổ rất bình tĩnh.
Áo đen:......
Chuyện gì đang xảy ra?
Đã cố ý bỏ đói mấy con vật này mấy ngày, sao con hổ nhìn thấy đồ ăn lại không tấn công?
Có lẽ là khó chịu vì tiếng gầm gừ chói tai của những con vật khác cùng tiếng hét của trẻ con, cái đuôi của nó vẫn không ngừng đập xuống mặt đất.
Nam Chi nhìn con hổ đang nằm, chậm rãi tiến về phía con hổ, con hổ rất cảnh giác, ngẩng đầu lên nhìn Nam Chi, sau đó lại hạ đầu xuống mặt đất, trông vô cùng lười biếng.
Nam Chi đi đến bên người con hổ, nhìn khoảng lông bụng mềm mịn của con hổ, trong lòng ngo ngoe rục rịch, wow, cái bụng này nhìn có vẻ sờ rất thoải mái nha, cảm giác chắc là rất thoải mái.
Nghe nói sờ bụng hổ cũng thoải mái như bụng mèo, là thật sao, Nam Chi vô cùng tò mò, sau đó liền thật sự là nghé con mới sinh không sợ hổ mà vươn tay, nhưng không có trực tiếp sờ vào bụng hổ, cô sờ vào đuôi hổ trước.
Con hổ cảm thấy bực bội, cái đuôi tuột khỏi tay Nam Chi, da lông có chút thô ráp.
Con hổ không có cắn cô, Nam Chi lại chậm rãi chạm vào mông và cổ con hổ, con hổ càng mất kiên nhẫn vung vẩy đuôi, Nam Chi không có tiếp tục, chỉ chậm rãi vuốt mông hổ.
Tiếng thét chói tai, hoảng sợ, xin tha, máu tươi, tiếng khóc thút thít là tình hình chiến đấu của những chiếc lồng khác, nhưng chuyển tới hình ảnh của Nam Chi và con hổ, phong cách này thật là quỷ dị.
Nói hổ không công kích, đó là không thể nào, nhưng bây giờ đứa trẻ đang vuốt mông hổ, thật sự làm người ta có chút không thể tưởng tượng được.
Tại sao, con hổ lại thật sự có thể nghe được lời đứa trẻ nói, liền thật sự không đánh, chuyện này nghe thật là vớ vẩn, nhìn thấy lại càng cảm thấy vớ vẩn.
Quá vớ vẩn.
Đột nhiên cảm thấy trên mặt không biết nên để biểu cảm nào.
Càng quá mức hơn nữa là, đứa trẻ kia còn sờ tới bụng hổ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cảm thán.
Bụng là bộ phận yếu ớt nhất của nhiều loài động vật, nơi đó rất dễ tổn thương tới nội tạng, con hổ làm sao vậy, vậy mà dám để người khác chạm vào cái bụng mềm mại của mình.
Quá đáng hơn nữa là, nàng ta còn gối đầu lên bụng hổ, con hổ kia ngẩng đầu nhìn đứa trẻ lớn gan, lại một lần nữa gục đầu xuống ngủ gà ngủ gật.
Áo đen:......
Không biết tại sao, lại cảm thấy có chút ghen ghét!
Con hổ này ăn chay sao, đồ ăn tươi mới đã đưa tới cửa còn không ăn.
“Lão Xà.” Áo đen giật mình, lập tức hành lễ với lão Xà xuất hiện đột ngột.
Lão Xà nhìn hình ảnh ấm áp bên kia, giọng nói khàn khàn, “Chuyện là thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.