Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 82: Mạt thế 4
Phúc Linh Tề
17/03/2021
Editor: Bonie
Beta: Xanh
Cố Ngôn Hi kéo cửa xe ra, chân dài nhẹ nâng, người cúi thấp xuống linh hoạt ngồi lại ghế phụ.
Tô Cẩn Hồng theo tiếng đóng cửa xe thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng nghiêm chỉnh. Hai tay cầm tay lái ẩn ẩn gân xanh, mắt anh nhìn chằm chằm phía trước, dường như không bị động tác của Cố Ngôn Hi ảnh hưởng, dáng vẻ cực kỳ đứng đắn.
Tô Cẩn Hồng nghiêm trang dò hỏi: “Được chưa ạ?”
Người bên cạnh không lên tiếng, không trả lời anh.
Một hai giây sau, Tô Cẩn Hồng mới lờ mờ nhận ra được điều gì, anh quay đầu lại nhìn cô, đập vào mắt là một bàn tay trắng muốt và một đóa hoa trắng non nớt, một lớp bụi phấn nhạt màu trên nhụy hoa khiến cho nó tăng thêm vài phần nghịch ngợm cùng đáng yêu, đóa hoa cứ như vậy lẳng lặng nằm trong bàn tay trắng nõn tinh tế của cô gái.
Tô Cẩn Hồng trơ ra vài giây, anh cứ ngây ngốc nhìn Cố Ngôn Hi, sự nghi hoặc trong ánh mắt không nói cũng rõ, giống như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cố Ngôn Hi thấy anh không phản ứng đưa tay lên ra hiệu.
Tô Cẩn Hồng không tiếp thu được ý tứ của cô, anh nghi hoặc: “Chị Ngôn Hi, cái này là sao?”
Cố Ngôn Hi không trả lời mà chỉ cười, cô kéo tay Tô Cẩn Hồng qua, mở lòng bàn tay anh ra rồi nhẹ nhàng đặt đóa hoa vào tay anh.
Đóa hoa ở trong lòng bàn tay to rộng của chàng trai khiến cho nó càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, khiến cho người khác phải thương tiếc.
Tô Cẩn Hồng ngơ ngác nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, tốc độ vận hành của i não bằng không, lúc gần như trên bờ vực mới từ từ khởi động lại.
Một giọng nữ dễ nghe chậm rãi vang lên bên tai anh, “Thấy em không vui lắm nên tặng em một đóa hoa.”
Cố Ngôn Hi mỉm cười, nụ cười như đám mây bồng bềnh nơi chân trời chậm rãi bay tới chổ anh, mà Tô Cẩn Hồng muốn động lại không thể nào động đậy, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn đám mây kia cách anh càng ngày càng gần, cho đến khi nó bao anh lại trong đó.
Một bàn tay khác đặt cạnh người anh, lòng bàn tay nóng lên đổ đầy mồ hôi hơi hơi động, anh ở chổ Cố Ngôn Hi không nhìn thấy nhẹ nhàng chùi mồ hôi lên quần, một lần nữa bàn tay lại khôi phục trạng thái sạch sẽ.
Tô Cẩn Hồng cụp mắt xuống tránh đi tầm mắt của cô, bình tĩnh đặt hoa ở phía trước, “Rất đẹp ạ.”
Cố Ngôn Hi nhìn chằm chằm Tô Cẩn Hồng vài giây, thấy áp suất thấp bên người anh biến mất thì cười tươi hơn.
Tô Cẩn Hồng liếc nhìn kính chiếu hậu, anh chỉ thấy nụ cười kia có sự dịu dàng không thể nói. Anh gồng mình chậm rãi khởi động xe, tai lại lặng lẽ đỏ.
Một mùi hoa nhàn nhạt từ từ tràn ngập trong xe, tuy rằng không ai nói gì nhưng thần kinh căng chặt của Tô Cẩn Hồng cũng thả lỏng một ít.
Lần này thế giới này vô cùng nguy hiểm, nhiệm vụ cũng cực kỳ gian khổ, quan trọng nhất chính là nhiệm vụ này quyết định anh có thể trở về thế giới cũ hay không.
Ngay cả bản thân Tô Cẩn Hồng cũng không ý thức được, khoảnh khắc anh đến thế giới này thì trên lưng đã phải đeo thêm áp lực tâm lý và gánh nặng rất lớn. Thế mà Cố Ngôn Hi đánh bậy đánh bạ lại có thể trùng hợp giảm bớt một ít cảm giác khẩn trương của anh.
Một giờ sau Tô Cẩn Hồng vẫn luôn nghiêm túc nhìn đường, anh không quay đầu nhìn Cố Ngôn Hi một lần, lỗ tai lại dựng cao lên. Anh nghe thấy cô dặn dò cha mẹ đừng ra ngoài, cô sẽ mau chóng chạy về nhà.
Cố Ngôn Hi cúp máy, không gian nhỏ hẹp ngoại trừ tiếng động cơ xe thì không còn thanh âm nào khác.
Tô Cẩn Hồng nghe tiếng thở dài của cô, nhịn không được mở miệng an ủi, “Chúng ta sẽ mau tới thôi, hai bác vẫn luôn ở trong nhà thì hẳn sẽ không có chuyện gì lớn đâu chị.”
Cố Ngôn Hi cau mày, đầu ngón tay nhanh chóng di chuyển trên màn hình di động, cũng không ngẩng đầu lên, “Hy vọng là vậy.”
Thấy cô không có ý muốn nói chuyện, Tô Cẩn Hồng cũng không nói nữa.
Lại một lát sau sắc trời dần dần tối xuống.
“Cẩn Hồng, em tìm chỗ nào dừng lại ăn gì đó đi.”
Tốc độ của chiếc xe việt dã màu đen lập tức chậm lại, ngừng ở bên đường.
Cố Ngôn Hi gian nan lấy đồ ăn từ trong túi đồ đầy ắp ra, là một cái bánh mì dài.
Đồ trong balo rất đầy đủ, lúc lấy bánh mì ra thì rớt ra một cái hộp nhỏ, Tô Cẩn Hồng thấy thế xoay người lại nhặt.
“Không cần, để chị.”
Cố Ngôn Hi vội vàng nói, đồng thời xoay người lại nhặt, tay vừa lúc đặt lên bàn tay vừa đụng tới cái hộp của Tô Cẩn Hồng. Cô cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp thì lập tức thu tay lại.
Tô Cẩn Hồng nhặt hộp lên, yên lặng mà đặt vào tay cô, anh hơi tò mò thứ gì khiến cô hoảng loạn như vậy, nhưng mà Cố Ngôn Hi cầm chặt cái hộp trong tay khiến anh khó có thể đoán rốt cuộc là cái gì.
“Cảm ơn.”
“Chị Ngôn hi đó là cái gì vậy ạ?”
Cố Ngôn Hi yên lặng vài giây, bình tĩnh nói, “Đồ tào lao thôi.”
Tô Cẩn Hồng tin mới là lạ.
Đồ tào lao sao lại có thể tác động đến cảm xúc của cô được?
Nhưng rõ ràng là cảm xúc của Cố Ngôn Hi có gì đó không thích hợp, Tô Cẩn Hồng biết điều không mở miệng hỏi, anh nhạt nhẽo nói: “Thế ạ.”
Hai người yên lặng, trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ, chỉ có tiếng mở gói bánh mì và âm thanh nhai nuốt.
Cố Ngôn Hi: “Đi thôi, để chị lái cho, em nghỉ một chút đi.”
Tô Cẩn Hồng từ chối, “Không cần không cần, em không mệt.”
Cố Ngôn Hi nhìn thời gian, “Em đã lái lâu như vậy rồi nên đến lượt chị lái.”
“Không cần đâu chị Ngôn Hi, em không mệt chút nào hết.”
Cố Ngôn Hi thấy thế thì tháo dây an toàn ra tính xuống xe.
Tô Cẩn Hồng nhanh tay lẹ mắt lập tức khóa cửa xe, một chân đạp chân ga khiến cho lưng Cố Ngôn Hi đập thật mạnh vào lưng ghế.
“……”
Cô hơi nghiêng người tới gần Tô Cẩn Hồng, mắt trợn ngược, tay phải nhẹ nhàng nắm lỗ tai anh, “Có phải em giả vờ không nghe thấy lời chị nói không?”
Tô Cẩn Hồng gần như cảm nhận được hơi thở của Cố Ngôn Hi, anh không quay đầu lại nhìn cô, dáng vẻ tự nhiên tiếp tục lái xe, giọng điệu ôn hòa, “Chị, em đang lái xe đấy. Chị ngồi yên đi, đừng lộn xộn.”
Cố Ngôn Hi: “……”
“Em……”
Tô Cẩn Hồng lập tức nhấn chân ga, bởi vì quán tính nên người Cố Ngôn Hi bắt đầu đong đưa. Cô vịn ghế dựa, sau khi ổn định cả người thì lại có ý muốn tiếp tục nói.
“Em”
Lúc sau chỉ cần Cố Ngôn Hi định nói chuyện thì tốc độ xe lập tức nhanh hơn.
Qua vài lần như vậy, rốt cuộc Cố Ngôn Hi cũng hiểu rõ, cô mệt lòng dựa ra sau, thắt dây an toàn, không nhắc đến chuyện này nữa.
Trong lòng lại không tránh khỏi xuất hiện cảm giác buồn phiền.
“Con càng lớn càng không nghe lời mẹ.”
Cô gái bên cạnh rốt cuộc cũng yên phận, khóe môi Tô Cẩn Hồng lộ ra ý cười khó phát hiện.
Nhưng mà tâm trạng vui vẻ của anh chưa duy trì được bao lâu thì một chiếc xe buýt đối diện mở đèn xe lóa mắt lên, nhằm thẳng vào bọn họ.
“Mẹ kiếp.”
Tô Cẩn Hồng híp mắt tránh đèn xe, xoay vô lăng sang phải.
Nhưng mà chiếc xe đối diện giống như cố ý, xe Tô Cẩn Hồng hướng sang bên nào thì xe bọn họ cũng hướng sang bên đó.
Khoảng cách của hai chiếc xe càng ngày càng gần, chiếc đối diện lại không hề có ý muốn dừng lại, còn chặn bọn họ ở trước cứ như muốn ép bọn họ vậy.
Lúc này, Cố Ngôn Hi đang ngồi ở ghế phụ cũng nhìn ra manh mối, “Người đối diện muốn chúng ta dừng lại.”
Tô Cẩn Hồng cắn răng, một chân đạp chân ga, đẩy cần số* lên số cao nhất, xoay vô lăng sang một bên, hai xe gần như hôn nhau.
*: search google để kiếm ảnh, nhìn là biết~
Trải qua thời điểm tử vong với chiếc xe kia, Tô Cẩn Hồng nhìn thấy chiếc xe kia đầy người, có vài người nhìn về phía bọn họ, ánh mắt của họ trần trụi sự tham lam.
Hai xe đi ngược lại, càng lúc càng xa.
“Đậu má, sao lại để cho bọn họ chạy.”
Người đàn ông trung niên ngồi phía trước hung hăng nện cửa sổ.
Người đàn ông đang lái xe nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí ác liệt, “Thằng oắt vừa rồi cực kỳ giống tên điên, thiếu chút nữa là đâm chúng ta rồi.”
Một người đàn ông mặc áo thun đen bên cạnh không để bụng, tàn nhẫn mà nói: “Muốn đâm thì đâm đi, chúng ta còn sợ cái xe con đó hả?”
Người đàn ông lái xe không kiên nhẫn nói: “Muốn đâm là đâm hả? Anh nói nghe nhẹ phết, đâm không phải là vấn đề, vấn đề là đây là vùng hoang vu, dưới tình huống như này thì lấy cái gì để sửa? Anh muốn quay về à.”
Thấy đồng bạn nổi giận, tên mặc áo thun đen bĩu môi, “Nếu chúng ta hết xăng thì sao? Hơn nữa, đến cả ăn cũng không đủ rồi còn gì.”
“Trên xe không phải còn có nhiều người sao? Có người là có ăn.”
Tên áo thun đen không có ý tốt nhìn quét qua toàn bộ người trên xe, một thi thể yên lặng nằm dưới chân anh ta, giống như nó đang đồng ý lời người lái xe vậy.
Người chạm tới tầm mắt của anh ta đều cúi đầu, bọn họ đều sợ trở thành người tài xế tiếp theo vậy, trong chiếc xe buýt lớn là một mảnh yên tĩnh.
Thấy mọi người đều nghe lời như vậy, người đàn ông vừa lòng thu hồi ánh mắt, thưởng thức cái dao trên tay.
Bây giờ anh ta là dị năng giả, không giống như đám người bình thường này. Nếu ai dám không nghe lời thì giết người đó, như vậy những người còn lại tự nhiên đều nghe lời. Chẳng qua, người cứng đầu như tên tài xế trước cũng không nhiều lắm.
Cô gái ngồi ghế sau nước mắt đầy mặt, cô che miệng lại không cho bản thân phát ra âm thanh. Bạn trai của cô gái ôm cô vào trong ngực, môi run run, cậu cũng sợ nhưng tay lại nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô gái, không tiếng động an ủi cô.
Xe Tô Cẩn Hồng mới cách chiếc xe buýt kia được một đoạn, hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cố Ngôn Hi: “Cái xe buýt vừa rồi có vẻ như không có ý tốt gì đâu.”
Tô Cẩn Hồng gật đầu, “Đúng vậy, có thể là thấy chúng ta ít người nên tạm thời nổi ý xấu.”
Anh nhìn thấy Cố Ngôn Hi nhíu mày, dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề nên lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, đã tránh được rồi.”
Trong lòng Cố Ngôn Hi lại trào ra dự cảm xấu, cô nhìn ngoài cửa sổ im lặng trong chốc lát, đột nhiên xoay đầu nói với Tô Cẩn Hồng, “Con đường này đi tới thành phố H, bọn họ là từ hướng đó tới đây.”
“Kéttt!”
Xe lập tức dừng lại.
Tô Cẩn Hồng: “Ý chị là, có thể tình huống ở thành phố H……càng tệ hơn?”
“Có thể như vậy, nếu không bọn họ sẽ không chạy tới thành phố của chúng ta.”
Hai người liếc nhau, từ trong mắt nhau thấy được sự nặng nề.
Bên ngoài ngoài ánh đèn xe chỉ còn đêm tối. Bình thường con đường này là một tuyến đường đông đúc, nhưng lúc này nó lại giống như một con thú to lớn ẩn mình trong đêm tối, ở nơi tối tăm quan sát mỗi người, lặng lẽ mở cái miệng to với bọn họ, lẳng lặng chờ đợi từng nhóm mồi bước từng bước một vào miệng nó.
—
Lời tác giả:
Xin lỗi mọi người, bởi vì lúc trước tui bị bệnh nên trạng thái tinh thần rất kém, phải nghỉ một thời gian, mấy ngày nay mới tốt hơn một chút.
Thật ra tui cảm thấy giai đoạn mạt thế hỗn loạn như vậy, mọi người đều trong tình huống lo âu nóng nảy không ổn định, Cố Ngôn Hi còn hái một đóa hoa ở ven đường đưa cho Tô Cẩn Hồng, trấn an cảm xúc của anh, còn rất lãng mạn nữa ha ha ha. Có phải Tô Cẩn Hồng động tâm hay không thì tui không biết, dù sao thì tâm tui cũng động rồi đóa!!
Sau này sẽ lại rất bận cho mà coi, tui mỗi ngày đều phải tận lực gõ chữ, khụ khụ số lượng từ thì tui không dám cam đoan đâu, nếu một ngày nào đó tui viết ít chữ thì có thể tui tích cóp lại sau này gửi cùng đó. Tui phải cố gắng viết nhiều hơn một ít.
Thuận tiện lảm nhảm vài câu, nếu ai có chơi cổ phiếu thì gần đây nên hạn chế vung tiền.
Còn có mẹ tui đáng yêu vãi, bà ấy cứ giục tui đăng chương mới ha ha ha.
Mẹ tui: Sao còn chưa đăng chương mới?
Tui: Mẹ, con đang bị bệnh.
Qua mấy ngày, mẹ tui: Con hết bệnh rồi sao?
Tui: Cũng chỉ tốt hơn một chút, còn phải uống thuốc nữa.
Mẹ tui: À vậy hả, nhớ đăng chương mới.
Tui… Dạ dạ.
Hôm qua tui gọi video nói chuyện với mẹ vài phút, lúc kết thúc, mẹ tui: Đừng có quên đăng chương mới đó.
Tui:……Thưa mẹ con biết rồi.. ( bất đắc dĩ.jpg)
Năm đó lúc tui đi học!!! Làm bài tập mẹ tui cũng chưa bao giờ giục tui như vậy! Thế mà bây giờ đi viết truyện lại giục tui đăng chương mới nữa chứ!!!
Quá độc ác mà.
Beta: Xanh
Cố Ngôn Hi kéo cửa xe ra, chân dài nhẹ nâng, người cúi thấp xuống linh hoạt ngồi lại ghế phụ.
Tô Cẩn Hồng theo tiếng đóng cửa xe thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng nghiêm chỉnh. Hai tay cầm tay lái ẩn ẩn gân xanh, mắt anh nhìn chằm chằm phía trước, dường như không bị động tác của Cố Ngôn Hi ảnh hưởng, dáng vẻ cực kỳ đứng đắn.
Tô Cẩn Hồng nghiêm trang dò hỏi: “Được chưa ạ?”
Người bên cạnh không lên tiếng, không trả lời anh.
Một hai giây sau, Tô Cẩn Hồng mới lờ mờ nhận ra được điều gì, anh quay đầu lại nhìn cô, đập vào mắt là một bàn tay trắng muốt và một đóa hoa trắng non nớt, một lớp bụi phấn nhạt màu trên nhụy hoa khiến cho nó tăng thêm vài phần nghịch ngợm cùng đáng yêu, đóa hoa cứ như vậy lẳng lặng nằm trong bàn tay trắng nõn tinh tế của cô gái.
Tô Cẩn Hồng trơ ra vài giây, anh cứ ngây ngốc nhìn Cố Ngôn Hi, sự nghi hoặc trong ánh mắt không nói cũng rõ, giống như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cố Ngôn Hi thấy anh không phản ứng đưa tay lên ra hiệu.
Tô Cẩn Hồng không tiếp thu được ý tứ của cô, anh nghi hoặc: “Chị Ngôn Hi, cái này là sao?”
Cố Ngôn Hi không trả lời mà chỉ cười, cô kéo tay Tô Cẩn Hồng qua, mở lòng bàn tay anh ra rồi nhẹ nhàng đặt đóa hoa vào tay anh.
Đóa hoa ở trong lòng bàn tay to rộng của chàng trai khiến cho nó càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, khiến cho người khác phải thương tiếc.
Tô Cẩn Hồng ngơ ngác nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, tốc độ vận hành của i não bằng không, lúc gần như trên bờ vực mới từ từ khởi động lại.
Một giọng nữ dễ nghe chậm rãi vang lên bên tai anh, “Thấy em không vui lắm nên tặng em một đóa hoa.”
Cố Ngôn Hi mỉm cười, nụ cười như đám mây bồng bềnh nơi chân trời chậm rãi bay tới chổ anh, mà Tô Cẩn Hồng muốn động lại không thể nào động đậy, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn đám mây kia cách anh càng ngày càng gần, cho đến khi nó bao anh lại trong đó.
Một bàn tay khác đặt cạnh người anh, lòng bàn tay nóng lên đổ đầy mồ hôi hơi hơi động, anh ở chổ Cố Ngôn Hi không nhìn thấy nhẹ nhàng chùi mồ hôi lên quần, một lần nữa bàn tay lại khôi phục trạng thái sạch sẽ.
Tô Cẩn Hồng cụp mắt xuống tránh đi tầm mắt của cô, bình tĩnh đặt hoa ở phía trước, “Rất đẹp ạ.”
Cố Ngôn Hi nhìn chằm chằm Tô Cẩn Hồng vài giây, thấy áp suất thấp bên người anh biến mất thì cười tươi hơn.
Tô Cẩn Hồng liếc nhìn kính chiếu hậu, anh chỉ thấy nụ cười kia có sự dịu dàng không thể nói. Anh gồng mình chậm rãi khởi động xe, tai lại lặng lẽ đỏ.
Một mùi hoa nhàn nhạt từ từ tràn ngập trong xe, tuy rằng không ai nói gì nhưng thần kinh căng chặt của Tô Cẩn Hồng cũng thả lỏng một ít.
Lần này thế giới này vô cùng nguy hiểm, nhiệm vụ cũng cực kỳ gian khổ, quan trọng nhất chính là nhiệm vụ này quyết định anh có thể trở về thế giới cũ hay không.
Ngay cả bản thân Tô Cẩn Hồng cũng không ý thức được, khoảnh khắc anh đến thế giới này thì trên lưng đã phải đeo thêm áp lực tâm lý và gánh nặng rất lớn. Thế mà Cố Ngôn Hi đánh bậy đánh bạ lại có thể trùng hợp giảm bớt một ít cảm giác khẩn trương của anh.
Một giờ sau Tô Cẩn Hồng vẫn luôn nghiêm túc nhìn đường, anh không quay đầu nhìn Cố Ngôn Hi một lần, lỗ tai lại dựng cao lên. Anh nghe thấy cô dặn dò cha mẹ đừng ra ngoài, cô sẽ mau chóng chạy về nhà.
Cố Ngôn Hi cúp máy, không gian nhỏ hẹp ngoại trừ tiếng động cơ xe thì không còn thanh âm nào khác.
Tô Cẩn Hồng nghe tiếng thở dài của cô, nhịn không được mở miệng an ủi, “Chúng ta sẽ mau tới thôi, hai bác vẫn luôn ở trong nhà thì hẳn sẽ không có chuyện gì lớn đâu chị.”
Cố Ngôn Hi cau mày, đầu ngón tay nhanh chóng di chuyển trên màn hình di động, cũng không ngẩng đầu lên, “Hy vọng là vậy.”
Thấy cô không có ý muốn nói chuyện, Tô Cẩn Hồng cũng không nói nữa.
Lại một lát sau sắc trời dần dần tối xuống.
“Cẩn Hồng, em tìm chỗ nào dừng lại ăn gì đó đi.”
Tốc độ của chiếc xe việt dã màu đen lập tức chậm lại, ngừng ở bên đường.
Cố Ngôn Hi gian nan lấy đồ ăn từ trong túi đồ đầy ắp ra, là một cái bánh mì dài.
Đồ trong balo rất đầy đủ, lúc lấy bánh mì ra thì rớt ra một cái hộp nhỏ, Tô Cẩn Hồng thấy thế xoay người lại nhặt.
“Không cần, để chị.”
Cố Ngôn Hi vội vàng nói, đồng thời xoay người lại nhặt, tay vừa lúc đặt lên bàn tay vừa đụng tới cái hộp của Tô Cẩn Hồng. Cô cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp thì lập tức thu tay lại.
Tô Cẩn Hồng nhặt hộp lên, yên lặng mà đặt vào tay cô, anh hơi tò mò thứ gì khiến cô hoảng loạn như vậy, nhưng mà Cố Ngôn Hi cầm chặt cái hộp trong tay khiến anh khó có thể đoán rốt cuộc là cái gì.
“Cảm ơn.”
“Chị Ngôn hi đó là cái gì vậy ạ?”
Cố Ngôn Hi yên lặng vài giây, bình tĩnh nói, “Đồ tào lao thôi.”
Tô Cẩn Hồng tin mới là lạ.
Đồ tào lao sao lại có thể tác động đến cảm xúc của cô được?
Nhưng rõ ràng là cảm xúc của Cố Ngôn Hi có gì đó không thích hợp, Tô Cẩn Hồng biết điều không mở miệng hỏi, anh nhạt nhẽo nói: “Thế ạ.”
Hai người yên lặng, trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ, chỉ có tiếng mở gói bánh mì và âm thanh nhai nuốt.
Cố Ngôn Hi: “Đi thôi, để chị lái cho, em nghỉ một chút đi.”
Tô Cẩn Hồng từ chối, “Không cần không cần, em không mệt.”
Cố Ngôn Hi nhìn thời gian, “Em đã lái lâu như vậy rồi nên đến lượt chị lái.”
“Không cần đâu chị Ngôn Hi, em không mệt chút nào hết.”
Cố Ngôn Hi thấy thế thì tháo dây an toàn ra tính xuống xe.
Tô Cẩn Hồng nhanh tay lẹ mắt lập tức khóa cửa xe, một chân đạp chân ga khiến cho lưng Cố Ngôn Hi đập thật mạnh vào lưng ghế.
“……”
Cô hơi nghiêng người tới gần Tô Cẩn Hồng, mắt trợn ngược, tay phải nhẹ nhàng nắm lỗ tai anh, “Có phải em giả vờ không nghe thấy lời chị nói không?”
Tô Cẩn Hồng gần như cảm nhận được hơi thở của Cố Ngôn Hi, anh không quay đầu lại nhìn cô, dáng vẻ tự nhiên tiếp tục lái xe, giọng điệu ôn hòa, “Chị, em đang lái xe đấy. Chị ngồi yên đi, đừng lộn xộn.”
Cố Ngôn Hi: “……”
“Em……”
Tô Cẩn Hồng lập tức nhấn chân ga, bởi vì quán tính nên người Cố Ngôn Hi bắt đầu đong đưa. Cô vịn ghế dựa, sau khi ổn định cả người thì lại có ý muốn tiếp tục nói.
“Em”
Lúc sau chỉ cần Cố Ngôn Hi định nói chuyện thì tốc độ xe lập tức nhanh hơn.
Qua vài lần như vậy, rốt cuộc Cố Ngôn Hi cũng hiểu rõ, cô mệt lòng dựa ra sau, thắt dây an toàn, không nhắc đến chuyện này nữa.
Trong lòng lại không tránh khỏi xuất hiện cảm giác buồn phiền.
“Con càng lớn càng không nghe lời mẹ.”
Cô gái bên cạnh rốt cuộc cũng yên phận, khóe môi Tô Cẩn Hồng lộ ra ý cười khó phát hiện.
Nhưng mà tâm trạng vui vẻ của anh chưa duy trì được bao lâu thì một chiếc xe buýt đối diện mở đèn xe lóa mắt lên, nhằm thẳng vào bọn họ.
“Mẹ kiếp.”
Tô Cẩn Hồng híp mắt tránh đèn xe, xoay vô lăng sang phải.
Nhưng mà chiếc xe đối diện giống như cố ý, xe Tô Cẩn Hồng hướng sang bên nào thì xe bọn họ cũng hướng sang bên đó.
Khoảng cách của hai chiếc xe càng ngày càng gần, chiếc đối diện lại không hề có ý muốn dừng lại, còn chặn bọn họ ở trước cứ như muốn ép bọn họ vậy.
Lúc này, Cố Ngôn Hi đang ngồi ở ghế phụ cũng nhìn ra manh mối, “Người đối diện muốn chúng ta dừng lại.”
Tô Cẩn Hồng cắn răng, một chân đạp chân ga, đẩy cần số* lên số cao nhất, xoay vô lăng sang một bên, hai xe gần như hôn nhau.
*: search google để kiếm ảnh, nhìn là biết~
Trải qua thời điểm tử vong với chiếc xe kia, Tô Cẩn Hồng nhìn thấy chiếc xe kia đầy người, có vài người nhìn về phía bọn họ, ánh mắt của họ trần trụi sự tham lam.
Hai xe đi ngược lại, càng lúc càng xa.
“Đậu má, sao lại để cho bọn họ chạy.”
Người đàn ông trung niên ngồi phía trước hung hăng nện cửa sổ.
Người đàn ông đang lái xe nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí ác liệt, “Thằng oắt vừa rồi cực kỳ giống tên điên, thiếu chút nữa là đâm chúng ta rồi.”
Một người đàn ông mặc áo thun đen bên cạnh không để bụng, tàn nhẫn mà nói: “Muốn đâm thì đâm đi, chúng ta còn sợ cái xe con đó hả?”
Người đàn ông lái xe không kiên nhẫn nói: “Muốn đâm là đâm hả? Anh nói nghe nhẹ phết, đâm không phải là vấn đề, vấn đề là đây là vùng hoang vu, dưới tình huống như này thì lấy cái gì để sửa? Anh muốn quay về à.”
Thấy đồng bạn nổi giận, tên mặc áo thun đen bĩu môi, “Nếu chúng ta hết xăng thì sao? Hơn nữa, đến cả ăn cũng không đủ rồi còn gì.”
“Trên xe không phải còn có nhiều người sao? Có người là có ăn.”
Tên áo thun đen không có ý tốt nhìn quét qua toàn bộ người trên xe, một thi thể yên lặng nằm dưới chân anh ta, giống như nó đang đồng ý lời người lái xe vậy.
Người chạm tới tầm mắt của anh ta đều cúi đầu, bọn họ đều sợ trở thành người tài xế tiếp theo vậy, trong chiếc xe buýt lớn là một mảnh yên tĩnh.
Thấy mọi người đều nghe lời như vậy, người đàn ông vừa lòng thu hồi ánh mắt, thưởng thức cái dao trên tay.
Bây giờ anh ta là dị năng giả, không giống như đám người bình thường này. Nếu ai dám không nghe lời thì giết người đó, như vậy những người còn lại tự nhiên đều nghe lời. Chẳng qua, người cứng đầu như tên tài xế trước cũng không nhiều lắm.
Cô gái ngồi ghế sau nước mắt đầy mặt, cô che miệng lại không cho bản thân phát ra âm thanh. Bạn trai của cô gái ôm cô vào trong ngực, môi run run, cậu cũng sợ nhưng tay lại nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô gái, không tiếng động an ủi cô.
Xe Tô Cẩn Hồng mới cách chiếc xe buýt kia được một đoạn, hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cố Ngôn Hi: “Cái xe buýt vừa rồi có vẻ như không có ý tốt gì đâu.”
Tô Cẩn Hồng gật đầu, “Đúng vậy, có thể là thấy chúng ta ít người nên tạm thời nổi ý xấu.”
Anh nhìn thấy Cố Ngôn Hi nhíu mày, dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề nên lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, đã tránh được rồi.”
Trong lòng Cố Ngôn Hi lại trào ra dự cảm xấu, cô nhìn ngoài cửa sổ im lặng trong chốc lát, đột nhiên xoay đầu nói với Tô Cẩn Hồng, “Con đường này đi tới thành phố H, bọn họ là từ hướng đó tới đây.”
“Kéttt!”
Xe lập tức dừng lại.
Tô Cẩn Hồng: “Ý chị là, có thể tình huống ở thành phố H……càng tệ hơn?”
“Có thể như vậy, nếu không bọn họ sẽ không chạy tới thành phố của chúng ta.”
Hai người liếc nhau, từ trong mắt nhau thấy được sự nặng nề.
Bên ngoài ngoài ánh đèn xe chỉ còn đêm tối. Bình thường con đường này là một tuyến đường đông đúc, nhưng lúc này nó lại giống như một con thú to lớn ẩn mình trong đêm tối, ở nơi tối tăm quan sát mỗi người, lặng lẽ mở cái miệng to với bọn họ, lẳng lặng chờ đợi từng nhóm mồi bước từng bước một vào miệng nó.
—
Lời tác giả:
Xin lỗi mọi người, bởi vì lúc trước tui bị bệnh nên trạng thái tinh thần rất kém, phải nghỉ một thời gian, mấy ngày nay mới tốt hơn một chút.
Thật ra tui cảm thấy giai đoạn mạt thế hỗn loạn như vậy, mọi người đều trong tình huống lo âu nóng nảy không ổn định, Cố Ngôn Hi còn hái một đóa hoa ở ven đường đưa cho Tô Cẩn Hồng, trấn an cảm xúc của anh, còn rất lãng mạn nữa ha ha ha. Có phải Tô Cẩn Hồng động tâm hay không thì tui không biết, dù sao thì tâm tui cũng động rồi đóa!!
Sau này sẽ lại rất bận cho mà coi, tui mỗi ngày đều phải tận lực gõ chữ, khụ khụ số lượng từ thì tui không dám cam đoan đâu, nếu một ngày nào đó tui viết ít chữ thì có thể tui tích cóp lại sau này gửi cùng đó. Tui phải cố gắng viết nhiều hơn một ít.
Thuận tiện lảm nhảm vài câu, nếu ai có chơi cổ phiếu thì gần đây nên hạn chế vung tiền.
Còn có mẹ tui đáng yêu vãi, bà ấy cứ giục tui đăng chương mới ha ha ha.
Mẹ tui: Sao còn chưa đăng chương mới?
Tui: Mẹ, con đang bị bệnh.
Qua mấy ngày, mẹ tui: Con hết bệnh rồi sao?
Tui: Cũng chỉ tốt hơn một chút, còn phải uống thuốc nữa.
Mẹ tui: À vậy hả, nhớ đăng chương mới.
Tui… Dạ dạ.
Hôm qua tui gọi video nói chuyện với mẹ vài phút, lúc kết thúc, mẹ tui: Đừng có quên đăng chương mới đó.
Tui:……Thưa mẹ con biết rồi.. ( bất đắc dĩ.jpg)
Năm đó lúc tui đi học!!! Làm bài tập mẹ tui cũng chưa bao giờ giục tui như vậy! Thế mà bây giờ đi viết truyện lại giục tui đăng chương mới nữa chứ!!!
Quá độc ác mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.