Xuyên Nhanh Chi Sổ Tay Thế Thân Tiến Hóa
Chương 10: Ngón tay cắm vào lỗ nhỏ, làm Tề Hạ gọi ca ca
Bạch Khai Thủy Thủy Thủy Thủy
19/05/2022
Editor: Xoài
Wattpad: morethantenyears
Cơ thể Tề Hạ phải mất hai ba ngày mới hoàn toàn bình phục, mỗi ngày đều ở trên giường nghịch điện thoại di động, hoặc là xuống sân chơi với hoa lá cây cỏ một chút.
Tuy nhiên, nếu mẹ Phương không chế nhạo Tề Hạ mỗi ngày, thì mỗi ngày sẽ càng tốt hơn.
Người phụ nữ mà mẹ Phương muốn đưa cho Phương Diệp Châu cũng bị Phương Diệp Châu đuổi đi. Hai ngày nay Phương Diệp Châu rất không bình thường, mỗi đêm đều phải ôm Tề Hạ ngủ, đích thân xoa thuốc vào lỗ nhỏ cho Tề Hạ.
Mỗi lần bôi thuốc côn th*t của Phương Diệp Châu đều sẽ dựng thẳng đứng lên, nhưng mỗi lần như vậy anh đều kìm chế không muốn Tề Hạ.
[Ký chủ, cậu có nghĩ Phương Diệp Châu rất tốt với cậu không? 】
Tề Hạ suy nghĩ một chút, "Tôi là vợ của anh ấy, chồng tôi không nên đối xử tốt với vợ sao?"
【...cậu chắc chắn? 】
[Theo cốt truyện, Phương Diệp Châu sẽ đuổi cậu đi sau khi bạch nguyệt quang trở về. Nhưng bây giờ anh ta không có dấu hiệu gì là sẽ đuổi cậu đi, thay vào đó anh ta luôn ở bên cậu mỗi ngày. 】
[Ký chủ, nhiệm vụ của cậu sắp hoàn thành. 】
Nhiệm vụ hoàn thành?
Với kinh nghiệm mấy ngày qua, Tề Hạ không tìm được dấu hiệu hoàn thành nhiệm vụ, Phương Diệp Châu không làm gì khác ngoài kéo cậu lên giường, cậu làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Tề Hạ khó hiểu, chẳng lẽ vì Phương Diệp Châu thích ngủ với cậu?
Tề Hạ thở dài, cái này cậu cũng không biết.
Cậu tưới hoa bằng bình tưới, rồi lại nhìn những bông hoa khác trong sân, mấy ngày nay khi chán cậu sẽ xuống nhà tưới hoa giết thời gian.
Sau khi ở trong sân được một lúc, cậu quay trở lại nhà với bình tưới, và va vào mẹ Phương.
Mẹ Phương liếc nhìn Tề Hạ rồi khịt mũi lạnh lùng, "Con có biết rằng Lý Sinh đã trở lại không?"
Tề Hạ gật đầu.
Mẹ Phương nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Nếu không muốn bị đuổi ra ngoài, cậu phải bắt được Diệp Châu, nếu không Lý Sinh sẽ lợi dụng thì không có chỗ nào để khóc."
"..."
Tề Hạ không đáp lại, cậu không hiểu tại sao mẹ Phương lại nói những điều này với cậu, rõ ràng là mẹ Phương luôn ghét sự tồn tại của cậu.
[Bởi vì Lý Sinh thông minh hơn cậu, mẹ Phươnh không thể kiểm soát Lý Sinh. 】
[Dù sao bà ấy cũng phải chấp nhận có con dâu là đàn ông, đương nhiên mẹ Phương thích người ngốc chút, dễ xử lý hơn. 】
"Mi đang nói tao ngốc?" Tề Hạ đối với hệ thống nói.
[Chính cậu đã nói, tôi không cố ý. 】
"..."
Khi Tề Hạ nói chuyện với hệ thống, trong mắt của mẹ Phương, trông cậu thật ngốc nghếch, chắc chắn rằng kẻ ngốc này dễ xử lý hơn nhiều so với Lý Sinh. Bà ta không thích cả Lý Sinh lẫn Tề Hạ, nhưng nếu phải lựa chọn, bà sẽ chọn Tề Hạ.
"Tối nay cùng tôi đi dự yến tiệc, người hầu sẽ đem quần áo của cậu vào phòng." Mẹ Phương nói, "Ăn mặc chỉnh tề, đừng luộm thuộm như bây giờ".
"Buổi tối bảy giờ bắt đầu từ nhà đi, đừng viện cớ chậm trễ."
Tề Hạ gật đầu, trở về phòng liền nhìn thấy bộ quần áo trên bàn, cùng một đôi giày vừa vặn và đồng hồ đeo tay.
Thời gian đã đến tối, Tề Hạ sau khi mặc quần áo đi xuống lầu, mẹ Phương đã trang bị đầy đủ vũ khí, ăn mặc như một quý bà đứng đắn, duyên dáng, sang trọng mà không mất đi khí chất.
"Đi theo tôi." Phương mẫu nói xong bước ra ngoài, Tề Hạ cũng nhanh chóng đi theo.
Khi họ đến nơi, bữa tiệc vừa bắt đầu, Tề Hạ đi theo mẹ Phương vào trong, ánh mắt của những người khác đều đổ dồn vào Tề Hạ.
"Đây là con dâu nam nhà họ Phương sao?"
"Có vẻ như vậy. Không phải nói bà Phương ghét nhất con dâu sao? Hôm nay lần đầu tiên đưa người ta ra ngoài?"
"Ai biết?"
"Nhưng con dâu này nhìn cũng được đấy. Thảo nào Phương tổng thích. Đây không phải là một nan hồ ly tinh sao?"
Trong lúc mọi người đang bàn luận, một người đàn ông cũng đang nhìn chằm chằm vào Tề Hạ, người phụ nữ bên cạnh người đàn ông khẽ cười, "Bà già này thật là buồn cười. Hai ngày trước đã nhờ tôi dụ dỗ con trai bà ta rồi, bây giờ lại làm vậy. "
Người phụ nữ nhìn người đàn ông, "Điều này là vì anh sao? Không ngờ sau nhiều năm như vậy, bà Phương vẫn rất coi thường anh."
Người đàn ông cau mày, dùng ngón tay nắm chặt ly rượu, "Ồ, bà ta không thích thì có ích gì, con trai bà ta chỉ thích tôi."
Lý Sinh nhấp một ngụm rượu, hai ngày nay cậu ta đều tới gần Phương Diệp Châu lấy cớ có việc, Phương Diệp Châu cũng không từ chối, nếu không phải anh ấy thích mình thì còn gì nữa?
Lý Sinh nở nụ cười nhẹ, sau đó đi tới bên người Phương Diệp Châu, "Diệp Châu, nhìn người bên cạnh cô Phương, cậu ấy có phải là ngườ hai ngày trước chúng ta đã gặp ở rạp chiếu phim không?"
Phương Diệp Châu đang nói chuyện với những người khác, khi Li Sheng đề cập đến, anh mới thấy Tề Hạ cũng đã đến bữa tiệc. (Truyện chỉ được đăng tại wattpad: morethantenyears, đừng mang ra nơi khác.)
Tề Hạ đi theo bà Phương, khi bà Phương giới thiệu cậu với ai đó, cậu sẽ thẳng người lên, cả người đều rất tốt. Cậu mặc một bộ vest, đôi chân thon dài của cậu được bọc trong chiếc quần tây, chúng dài và thẳng trông rất ưa nhìn.
Phương Diệp Châu dùng đầu lưỡi quét qua trong má, Tề Hạ như thế này anh không muốn bị người khác nhìn thấy.
Phương Diệp Châu nói thêm mấy câu với đám người, liền đi thẳng đến chỗ Tề Hạ, "Tề Hạ, sao em lại đến đây?"
Tề Hạ cảm thấy không thoải mái khi đi theo bà Phương, quần áo cũng không phải thứ cậu thích mặc, rất khó chịu, nhưng anh ta không thể nói là muốn rời đi, sau khi Phương Diệp Châu đến, cậu mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Rốt cuộc, cậu chỉ biết Phương Diệp Châu.
Tề Hạ nói: "Mẹ kêu em tới."
Phương Diệp Châu khịt mũi, anh nhìn mẹ Phương, "Mẹ tiếp tục nói chuyện đi, con đưa em ấy đi."
Mẹ Phương mỉm cười, "Được rồi, hai đứa đi chơi đi."
Tề Hạ bị Phương Diệp Châu đưa tới góc tiệc, ngồi ở trên sô pha. Tề Hạ bí mật liếc nhìn Phương Diệp Châu, cậu yên tâm khi thấy Phương Diệp Châu không tức giận, liền vội vàng giải thích: "Em không có ý định chạy trốn, anh đừng tức giận."
"Không tức giận." Phương Diệp Châu nói, "Đêm nay trông em rất đẹp."
Tề Hạ không quen mặc vest, vì vậy muốn quay lại cởi ra, nhưng Phương Diệp Châu lại có vẻ thích cậu mặc như vậy, "Anh thấy có đẹp không?"
"Rất đẹp," Phương Diệp Châu nói.
Tề Hạ thường mặc quần áo bình thường, thích nhất là mặc áo len và quần jean vào các ngày trong tuần. Phương Diệp Châu nhìn Tề Hạ mặc một bộ vest và thấy nó mới lạ và đẹp mắt.
Bộ đồ rất vừa vặn, lộ ra vòng eo nhỏ gọn của cậu, vừa nhìn là Phương Diệp Châu nổi lên tâm tư, liền vươn tay sờ nhẹ eo Tề Hạ, xoa xoa.
Mặt Tề Hạ lập tức đỏ bừng, liếc mắt một cái thấy không có người nhìn, liền nói nhỏ: "Phương Diệp Châu, đừng làm chuyện này, có rất nhiều người."
Tay của Phương Diệp Châu hoàn toàn không rời khỏi eo Tề Hạ, mà là thò vào dưới áo khoác của cậu. Tề Hạ sửng sốt trước hành động của Phương Diệp Châu, không ngờ Phương Diệp Châu lại bạo gan như vậy.
"Phương Diệp Châu, đừng..."
"Anh cứ như vậy đấy." Giọng điệu của Phương Diệp Châu có vẻ không vừa lòng, Tề Hạ cũng không dám nói gì.
Lòng bàn tay vuốt ve lưng qua lớp áo, chạm vào từng tấc xương sống, sau đó chạm vào đường cong của cơ thể hướng lên trên, rồi chạm vào phía trước.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào đầu v*, Tề Hạ rên rỉ một tiếng, cậu vội vàng che miệng lại, thật xấu hổ!
Cậu nhìn xung quanh, sợ bị nhìn thấy.
Phương Diệp Châu nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tề Hạ với thấy thú vị, ngón tay không ngừng sờ soạng đầu v* cậu, xoa đi xoa lại.
Tay còn lại từ đùi chạm vào đũng quần, vuốt ve cậu nhỏ của Tề Hạ qua lớp quần tây.
Tề Hạ trong nháy mắt kẹp chặt hai chân, tay Phương Diệp Châu cũng bị cậu kẹp, Tề Hạ thở hổn hển nói nhỏ: "Phương Diệp Châu, đừng sờ nữa.
côn th*t của cậu vốn đã cứng, đầu v* cũng rất nhạy cảm, ngay cả cọ xát vào áo sơ mi cũng cảm thấy ngứa ngáy, Tề Hạ sợ mình không chịu nổi.
"Được." Phương Diệp Châu nói, "Nếu em gọi ta là ca ca, anh liền thả em ra."
Tề Hạ nhìn Phương Diệp Châu, "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật."
"Ca ca..." Tề Hạ lập tức gọi, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ.
Trái tim Phương Diệp Châu mềm nhũn, anh cúi người hôn lên mặt Tề Hạ, chết tiệt, anh có vẻ càng kích động hơn khi được gọi như vậy
"Tề Hạ, từ nay về sau em gọi anh là ca ca được không?" Phương Diệp Châu dụi dụi chóp mũi vào mặt Tề Hạ, hơi thở nóng ẩm phun lên má cậu, "Lại kêu một tiếng."
Tề Hạ khẽ cắn môi, "Ca ca."
Hô hấp của Phương Diệp Châu trở nên nặng nhọc, bàn tay đang kẹp giữa hai chân Tề Hạ lại động đậy, bàn tay to vồ lấy côn th*t của Tề Hạ, nhào nặn lúc nhẹ lúc nặng, bàn tay đặt ở trên ngực Tề Hạ cũng không dừng lại.
Cúi đầu xuống, Tề Hạ phản kháng chút nào, cậu sắp chết rồi, đẩy Phương Diệp Châu ra, "Phương... ca ca, đừng làm chuyện này."
Yếu ớt rên rỉ, lời nói nhẹ nhàng không thể ngăn cản Phương Diệp Châu. Bàn tay to vẫn di chuyển trên đũng quần, thậm chí còn dùng một tay cởi thắt lưng và cúc áo, nhét vào trong quần lót nhào nặn cặp mông đang cong lên.
Hai mắt Tề Hạ lập tức trợn to, "Ưm..."
Mông bị bàn tay to sờ soạng, thân thể Tề Hạ nhạy cảm đến mức kẹp chặt hai chân, chỉ có thể giải tỏa cơn khát của cơ thể.
Phương Diệp Châu dường như cảm nhận được dục vọng của cậu, ngón tay dọc theo bờ mông lần tới mép lỗ nhỏ, xoa nhẹ, xoay tròn xoay quanh lỗ nhỏ.
Tề Hạ không chịu nổi bị Phương Diệp Châu móc, như bị ngón tay xâm phạm, như để ngón tay tiến vào, lỗ nhỏ co rút lại, lộ ra dục vọng.
Khoảnh khắc Phương Diệp Châu đưa ngón tay vào, da đầu Tề Hạ tê dại, cậu nghiêng đầu vùi mặt vào cổ Phương Diệp Châu, nói nhỏ: "Ca ca, đừng đi quá xa, được không?"
Phương Diệp Châu ậm ừ, hôn lên trán Tề Hạ, sau đó bắt đầu dùng ngón tay ngoáy ngoáy vách ruột trong lỗ nhỏ, khi anh chạm vào tuyến tiền liệt, thân thể Tề Hạ lắc lư rên rỉ, "Ưm..."
Phương Diệp Châu ấn ngón tay lên tuyến tiền liệt rồi nhẹ nhàng xoay chuyển khiến cơ thể Tề Hạ run lên.
côn th*t của Tề Hạ trước mặt cũng trở nên cứng ngắc, nhưng chưa đủ thoải mái, cậu xấu hổ không muốt xoa côn th*t ở chỗ này, chỉ có thể dựa vào hai chân ma sát để giảm bớt ngứa ngáy.
Ngón tay của Phương Diệp Châu di chuyển nhanh chóng trong lỗ nhỏ, từ từ dịch ruột bắt đầu tiết ra, theo ngón tay di chuyển, nó chảy ra lỗ nhỏ, dính vào lòng bàn tay Phương Diệp Châu.
Tề Hạ thất thần, cứ dụi mặt vào cổ Phương Diệp Châu, chịu không nổi nữa, há mồm cắn cổ Phương Diệp Châu.
Tề Hạ nhẹ giọng rên rỉ, động tác của Phương Diệp Châu lập tức dừng lại, đừng nói Tề Hạ muốn, Phương Diệp Châu cũng nóng lòng đút côn th*t vào trong lỗ nhỏ của Tề Hạ mãnh liệt chịch cậu.
"Tiểu Hạ, chúng ta đi ra ngoài đi? Ca ca đưa em về khách sạn." Phương Diệp Châu nói.
Phương Diệp Châu rút ngón tay ra khỏi người Tề Hạ, thu dọn quần áo, lại hôn lên khuôn miệng mềm mại của Tề Hạ, vừa hôn vừa nói: "Đi khách sạn với ca ca, để ca ca phục vụ em thật tốt."
Wattpad: morethantenyears
Cơ thể Tề Hạ phải mất hai ba ngày mới hoàn toàn bình phục, mỗi ngày đều ở trên giường nghịch điện thoại di động, hoặc là xuống sân chơi với hoa lá cây cỏ một chút.
Tuy nhiên, nếu mẹ Phương không chế nhạo Tề Hạ mỗi ngày, thì mỗi ngày sẽ càng tốt hơn.
Người phụ nữ mà mẹ Phương muốn đưa cho Phương Diệp Châu cũng bị Phương Diệp Châu đuổi đi. Hai ngày nay Phương Diệp Châu rất không bình thường, mỗi đêm đều phải ôm Tề Hạ ngủ, đích thân xoa thuốc vào lỗ nhỏ cho Tề Hạ.
Mỗi lần bôi thuốc côn th*t của Phương Diệp Châu đều sẽ dựng thẳng đứng lên, nhưng mỗi lần như vậy anh đều kìm chế không muốn Tề Hạ.
[Ký chủ, cậu có nghĩ Phương Diệp Châu rất tốt với cậu không? 】
Tề Hạ suy nghĩ một chút, "Tôi là vợ của anh ấy, chồng tôi không nên đối xử tốt với vợ sao?"
【...cậu chắc chắn? 】
[Theo cốt truyện, Phương Diệp Châu sẽ đuổi cậu đi sau khi bạch nguyệt quang trở về. Nhưng bây giờ anh ta không có dấu hiệu gì là sẽ đuổi cậu đi, thay vào đó anh ta luôn ở bên cậu mỗi ngày. 】
[Ký chủ, nhiệm vụ của cậu sắp hoàn thành. 】
Nhiệm vụ hoàn thành?
Với kinh nghiệm mấy ngày qua, Tề Hạ không tìm được dấu hiệu hoàn thành nhiệm vụ, Phương Diệp Châu không làm gì khác ngoài kéo cậu lên giường, cậu làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Tề Hạ khó hiểu, chẳng lẽ vì Phương Diệp Châu thích ngủ với cậu?
Tề Hạ thở dài, cái này cậu cũng không biết.
Cậu tưới hoa bằng bình tưới, rồi lại nhìn những bông hoa khác trong sân, mấy ngày nay khi chán cậu sẽ xuống nhà tưới hoa giết thời gian.
Sau khi ở trong sân được một lúc, cậu quay trở lại nhà với bình tưới, và va vào mẹ Phương.
Mẹ Phương liếc nhìn Tề Hạ rồi khịt mũi lạnh lùng, "Con có biết rằng Lý Sinh đã trở lại không?"
Tề Hạ gật đầu.
Mẹ Phương nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Nếu không muốn bị đuổi ra ngoài, cậu phải bắt được Diệp Châu, nếu không Lý Sinh sẽ lợi dụng thì không có chỗ nào để khóc."
"..."
Tề Hạ không đáp lại, cậu không hiểu tại sao mẹ Phương lại nói những điều này với cậu, rõ ràng là mẹ Phương luôn ghét sự tồn tại của cậu.
[Bởi vì Lý Sinh thông minh hơn cậu, mẹ Phươnh không thể kiểm soát Lý Sinh. 】
[Dù sao bà ấy cũng phải chấp nhận có con dâu là đàn ông, đương nhiên mẹ Phương thích người ngốc chút, dễ xử lý hơn. 】
"Mi đang nói tao ngốc?" Tề Hạ đối với hệ thống nói.
[Chính cậu đã nói, tôi không cố ý. 】
"..."
Khi Tề Hạ nói chuyện với hệ thống, trong mắt của mẹ Phương, trông cậu thật ngốc nghếch, chắc chắn rằng kẻ ngốc này dễ xử lý hơn nhiều so với Lý Sinh. Bà ta không thích cả Lý Sinh lẫn Tề Hạ, nhưng nếu phải lựa chọn, bà sẽ chọn Tề Hạ.
"Tối nay cùng tôi đi dự yến tiệc, người hầu sẽ đem quần áo của cậu vào phòng." Mẹ Phương nói, "Ăn mặc chỉnh tề, đừng luộm thuộm như bây giờ".
"Buổi tối bảy giờ bắt đầu từ nhà đi, đừng viện cớ chậm trễ."
Tề Hạ gật đầu, trở về phòng liền nhìn thấy bộ quần áo trên bàn, cùng một đôi giày vừa vặn và đồng hồ đeo tay.
Thời gian đã đến tối, Tề Hạ sau khi mặc quần áo đi xuống lầu, mẹ Phương đã trang bị đầy đủ vũ khí, ăn mặc như một quý bà đứng đắn, duyên dáng, sang trọng mà không mất đi khí chất.
"Đi theo tôi." Phương mẫu nói xong bước ra ngoài, Tề Hạ cũng nhanh chóng đi theo.
Khi họ đến nơi, bữa tiệc vừa bắt đầu, Tề Hạ đi theo mẹ Phương vào trong, ánh mắt của những người khác đều đổ dồn vào Tề Hạ.
"Đây là con dâu nam nhà họ Phương sao?"
"Có vẻ như vậy. Không phải nói bà Phương ghét nhất con dâu sao? Hôm nay lần đầu tiên đưa người ta ra ngoài?"
"Ai biết?"
"Nhưng con dâu này nhìn cũng được đấy. Thảo nào Phương tổng thích. Đây không phải là một nan hồ ly tinh sao?"
Trong lúc mọi người đang bàn luận, một người đàn ông cũng đang nhìn chằm chằm vào Tề Hạ, người phụ nữ bên cạnh người đàn ông khẽ cười, "Bà già này thật là buồn cười. Hai ngày trước đã nhờ tôi dụ dỗ con trai bà ta rồi, bây giờ lại làm vậy. "
Người phụ nữ nhìn người đàn ông, "Điều này là vì anh sao? Không ngờ sau nhiều năm như vậy, bà Phương vẫn rất coi thường anh."
Người đàn ông cau mày, dùng ngón tay nắm chặt ly rượu, "Ồ, bà ta không thích thì có ích gì, con trai bà ta chỉ thích tôi."
Lý Sinh nhấp một ngụm rượu, hai ngày nay cậu ta đều tới gần Phương Diệp Châu lấy cớ có việc, Phương Diệp Châu cũng không từ chối, nếu không phải anh ấy thích mình thì còn gì nữa?
Lý Sinh nở nụ cười nhẹ, sau đó đi tới bên người Phương Diệp Châu, "Diệp Châu, nhìn người bên cạnh cô Phương, cậu ấy có phải là ngườ hai ngày trước chúng ta đã gặp ở rạp chiếu phim không?"
Phương Diệp Châu đang nói chuyện với những người khác, khi Li Sheng đề cập đến, anh mới thấy Tề Hạ cũng đã đến bữa tiệc. (Truyện chỉ được đăng tại wattpad: morethantenyears, đừng mang ra nơi khác.)
Tề Hạ đi theo bà Phương, khi bà Phương giới thiệu cậu với ai đó, cậu sẽ thẳng người lên, cả người đều rất tốt. Cậu mặc một bộ vest, đôi chân thon dài của cậu được bọc trong chiếc quần tây, chúng dài và thẳng trông rất ưa nhìn.
Phương Diệp Châu dùng đầu lưỡi quét qua trong má, Tề Hạ như thế này anh không muốn bị người khác nhìn thấy.
Phương Diệp Châu nói thêm mấy câu với đám người, liền đi thẳng đến chỗ Tề Hạ, "Tề Hạ, sao em lại đến đây?"
Tề Hạ cảm thấy không thoải mái khi đi theo bà Phương, quần áo cũng không phải thứ cậu thích mặc, rất khó chịu, nhưng anh ta không thể nói là muốn rời đi, sau khi Phương Diệp Châu đến, cậu mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Rốt cuộc, cậu chỉ biết Phương Diệp Châu.
Tề Hạ nói: "Mẹ kêu em tới."
Phương Diệp Châu khịt mũi, anh nhìn mẹ Phương, "Mẹ tiếp tục nói chuyện đi, con đưa em ấy đi."
Mẹ Phương mỉm cười, "Được rồi, hai đứa đi chơi đi."
Tề Hạ bị Phương Diệp Châu đưa tới góc tiệc, ngồi ở trên sô pha. Tề Hạ bí mật liếc nhìn Phương Diệp Châu, cậu yên tâm khi thấy Phương Diệp Châu không tức giận, liền vội vàng giải thích: "Em không có ý định chạy trốn, anh đừng tức giận."
"Không tức giận." Phương Diệp Châu nói, "Đêm nay trông em rất đẹp."
Tề Hạ không quen mặc vest, vì vậy muốn quay lại cởi ra, nhưng Phương Diệp Châu lại có vẻ thích cậu mặc như vậy, "Anh thấy có đẹp không?"
"Rất đẹp," Phương Diệp Châu nói.
Tề Hạ thường mặc quần áo bình thường, thích nhất là mặc áo len và quần jean vào các ngày trong tuần. Phương Diệp Châu nhìn Tề Hạ mặc một bộ vest và thấy nó mới lạ và đẹp mắt.
Bộ đồ rất vừa vặn, lộ ra vòng eo nhỏ gọn của cậu, vừa nhìn là Phương Diệp Châu nổi lên tâm tư, liền vươn tay sờ nhẹ eo Tề Hạ, xoa xoa.
Mặt Tề Hạ lập tức đỏ bừng, liếc mắt một cái thấy không có người nhìn, liền nói nhỏ: "Phương Diệp Châu, đừng làm chuyện này, có rất nhiều người."
Tay của Phương Diệp Châu hoàn toàn không rời khỏi eo Tề Hạ, mà là thò vào dưới áo khoác của cậu. Tề Hạ sửng sốt trước hành động của Phương Diệp Châu, không ngờ Phương Diệp Châu lại bạo gan như vậy.
"Phương Diệp Châu, đừng..."
"Anh cứ như vậy đấy." Giọng điệu của Phương Diệp Châu có vẻ không vừa lòng, Tề Hạ cũng không dám nói gì.
Lòng bàn tay vuốt ve lưng qua lớp áo, chạm vào từng tấc xương sống, sau đó chạm vào đường cong của cơ thể hướng lên trên, rồi chạm vào phía trước.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào đầu v*, Tề Hạ rên rỉ một tiếng, cậu vội vàng che miệng lại, thật xấu hổ!
Cậu nhìn xung quanh, sợ bị nhìn thấy.
Phương Diệp Châu nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tề Hạ với thấy thú vị, ngón tay không ngừng sờ soạng đầu v* cậu, xoa đi xoa lại.
Tay còn lại từ đùi chạm vào đũng quần, vuốt ve cậu nhỏ của Tề Hạ qua lớp quần tây.
Tề Hạ trong nháy mắt kẹp chặt hai chân, tay Phương Diệp Châu cũng bị cậu kẹp, Tề Hạ thở hổn hển nói nhỏ: "Phương Diệp Châu, đừng sờ nữa.
côn th*t của cậu vốn đã cứng, đầu v* cũng rất nhạy cảm, ngay cả cọ xát vào áo sơ mi cũng cảm thấy ngứa ngáy, Tề Hạ sợ mình không chịu nổi.
"Được." Phương Diệp Châu nói, "Nếu em gọi ta là ca ca, anh liền thả em ra."
Tề Hạ nhìn Phương Diệp Châu, "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật."
"Ca ca..." Tề Hạ lập tức gọi, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ.
Trái tim Phương Diệp Châu mềm nhũn, anh cúi người hôn lên mặt Tề Hạ, chết tiệt, anh có vẻ càng kích động hơn khi được gọi như vậy
"Tề Hạ, từ nay về sau em gọi anh là ca ca được không?" Phương Diệp Châu dụi dụi chóp mũi vào mặt Tề Hạ, hơi thở nóng ẩm phun lên má cậu, "Lại kêu một tiếng."
Tề Hạ khẽ cắn môi, "Ca ca."
Hô hấp của Phương Diệp Châu trở nên nặng nhọc, bàn tay đang kẹp giữa hai chân Tề Hạ lại động đậy, bàn tay to vồ lấy côn th*t của Tề Hạ, nhào nặn lúc nhẹ lúc nặng, bàn tay đặt ở trên ngực Tề Hạ cũng không dừng lại.
Cúi đầu xuống, Tề Hạ phản kháng chút nào, cậu sắp chết rồi, đẩy Phương Diệp Châu ra, "Phương... ca ca, đừng làm chuyện này."
Yếu ớt rên rỉ, lời nói nhẹ nhàng không thể ngăn cản Phương Diệp Châu. Bàn tay to vẫn di chuyển trên đũng quần, thậm chí còn dùng một tay cởi thắt lưng và cúc áo, nhét vào trong quần lót nhào nặn cặp mông đang cong lên.
Hai mắt Tề Hạ lập tức trợn to, "Ưm..."
Mông bị bàn tay to sờ soạng, thân thể Tề Hạ nhạy cảm đến mức kẹp chặt hai chân, chỉ có thể giải tỏa cơn khát của cơ thể.
Phương Diệp Châu dường như cảm nhận được dục vọng của cậu, ngón tay dọc theo bờ mông lần tới mép lỗ nhỏ, xoa nhẹ, xoay tròn xoay quanh lỗ nhỏ.
Tề Hạ không chịu nổi bị Phương Diệp Châu móc, như bị ngón tay xâm phạm, như để ngón tay tiến vào, lỗ nhỏ co rút lại, lộ ra dục vọng.
Khoảnh khắc Phương Diệp Châu đưa ngón tay vào, da đầu Tề Hạ tê dại, cậu nghiêng đầu vùi mặt vào cổ Phương Diệp Châu, nói nhỏ: "Ca ca, đừng đi quá xa, được không?"
Phương Diệp Châu ậm ừ, hôn lên trán Tề Hạ, sau đó bắt đầu dùng ngón tay ngoáy ngoáy vách ruột trong lỗ nhỏ, khi anh chạm vào tuyến tiền liệt, thân thể Tề Hạ lắc lư rên rỉ, "Ưm..."
Phương Diệp Châu ấn ngón tay lên tuyến tiền liệt rồi nhẹ nhàng xoay chuyển khiến cơ thể Tề Hạ run lên.
côn th*t của Tề Hạ trước mặt cũng trở nên cứng ngắc, nhưng chưa đủ thoải mái, cậu xấu hổ không muốt xoa côn th*t ở chỗ này, chỉ có thể dựa vào hai chân ma sát để giảm bớt ngứa ngáy.
Ngón tay của Phương Diệp Châu di chuyển nhanh chóng trong lỗ nhỏ, từ từ dịch ruột bắt đầu tiết ra, theo ngón tay di chuyển, nó chảy ra lỗ nhỏ, dính vào lòng bàn tay Phương Diệp Châu.
Tề Hạ thất thần, cứ dụi mặt vào cổ Phương Diệp Châu, chịu không nổi nữa, há mồm cắn cổ Phương Diệp Châu.
Tề Hạ nhẹ giọng rên rỉ, động tác của Phương Diệp Châu lập tức dừng lại, đừng nói Tề Hạ muốn, Phương Diệp Châu cũng nóng lòng đút côn th*t vào trong lỗ nhỏ của Tề Hạ mãnh liệt chịch cậu.
"Tiểu Hạ, chúng ta đi ra ngoài đi? Ca ca đưa em về khách sạn." Phương Diệp Châu nói.
Phương Diệp Châu rút ngón tay ra khỏi người Tề Hạ, thu dọn quần áo, lại hôn lên khuôn miệng mềm mại của Tề Hạ, vừa hôn vừa nói: "Đi khách sạn với ca ca, để ca ca phục vụ em thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.