Chương 25: Nghi Ngờ Cô!
Đào Hoa Lộ
01/10/2022
nhóm dịch: bánh bao
Lâm Khê thu hồi tầm mắt, hơi khẩn trương nắm lấy mép giường, liếc nhìn Tạ Khải Minh bên cạnh một cái.
Tạ Khải Minh cũng không có ý muốn đối xử tốt với cô một chút, ngược lại càng thêm hoài nghi cô.
Cô ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, rõ ràng tay chân luống cuống nhưng vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, điều này cần tố chất tâm lý rất cường đại ủng hộ.
Ít nhất những người phụ nữ trong nhà anh sẽ không thể làm được.
Anh quyết định gây thêm áp lực cho cô một chút, “Cô nghỉ ngơi một lúc đi, buổi tối dẫn cô ra ngoài mời chiến hữu ăn cơm.”
Hai tay anh đút vào túi quần, chân dài cố ý cọ cọ về phía trước, đụng phải bàn tay cô đặt ở mép giường.
Quả nhiên, cô bị đụng cho đến lập tức né tránh.
Nếu như không phải mình đã trải qua chuyện đó, lúc này nếu ai nói với anh, người phụ nữ này mặt dày mày dạn chui vào trong chăn ép anh cưới cô, không cưới thì nhảy lầu nhảy giếng, Tạ Khải Minh tuyệt đối nói đúng là bịa đặt.
Nhưng trí nhớ của anh không lừa gạt anh, quả thật chính là người phụ nữ này.
Ánh mắt anh lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh rồi xoay người rời đi.
Chờ anh xoay người đi ra ngoài, trong không khí còn lưu lại cảm giác áp bách do anh tạo thành.
Lâm Khê hít sâu một hơi, cô có chút không hiểu vì sao Tạ Khải Minh nhất định phải cưới cô.
Nhưng cô suy nghĩ kỹ càng, Tạ Khải Minh vừa nộp đơn xin kết hôn, lập tức nói ly hôn quả thật không thích hợp. Như vậy anh ngại mất mặt hoặc là quy định không thể không cưới cô, cho nên cũng có thể tha thứ.
Chỉ là anh hoàn toàn có thể giống như tình tiết gốc bỏ cô ở nhà ngoại không quản, cô sẽ không giống như cốt truyện tự mình dán lên dựa vào anh, như vậy qua một thời gian nữa mọi chuyện lắng xuống, anh muốn ly hôn cũng hoàn toàn có thể đúng không?
Vậy tại sao anh phải đưa cô về nhà?
Chẳng lẽ là muốn trả thù cô?
Nguyên chủ trong kịch bản cứ bám riết, Tạ Khải Minh đối với cô cũng không tốt chút nào, người nhà anh lại càng không cần phải nói.
Sau khi kết hôn, khi anh rời đi, một cô gái mặt dày mày dạn ở trong một gia đình không thích mình năm sáu năm, ngẫm lại đều nghẹt thở!
Không được, cô phải đợi Tạ Khải Minh trở về bộ đội rồi trở về nhà bà ngoại, trông chừng ở bà ngoại còn tốt hơn là ở bên người xa lạ.
Cô phải nhanh chóng thu dọn mọi thứ.
Lâm Khê thu hồi tầm mắt, hơi khẩn trương nắm lấy mép giường, liếc nhìn Tạ Khải Minh bên cạnh một cái.
Tạ Khải Minh cũng không có ý muốn đối xử tốt với cô một chút, ngược lại càng thêm hoài nghi cô.
Cô ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, rõ ràng tay chân luống cuống nhưng vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, điều này cần tố chất tâm lý rất cường đại ủng hộ.
Ít nhất những người phụ nữ trong nhà anh sẽ không thể làm được.
Anh quyết định gây thêm áp lực cho cô một chút, “Cô nghỉ ngơi một lúc đi, buổi tối dẫn cô ra ngoài mời chiến hữu ăn cơm.”
Hai tay anh đút vào túi quần, chân dài cố ý cọ cọ về phía trước, đụng phải bàn tay cô đặt ở mép giường.
Quả nhiên, cô bị đụng cho đến lập tức né tránh.
Nếu như không phải mình đã trải qua chuyện đó, lúc này nếu ai nói với anh, người phụ nữ này mặt dày mày dạn chui vào trong chăn ép anh cưới cô, không cưới thì nhảy lầu nhảy giếng, Tạ Khải Minh tuyệt đối nói đúng là bịa đặt.
Nhưng trí nhớ của anh không lừa gạt anh, quả thật chính là người phụ nữ này.
Ánh mắt anh lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh rồi xoay người rời đi.
Chờ anh xoay người đi ra ngoài, trong không khí còn lưu lại cảm giác áp bách do anh tạo thành.
Lâm Khê hít sâu một hơi, cô có chút không hiểu vì sao Tạ Khải Minh nhất định phải cưới cô.
Nhưng cô suy nghĩ kỹ càng, Tạ Khải Minh vừa nộp đơn xin kết hôn, lập tức nói ly hôn quả thật không thích hợp. Như vậy anh ngại mất mặt hoặc là quy định không thể không cưới cô, cho nên cũng có thể tha thứ.
Chỉ là anh hoàn toàn có thể giống như tình tiết gốc bỏ cô ở nhà ngoại không quản, cô sẽ không giống như cốt truyện tự mình dán lên dựa vào anh, như vậy qua một thời gian nữa mọi chuyện lắng xuống, anh muốn ly hôn cũng hoàn toàn có thể đúng không?
Vậy tại sao anh phải đưa cô về nhà?
Chẳng lẽ là muốn trả thù cô?
Nguyên chủ trong kịch bản cứ bám riết, Tạ Khải Minh đối với cô cũng không tốt chút nào, người nhà anh lại càng không cần phải nói.
Sau khi kết hôn, khi anh rời đi, một cô gái mặt dày mày dạn ở trong một gia đình không thích mình năm sáu năm, ngẫm lại đều nghẹt thở!
Không được, cô phải đợi Tạ Khải Minh trở về bộ đội rồi trở về nhà bà ngoại, trông chừng ở bà ngoại còn tốt hơn là ở bên người xa lạ.
Cô phải nhanh chóng thu dọn mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.