Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 97: Mạt thế 21
Phúc Linh Tề
17/03/2021
Edit: Byun
Mặt Cố Ngôn Hi tái nhợt, mệt mỏi, cô không có tâm trạng cười đùa với Tô Cẩn Hồng.
Cô đi đến trước thi thể zombie, che miệng lại, cố gắng kìm chế cảm giác buồn nôn từ dạ dày, duỗi ngón tay thon dài ấn vào làn da trên nửa khuôn mặt kia.
Tô Cẩn Hồng gãi đầu, nhận ra đã nói sai gì rồi. “Chị biết à?”
Mặt Cố Ngôn Hi không cảm xúc đứng lên, để lại một câu, “Hàng xóm, ở dưới nhà chị.”
Tô Cẩn Hồng đi theo cô, biết điều không nói chuyện.
Bóng đèn của tòa nhà không biết hỏng từ lúc nào, lúc sáng lúc tối, bầu không khí bỗng nhiên đáng sợ hơn.
Cố Ngôn Hi nở một nụ cười gượng gạo, giải thích: “Ngại quá, khu chung cư cũ nên hay bị như vậy.”
Vừa dứt lời, hai người liền nghe thấy một giọng nữ kêu thảm thiết: “A a a a a a a a a a!!!”
Nghe vậy, mặt Cố Ngôn Hi vỗn dĩ đã tái nhợt lại trở nên trắng bệch.
Chỗ âm thanh phát ra rất gần đó, Tô Cẩn Hồng bước một lúc ba bậc cầu thang, vài bước đã đến tầng hai.
Anh vừa tới tầng hai đã thấy bốn năm con zombie nhào tới một người phụ nữ. Tay phải anh vung lên, một thanh đao có ánh lửa xanh lóe lên rồi xẹt qua đầu zombie. Mấy con zombie còn lại bị Tô Cẩn Hồng thu hút sự chú ý, gào thét tấn công anh.
Tô Cẩn Hồng tàn nhẫn đá ngã một con, ném vài quả cầu lửa để ngăn cản chúng nó rồi lại lùi về phía sau vài bước. Nếu khoảng cách quá gần thì vũ khí không thể phát huy tác dụng tối đa.
Lúc này, Cố Ngôn Hi cũng chạy tới, hai người kề vai sát cánh, một trái một phải, phối hợp ăn ý. Rất nhanh, đầu mấy tên zombie rơi trên mặt đất, trong miệng chúng nó còn có thể thấy rõ máu thịt vừa cắn xé.
Tô Cẩn Hồng lặng lẽ thở dài nhìn zombie, trong lòng thương xót: Người phụ nữ kia chắc là sống không được.
“A.” Một âm thanh đau đớn vang vọng bên tai Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt đầu tiên là cánh tay bị gặm cắn khắp nơi của người phụ nữ, thứ hai là…
Lúc Cố Ngôn Hi đi tới, người phụ nữ dịch cơ thể mình ra để lộ một đứa bé dưới người. ngôn tình tổng tài
Người phụ nữ bất đắc dĩ nhìn đứa bé trong lòng, sau đó kiên quyết cầm tay đứa bé kéo nó ra ngoài, nhìn Tô Cẩn Hồng đầy mong chờ. Cô lắc đứa trẻ trong tay, vừa khóc nức nở vừa nói: “Cầu xin anh, anh cứu con tôi với?”
Đứa bé khoảng 4, 5 tuổi, nước mắt chảy không ngừng, muốn khóc to nhưng lại sợ dụ quái vật tới, kiềm chế sợ hãi lại giữ chặt người phụ nữ, “Con không muốn đi theo bọn họ đâu mẹ, con muốn ở đây với mẹ!”
Cố Ngôn Hi đi qua, đón lấy đứa bé. Bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Chị biết chị không có khả năng sống được nữa?”
Người phụ nữ che miệng khóc, gật đầu.
Cố Ngôn Hi không nỡ, nhưng lại không thể không nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ đứa trẻ nhưng chưa chắc sẽ bảo vệ tốt cho nó, dù sao…”
Lập tức trong mắt người phụ nữ tràn ngập hy vọng, cô ấy cầm tay Cố Ngôn Hi, run rẩy nói: “Không sao cả, chỉ cần hai người đưa nó theo là được rồi, tôi không thể bảo vệ nó.”
Tô Cẩn Hồng nhìn người phụ nữ quỳ trên đất, đau khổ che mặt và đứa bé trong ngực Cố Ngôn Hi, long thương hại trào dâng, anh nghĩ nghĩ rồi lấy tinh hạch từ trong túi ra, đưa cho cô ấy, “Chị cầm cái này đi, nói không chừng… Đến lúc chị bắt đầu biến đổi, hấp thu thứ này thử xem, không chừng có thể không biến thành zombie.”
Người phụ nữ run rẩy nhận lấy, nhìn kỹ, nắm lấy cánh tay Tô Cẩn Hồng hỏi lại lần nữa, “Thật sao? Có thể giúp tôi thật sao?”
Tô Cẩn Hồng: “…Chỉ là có thể với xác suất rất nhỏ thôi, dù sao có còn hơn không, đúng chứ?”
Anh đứng lên, cúi đầu nhìn người phụ nữ, “Chúng tôi phải đi rồi, chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ đứa bé. Chị nên vào nhà đợi đi, nếu lại có zombie khác tới đây sẽ không có ai giúp chị đâu. Chúc chị may mắn.”
Người phụ nữ gắng gượng nâng cơ thể dậy, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đứa bé nói: “Bây giờ mẹ đang bị bệnh, con phải nghe lời anh chị, chờ mẹ hết bệnh sẽ tới đây tìm con được không?”
Bé gái nhỏ mếu máo, thấy cô bé chuẩn bị gào khóc, Tô Cẩn Hồng nhanhy lẹ mắt che miệng cô bé lại, “Suỵt, đừng để mẹ em buồn được không?”
Nghe có tiếng động phát ra từ tầng trên, Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi liếc mắt nhìn nhau, từ lẫn nhau trong mắt nhìn đến ý giống nhau. “Ngại quá, chúng tôi phải đi rồi. Có duyên sẽ gặp lại. Đây là số điện thoại của một căn cứ, nếu chị khỏe lại thì gọi điện thoại liên hệ với chúng tôi nhé.”
Tô Cẩn Hồng tùy tiện xé một miếng vải trên người, chấm vết máu đen dưới đất viết một dãy số điện thoại, nhét vào tay người phụ nữ.
Cố Ngôn Hi bế đứa bé, Tô Cẩn Hồng đi trước mở đường. Zombie trên hành lang không nhiều, có thể coi như là tạm nhẹ nhàng. Cố Ngôn Hi hơi thắc mắc hỏi: “Sao em cho chị ta tinh hạch?”
“Tinh hạch là năng lượng tinh túy trong cơ thể zombie. Lúc chị ấy biến thành biến thành zombie nếu sử dụng nguồn năng lượng này, nói không chừng sẽ xảy ra kỳ tích. Dù sao cũng tệ, chi bằng thử xem.”
Càng lên cao, tâm trạng của Cố Ngôn Hi lại càng nặng nề, cô khó có thể tưởng tượng ra nếu ba mẹ thật sự gặp phải bất trắc thì làm sao bây giờ.
Tay phải Cố Ngôn Hi hơi run rẩy, thử vài lần vẫn chưa tra chìa khóa vào được. Tô Cẩn Hồng nhẹ nhàng cầm tay cô, nhắm vào lỗ khóa, suôn sẻ cắm vào. “Xạch xạch”,cửa mở.
Tô Cẩn Hồng rất cảnh giác, tromg bàn tay tỏa ra ngọn lửa màu lam, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, anh đề phòng đi vào nhà. Nhìn quang cảnh trong nhà, mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong nhà tuy rằng hơi ngổn ngang, nhưng vẫn được coi là sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết đánh nhau hay vết máu nào. Tuy rằng chưa tìm được ba mẹ Cố Ngôn Hi, nhưng ít nhất chứng minh được rằng ba mẹ chị ấy không gặp bất trắc ở nhà.
Cố Ngôn Hi đứng im ngoài cửa, mở to mắt quan sát, chân như đeo chì, không cách nào nâng bước vào nhà.
Tô Cẩn Hồng quay đầu lại nói với cô, “Không có zombie cũng không có thi thể, cũng xem như sạch sẽ.”
Cố Ngôn Hi lặng lẽ bước vào nhà, nhìn những món đồ sở quen thuộc, toàn bộ ký ức ùa về trong lòng.
Cái bình hoa này là bình trơn ba đưa cô đi mua, hoa văn trên bình đều là ba dạy cô vẽ, mẹ luôn mồm chê nó xấu, nhưng từ trước đến nay chưa từng xê dịch, để nó ở chỗ dễ thấy trong phòng khách. Mỗi lần khách tới nhà, mẹ cô đều tự hào giới thiệu với người khác dây là do con gái bà vẽ.
Cái mô hình kia là quà sinh nhật của bạn tốt tặng lúc cô 12 tuổi…
Tô Cẩn Hồng thì không chú ý nhiều như thế. Anh mở cửa tủ lạnh ra, nỗ lực tìm kiếm một ít manh mối.
Trong tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn lại mấy lá rau dập nát. Trong bếp cũng trống không, liếc sơ cũng có thể biết không còn một chút đồ ăn nào cả, kể cả gia vị cũng không.
Ngay cả gạo, mì, lương thực các loại cũng đều biến mất.
Anh đi đến phòng khách, thấy Cố Ngôn Hi hốt hoảng, nghĩ một chút rồi đi lên nhẹ nhàng kéo kéo cô ấy.
“Chị có biết quần áo của hai bác không? Em vừa mới nhìn tủ lạnh với bếp, không còn gì cả. Em nghĩ là có thể họ ăn hết đồ ăn tích trữ trong nhà, chủ động đi chỗ khác. Bởi vì bếp quá sạch sẽ, ngay cả dầu muối tương dấm cũng không có, thật bất thường.”
Cố Ngôn Hi thả đứa bé xuống, đi vào phòng ngủ, mở của tủ quần áo ra, thấy rõ ràng thiếu rất nhiều quần áo, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Cố Ngôn Hi cũng hơi bình tĩnh lại. Bây giờ cô chắc chắn ba mẹ mình có lẽ đã đến chỗ khác tị nạn rồi nên mới không lên lạc được.
Trong phòng khách, Tô Cẩn Hồng thử vươn tay ra nhưng không ngờ đứa bé lại lùi về phía sau.
Tô Cẩn Hồng: “…Anh là người tốt, sẽ không làm hại em mà.”
Cô bé đề phòng nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh nói dối, ba em cũng nói như vậy, nhưng mà ông ấy lại thường xuyên đánh em và mẹ.”
Cố Ngôn Hi vừa đi ra, cô bé lập tức trốn phía sau cô. Cô xoa đầu đứa bé, nhướn mày.
Tô Cẩn Hồng hơi xấu hổ nói: “…Hình như cô bé bị sợ nam giới.”
Cố Ngôn Hi ngồi xổm xuống, vịn bả vai cô bé, nhỏ nhẹ, dịu dàng nói, “Anh không làm hại em đâu, em đối xử với anh ấy như thế, anh ấy rất đau lòng đó. Em thử nghĩ xem, nếu như em muốn chơi với cái bạn cùng lớp ở nhà trẻ mà bạn họ hoàn toàn không để ý đến em, không phải em sẽ rất buồn hay sao?”
Tô Cẩn Hồng rất đúng lúc bày ra dáng vẻ chán nản, gục vai xuống, vùi đầu vào trong tay.
Cô bé hơi do dự, chân nhỏ nhẹ nhàng chà trên mặt đất, nhỏ giọng nói với cô: “Nhưng mà ba với anh ấy rất giống nhau, tóc đều ngắn ngủn như thế. Ba lại hay đánh em với mẹ, em sợ.”
Tô Cẩn Hồng vừa nhìn Cố Ngôn Hi vừa giơ tay lên thề, “Anh chắc chắn sẽ không đánh em…. Với chị ấy.”
Cố Ngôn Hi cười như không cười nhìn anh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu lòng anh, Tô Cẩn Hồng chột dạ, hình như suy nghĩ của mình đều bị đọc được.
Cố Ngôn Hi nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt cô bé, “Nếu anh đánh em, chị sẽ đánh lại anh. Nó không dám đánh trả vì chị là chị nó.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Đôi mắt trong veo nhìn anh, cô bé hồn nhiên ngây thơ hỏi, “Thật vậy ạ?”
Tô Cẩn Hồng nở một nụ cười cực kỳ gượng gạo, nặn ra một chữ, “Thật.”
Cô bé hơi do dự, thử đi tới gần Tô Cẩn Hồng, sau đó giống như bà cụ non xoa đầu anh, nhỏ giọng an ủi: “Anh đừng đau lòng, chỉ cần anh không bắt nạt em, em sẽ không không để ý đến anh.” Cô bé giơ hai tay ra, ý bảo Tô Cẩn Hồng có thể bế cô bé.
Tô Cẩn Hồng với Cố Ngôn Hi nghe những lời này đều đau xót. Anh cố gắng nhớ dáng vẻ của Cố Ngôn Hi, cẩn thận bế cô bé lên.
Bởi vì Tô Cẩn Hồng chưa quen cách bế nên khiến cô bé không thoải mái, cô bé ngọ ngoạy mãi, Tô Cẩn Hồng càng cẩn thận hơn, cố gắng làm cô bé ở yên. Sau một hồi lằng nhằng, cuối cùng cô bé cũng không cựa quậy nữa, Tô Cẩn Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ trán anh chảy đầy mồ hôi. Anh cười khổ trong lòng, chuyện này còn khó hơn đập nhau với zombie nhiều.
Cố Ngôn Hi dịu dàng nhìn bọn họ, trong mắt đầy ý cười. Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu cô, nếu Tô Cẩn Hồng có con, hẳn anh sẽ là một người cha rất dịu dàng.
Cô lắc đầu, bỏ qua cái ý nghĩ kỳ quái này.
“Đi thôi.”
Cố Ngôn Hi: “Từ từ.”
Cô quét mắt một vòng, phát hiện có thứ gì bị đè ở dưới điều khiển.
Thì ra là một tờ giấy bị ép dưới điều khiển.
“Con gái, đồ ăn trong nhà hết rồi, ba mẹ đi tới nhà chú Trương con, liên hệ số điện thoại 123454354 này. Nếu con có thể nhìn thấy tờ giấy này, con hãy nhớ kỹ, bất kể thế nào, ba mẹ đều rất yêu con. Phải sống sót!”
Trong nháy mắt, sắc mặt Cố Ngôn Hi tái nhợt. Cô ngã ngồi trên sô pha.
Tô Cẩn Hồng lấy tờ giấy qua, đọc từng câu từng chữ, không thấy có vấn đề gì, “Sao vậy chị?”
“Em có nhớ con zombie nam lúc nãy chúng ta giết dưới tầng không?”
Tô Cẩn Hồng nhìn nhìn tờ giấy, đột nhiên phản ứng lại, “Đó là chú Trương mà ba chị nói?”
Cố Ngôn Hi đờ đẫn gật đầu.
Tô Cẩn Hồng thả đứa bé xuống, “Chị ở yên đây, em đi một chút sẽ về.”
“Em làm cái…”
“Rầm.”
Tô Cẩn Hồng hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng Cố Ngôn Hi lúc này, anh cũng từng mất đi người mà anh rất tôn trọng, nhưng bây giờ là trường hợp khẩn cấp, bọn họ không thể ở lại khu này quá lâu.
Anh lao xuống, thuận tay giải quyết một con zombie bị âm thanh thu hút đến, rất nhanh đã đến cửa căn nhà ở dưới nhà Cố Ngôn Hi.
Anh gõ cửa, “Cốc cốc cốc.”
Không ai đáp lại.
Tô Cẩn Hồng áp sát lỗ tai vào cửa, xác nhận bên trong không có tiếng cào cấu hay gào thét của zombie, trong lòng anh mới thả lỏng một nửa.
Tô Cẩn Hồng đứng cách xa cửa một chút, đối diện với mắt mèo giơ hai tay lên ý bảo mình không có ác ý.
Cố Ngôn Hi chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Cẩn Hồng, nhẹ giọng nói: “Để chị. Cho dù ra sao, chỉ nên tự gánh vác, không phải chuyện gì em cũng làm thay chị được.”
Tô Cẩn Hồng vừa định nói “Em làm được”, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Cố Ngôn Hi, anh nuốt lại lời định nói.
Cố Ngôn Hi giơ tay, ý bảo Tô Cẩn Hồng nhận lấy đứa bé.
Cô bé rất hiểu chuyện, giống như cũng biết bây giờ rất nguy hiểm, ngoan ngoãn để Tô Cẩn Hồng bế, không phát ra âm thanh nào.
Cố Ngôn Hi bước đến trước cửa, nhắm mát lại, tay nắm chặt lại, ánh mắt kiên định, hít một hơi thật sâu, sau đó lấy can đảm gõ cửa lại lần nữa.
“Cốc cốc cốc.”
Lần này cửa mở ra một khe hở.
—
Lời tác giả: Chẹp chẹp, chương sau Tô Cẩn Hồng gặp ba mẹ vợ.
Mặt Cố Ngôn Hi tái nhợt, mệt mỏi, cô không có tâm trạng cười đùa với Tô Cẩn Hồng.
Cô đi đến trước thi thể zombie, che miệng lại, cố gắng kìm chế cảm giác buồn nôn từ dạ dày, duỗi ngón tay thon dài ấn vào làn da trên nửa khuôn mặt kia.
Tô Cẩn Hồng gãi đầu, nhận ra đã nói sai gì rồi. “Chị biết à?”
Mặt Cố Ngôn Hi không cảm xúc đứng lên, để lại một câu, “Hàng xóm, ở dưới nhà chị.”
Tô Cẩn Hồng đi theo cô, biết điều không nói chuyện.
Bóng đèn của tòa nhà không biết hỏng từ lúc nào, lúc sáng lúc tối, bầu không khí bỗng nhiên đáng sợ hơn.
Cố Ngôn Hi nở một nụ cười gượng gạo, giải thích: “Ngại quá, khu chung cư cũ nên hay bị như vậy.”
Vừa dứt lời, hai người liền nghe thấy một giọng nữ kêu thảm thiết: “A a a a a a a a a a!!!”
Nghe vậy, mặt Cố Ngôn Hi vỗn dĩ đã tái nhợt lại trở nên trắng bệch.
Chỗ âm thanh phát ra rất gần đó, Tô Cẩn Hồng bước một lúc ba bậc cầu thang, vài bước đã đến tầng hai.
Anh vừa tới tầng hai đã thấy bốn năm con zombie nhào tới một người phụ nữ. Tay phải anh vung lên, một thanh đao có ánh lửa xanh lóe lên rồi xẹt qua đầu zombie. Mấy con zombie còn lại bị Tô Cẩn Hồng thu hút sự chú ý, gào thét tấn công anh.
Tô Cẩn Hồng tàn nhẫn đá ngã một con, ném vài quả cầu lửa để ngăn cản chúng nó rồi lại lùi về phía sau vài bước. Nếu khoảng cách quá gần thì vũ khí không thể phát huy tác dụng tối đa.
Lúc này, Cố Ngôn Hi cũng chạy tới, hai người kề vai sát cánh, một trái một phải, phối hợp ăn ý. Rất nhanh, đầu mấy tên zombie rơi trên mặt đất, trong miệng chúng nó còn có thể thấy rõ máu thịt vừa cắn xé.
Tô Cẩn Hồng lặng lẽ thở dài nhìn zombie, trong lòng thương xót: Người phụ nữ kia chắc là sống không được.
“A.” Một âm thanh đau đớn vang vọng bên tai Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt đầu tiên là cánh tay bị gặm cắn khắp nơi của người phụ nữ, thứ hai là…
Lúc Cố Ngôn Hi đi tới, người phụ nữ dịch cơ thể mình ra để lộ một đứa bé dưới người. ngôn tình tổng tài
Người phụ nữ bất đắc dĩ nhìn đứa bé trong lòng, sau đó kiên quyết cầm tay đứa bé kéo nó ra ngoài, nhìn Tô Cẩn Hồng đầy mong chờ. Cô lắc đứa trẻ trong tay, vừa khóc nức nở vừa nói: “Cầu xin anh, anh cứu con tôi với?”
Đứa bé khoảng 4, 5 tuổi, nước mắt chảy không ngừng, muốn khóc to nhưng lại sợ dụ quái vật tới, kiềm chế sợ hãi lại giữ chặt người phụ nữ, “Con không muốn đi theo bọn họ đâu mẹ, con muốn ở đây với mẹ!”
Cố Ngôn Hi đi qua, đón lấy đứa bé. Bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Chị biết chị không có khả năng sống được nữa?”
Người phụ nữ che miệng khóc, gật đầu.
Cố Ngôn Hi không nỡ, nhưng lại không thể không nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ đứa trẻ nhưng chưa chắc sẽ bảo vệ tốt cho nó, dù sao…”
Lập tức trong mắt người phụ nữ tràn ngập hy vọng, cô ấy cầm tay Cố Ngôn Hi, run rẩy nói: “Không sao cả, chỉ cần hai người đưa nó theo là được rồi, tôi không thể bảo vệ nó.”
Tô Cẩn Hồng nhìn người phụ nữ quỳ trên đất, đau khổ che mặt và đứa bé trong ngực Cố Ngôn Hi, long thương hại trào dâng, anh nghĩ nghĩ rồi lấy tinh hạch từ trong túi ra, đưa cho cô ấy, “Chị cầm cái này đi, nói không chừng… Đến lúc chị bắt đầu biến đổi, hấp thu thứ này thử xem, không chừng có thể không biến thành zombie.”
Người phụ nữ run rẩy nhận lấy, nhìn kỹ, nắm lấy cánh tay Tô Cẩn Hồng hỏi lại lần nữa, “Thật sao? Có thể giúp tôi thật sao?”
Tô Cẩn Hồng: “…Chỉ là có thể với xác suất rất nhỏ thôi, dù sao có còn hơn không, đúng chứ?”
Anh đứng lên, cúi đầu nhìn người phụ nữ, “Chúng tôi phải đi rồi, chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ đứa bé. Chị nên vào nhà đợi đi, nếu lại có zombie khác tới đây sẽ không có ai giúp chị đâu. Chúc chị may mắn.”
Người phụ nữ gắng gượng nâng cơ thể dậy, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đứa bé nói: “Bây giờ mẹ đang bị bệnh, con phải nghe lời anh chị, chờ mẹ hết bệnh sẽ tới đây tìm con được không?”
Bé gái nhỏ mếu máo, thấy cô bé chuẩn bị gào khóc, Tô Cẩn Hồng nhanhy lẹ mắt che miệng cô bé lại, “Suỵt, đừng để mẹ em buồn được không?”
Nghe có tiếng động phát ra từ tầng trên, Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi liếc mắt nhìn nhau, từ lẫn nhau trong mắt nhìn đến ý giống nhau. “Ngại quá, chúng tôi phải đi rồi. Có duyên sẽ gặp lại. Đây là số điện thoại của một căn cứ, nếu chị khỏe lại thì gọi điện thoại liên hệ với chúng tôi nhé.”
Tô Cẩn Hồng tùy tiện xé một miếng vải trên người, chấm vết máu đen dưới đất viết một dãy số điện thoại, nhét vào tay người phụ nữ.
Cố Ngôn Hi bế đứa bé, Tô Cẩn Hồng đi trước mở đường. Zombie trên hành lang không nhiều, có thể coi như là tạm nhẹ nhàng. Cố Ngôn Hi hơi thắc mắc hỏi: “Sao em cho chị ta tinh hạch?”
“Tinh hạch là năng lượng tinh túy trong cơ thể zombie. Lúc chị ấy biến thành biến thành zombie nếu sử dụng nguồn năng lượng này, nói không chừng sẽ xảy ra kỳ tích. Dù sao cũng tệ, chi bằng thử xem.”
Càng lên cao, tâm trạng của Cố Ngôn Hi lại càng nặng nề, cô khó có thể tưởng tượng ra nếu ba mẹ thật sự gặp phải bất trắc thì làm sao bây giờ.
Tay phải Cố Ngôn Hi hơi run rẩy, thử vài lần vẫn chưa tra chìa khóa vào được. Tô Cẩn Hồng nhẹ nhàng cầm tay cô, nhắm vào lỗ khóa, suôn sẻ cắm vào. “Xạch xạch”,cửa mở.
Tô Cẩn Hồng rất cảnh giác, tromg bàn tay tỏa ra ngọn lửa màu lam, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, anh đề phòng đi vào nhà. Nhìn quang cảnh trong nhà, mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong nhà tuy rằng hơi ngổn ngang, nhưng vẫn được coi là sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết đánh nhau hay vết máu nào. Tuy rằng chưa tìm được ba mẹ Cố Ngôn Hi, nhưng ít nhất chứng minh được rằng ba mẹ chị ấy không gặp bất trắc ở nhà.
Cố Ngôn Hi đứng im ngoài cửa, mở to mắt quan sát, chân như đeo chì, không cách nào nâng bước vào nhà.
Tô Cẩn Hồng quay đầu lại nói với cô, “Không có zombie cũng không có thi thể, cũng xem như sạch sẽ.”
Cố Ngôn Hi lặng lẽ bước vào nhà, nhìn những món đồ sở quen thuộc, toàn bộ ký ức ùa về trong lòng.
Cái bình hoa này là bình trơn ba đưa cô đi mua, hoa văn trên bình đều là ba dạy cô vẽ, mẹ luôn mồm chê nó xấu, nhưng từ trước đến nay chưa từng xê dịch, để nó ở chỗ dễ thấy trong phòng khách. Mỗi lần khách tới nhà, mẹ cô đều tự hào giới thiệu với người khác dây là do con gái bà vẽ.
Cái mô hình kia là quà sinh nhật của bạn tốt tặng lúc cô 12 tuổi…
Tô Cẩn Hồng thì không chú ý nhiều như thế. Anh mở cửa tủ lạnh ra, nỗ lực tìm kiếm một ít manh mối.
Trong tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn lại mấy lá rau dập nát. Trong bếp cũng trống không, liếc sơ cũng có thể biết không còn một chút đồ ăn nào cả, kể cả gia vị cũng không.
Ngay cả gạo, mì, lương thực các loại cũng đều biến mất.
Anh đi đến phòng khách, thấy Cố Ngôn Hi hốt hoảng, nghĩ một chút rồi đi lên nhẹ nhàng kéo kéo cô ấy.
“Chị có biết quần áo của hai bác không? Em vừa mới nhìn tủ lạnh với bếp, không còn gì cả. Em nghĩ là có thể họ ăn hết đồ ăn tích trữ trong nhà, chủ động đi chỗ khác. Bởi vì bếp quá sạch sẽ, ngay cả dầu muối tương dấm cũng không có, thật bất thường.”
Cố Ngôn Hi thả đứa bé xuống, đi vào phòng ngủ, mở của tủ quần áo ra, thấy rõ ràng thiếu rất nhiều quần áo, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Cố Ngôn Hi cũng hơi bình tĩnh lại. Bây giờ cô chắc chắn ba mẹ mình có lẽ đã đến chỗ khác tị nạn rồi nên mới không lên lạc được.
Trong phòng khách, Tô Cẩn Hồng thử vươn tay ra nhưng không ngờ đứa bé lại lùi về phía sau.
Tô Cẩn Hồng: “…Anh là người tốt, sẽ không làm hại em mà.”
Cô bé đề phòng nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh nói dối, ba em cũng nói như vậy, nhưng mà ông ấy lại thường xuyên đánh em và mẹ.”
Cố Ngôn Hi vừa đi ra, cô bé lập tức trốn phía sau cô. Cô xoa đầu đứa bé, nhướn mày.
Tô Cẩn Hồng hơi xấu hổ nói: “…Hình như cô bé bị sợ nam giới.”
Cố Ngôn Hi ngồi xổm xuống, vịn bả vai cô bé, nhỏ nhẹ, dịu dàng nói, “Anh không làm hại em đâu, em đối xử với anh ấy như thế, anh ấy rất đau lòng đó. Em thử nghĩ xem, nếu như em muốn chơi với cái bạn cùng lớp ở nhà trẻ mà bạn họ hoàn toàn không để ý đến em, không phải em sẽ rất buồn hay sao?”
Tô Cẩn Hồng rất đúng lúc bày ra dáng vẻ chán nản, gục vai xuống, vùi đầu vào trong tay.
Cô bé hơi do dự, chân nhỏ nhẹ nhàng chà trên mặt đất, nhỏ giọng nói với cô: “Nhưng mà ba với anh ấy rất giống nhau, tóc đều ngắn ngủn như thế. Ba lại hay đánh em với mẹ, em sợ.”
Tô Cẩn Hồng vừa nhìn Cố Ngôn Hi vừa giơ tay lên thề, “Anh chắc chắn sẽ không đánh em…. Với chị ấy.”
Cố Ngôn Hi cười như không cười nhìn anh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu lòng anh, Tô Cẩn Hồng chột dạ, hình như suy nghĩ của mình đều bị đọc được.
Cố Ngôn Hi nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt cô bé, “Nếu anh đánh em, chị sẽ đánh lại anh. Nó không dám đánh trả vì chị là chị nó.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Đôi mắt trong veo nhìn anh, cô bé hồn nhiên ngây thơ hỏi, “Thật vậy ạ?”
Tô Cẩn Hồng nở một nụ cười cực kỳ gượng gạo, nặn ra một chữ, “Thật.”
Cô bé hơi do dự, thử đi tới gần Tô Cẩn Hồng, sau đó giống như bà cụ non xoa đầu anh, nhỏ giọng an ủi: “Anh đừng đau lòng, chỉ cần anh không bắt nạt em, em sẽ không không để ý đến anh.” Cô bé giơ hai tay ra, ý bảo Tô Cẩn Hồng có thể bế cô bé.
Tô Cẩn Hồng với Cố Ngôn Hi nghe những lời này đều đau xót. Anh cố gắng nhớ dáng vẻ của Cố Ngôn Hi, cẩn thận bế cô bé lên.
Bởi vì Tô Cẩn Hồng chưa quen cách bế nên khiến cô bé không thoải mái, cô bé ngọ ngoạy mãi, Tô Cẩn Hồng càng cẩn thận hơn, cố gắng làm cô bé ở yên. Sau một hồi lằng nhằng, cuối cùng cô bé cũng không cựa quậy nữa, Tô Cẩn Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ trán anh chảy đầy mồ hôi. Anh cười khổ trong lòng, chuyện này còn khó hơn đập nhau với zombie nhiều.
Cố Ngôn Hi dịu dàng nhìn bọn họ, trong mắt đầy ý cười. Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu cô, nếu Tô Cẩn Hồng có con, hẳn anh sẽ là một người cha rất dịu dàng.
Cô lắc đầu, bỏ qua cái ý nghĩ kỳ quái này.
“Đi thôi.”
Cố Ngôn Hi: “Từ từ.”
Cô quét mắt một vòng, phát hiện có thứ gì bị đè ở dưới điều khiển.
Thì ra là một tờ giấy bị ép dưới điều khiển.
“Con gái, đồ ăn trong nhà hết rồi, ba mẹ đi tới nhà chú Trương con, liên hệ số điện thoại 123454354 này. Nếu con có thể nhìn thấy tờ giấy này, con hãy nhớ kỹ, bất kể thế nào, ba mẹ đều rất yêu con. Phải sống sót!”
Trong nháy mắt, sắc mặt Cố Ngôn Hi tái nhợt. Cô ngã ngồi trên sô pha.
Tô Cẩn Hồng lấy tờ giấy qua, đọc từng câu từng chữ, không thấy có vấn đề gì, “Sao vậy chị?”
“Em có nhớ con zombie nam lúc nãy chúng ta giết dưới tầng không?”
Tô Cẩn Hồng nhìn nhìn tờ giấy, đột nhiên phản ứng lại, “Đó là chú Trương mà ba chị nói?”
Cố Ngôn Hi đờ đẫn gật đầu.
Tô Cẩn Hồng thả đứa bé xuống, “Chị ở yên đây, em đi một chút sẽ về.”
“Em làm cái…”
“Rầm.”
Tô Cẩn Hồng hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng Cố Ngôn Hi lúc này, anh cũng từng mất đi người mà anh rất tôn trọng, nhưng bây giờ là trường hợp khẩn cấp, bọn họ không thể ở lại khu này quá lâu.
Anh lao xuống, thuận tay giải quyết một con zombie bị âm thanh thu hút đến, rất nhanh đã đến cửa căn nhà ở dưới nhà Cố Ngôn Hi.
Anh gõ cửa, “Cốc cốc cốc.”
Không ai đáp lại.
Tô Cẩn Hồng áp sát lỗ tai vào cửa, xác nhận bên trong không có tiếng cào cấu hay gào thét của zombie, trong lòng anh mới thả lỏng một nửa.
Tô Cẩn Hồng đứng cách xa cửa một chút, đối diện với mắt mèo giơ hai tay lên ý bảo mình không có ác ý.
Cố Ngôn Hi chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Cẩn Hồng, nhẹ giọng nói: “Để chị. Cho dù ra sao, chỉ nên tự gánh vác, không phải chuyện gì em cũng làm thay chị được.”
Tô Cẩn Hồng vừa định nói “Em làm được”, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Cố Ngôn Hi, anh nuốt lại lời định nói.
Cố Ngôn Hi giơ tay, ý bảo Tô Cẩn Hồng nhận lấy đứa bé.
Cô bé rất hiểu chuyện, giống như cũng biết bây giờ rất nguy hiểm, ngoan ngoãn để Tô Cẩn Hồng bế, không phát ra âm thanh nào.
Cố Ngôn Hi bước đến trước cửa, nhắm mát lại, tay nắm chặt lại, ánh mắt kiên định, hít một hơi thật sâu, sau đó lấy can đảm gõ cửa lại lần nữa.
“Cốc cốc cốc.”
Lần này cửa mở ra một khe hở.
—
Lời tác giả: Chẹp chẹp, chương sau Tô Cẩn Hồng gặp ba mẹ vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.