Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái
Chương 107: Hắc Đạo Đại Ca Quỳ Xuống Chân Ta (17)
Thỏ
14/05/2021
Muốn gặp em lần cuối thôi.
Nam nhân vừa dứt lời, không khí trong xe dường như cũng tụt dốc không phanh. Quân Dao thoáng khựng người lại, nhưng rất nhanh, cô lại quay ra nhìn thẳng vào hắn, cất giọng:
- Ý anh là gì ?
Theo như trong kịch bản mà hệ thống nhỏ truyền cho cô, hoàn toàn không có bất cứ một sự việc nào làm ảnh hưởng đến tính mạng của nhân vật. Đến kết cục của nam phản diện Từ Khôi cũng không phải là cái chết. Vậy, rốt cuộc tại sao hắn ta lại nói ra lời này ?
Thấy sự nghiêm túc của Quân Dao, nam nhân nọ đột nhiên ôm bụng phì cười. Hành động của hắn cũng đã tố cáo hắn từ nãy tới giờ đều là nói dối. Thẹn quá hoá giận, nữ nhân quay ngoắt mặt đi, kìm nén bản thân không xông ra đánh người gây ảnh hưởng đến an toàn giao thông.
- Xin lỗi.
Từ Khôi sau khi ổn định lại thì mới từ tốn xin lỗi Quân Dao, nhưng tiếc thay, cái chất giọng tràn đầy vui vẻ của hắn lại càng khiến cho cô giận hơn.
Không khí trong xe lại trở về căng thẳng.
"Reng...reng..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên xé tan bầu không khí khó thở, người đàn ông không nhanh không chậm cầm lấy chiếc tai nghe, ấn nút đồng ý cuộc gọi. Không lâu sau đó, gương mặt của hắn đột nhiên biến sắc. Từ Khôi mạnh bạo ấn dừng cuộc gọi thoại, quay qua nhìn Quân Dao bằng ánh mắt hối lỗi, cất giọng:
- Tôi có việc một lát, không cùng em đi chơi được.
- Không sao. Ở trước là công viên, thả tôi xuống đó đi.
Sau khi cô bước xuống, chiếc xe đen sang trọng cũng nhanh chóng rời đi. Cô đối với hành động của hắn cũng không thắc mắc gì nhiều. Dù sao, bản thân là một tên xã hội đen, hắn rất thường xuyên gặp trường hợp đột xuất.
Quân Dao đi dạo trong công viên mãi cũng thấy chán, ngay vào lúc cô quay người trở về, từ phía sau lại truyền đến âm thanh lớn:
- Cuộc thi được mong đợi nhiều nhất sắp bắt đầu rồi đây! Ai muốn có cơ hội trở thành thí sinh hãy mau đi đăng ký nào !
Nghe xong, cái đầu nhỏ khẽ lắc lắc vài cái. Mấy trò chơi đường phố như vậy, hầu hết đều rất thiểu năng, người xinh đẹp như cô sẽ không bao giờ đăng kí.
Nhưng chỉ vài giây sau, âm thanh ban nãy lại tiếp tục vang lên:
- Giải thưởng của chúng tôi lên tới hai mươi triệu đồng !
... Ta rút lại lời nói ban nãy. Trò chơi này rất tuyệt vời, không hề thiểu năng!
[...] Nó vẫn nên đi xem "Lật mặt" đây.
Qua mười lăm phút làm việc cùng mấy thủ tục cồng kềnh, cuối cùng Quân Dao cũng có mặt trên khán đài cùng mười thí sinh dấu mặt khác. Cô lúc này có chút không cam tâm. Rõ ràng nhan sắc của cô chính là đại mĩ nữ, không ngờ ban tổ chức lại làm màu muốn cô đeo mặt nạ.
Đúng là thiểu năng!
Bắt đầu với cuộc thi, vòng đầu tiên khá đơn giản, chỉ là kiểm tra trí thông minh. Đối với nguyên chủ, chỉ số IQ của cô ấy có thể nói là một con số rất thấp. Nhưng Quân Dao thì khác, vốn dĩ sở hữu khối óc nhanh nhạy và cả một trái củ cải có gắn thiết bị thông minh, cô rất dễ dàng đã qua được vòng một.
Đến vòng thứ hai, lượng người tham gia chỉ còn lại một nửa. Vòng này chủ đề là về cách phối đồ. Quân Dao thậm chí không thèm rối rít đi mua quần áo như những người khác. Cô chỉ lẳng lặng đi vào góc khuất, báo với hệ thống nhà mình:
"Ta muốn dùng danh hiệu Đệ nhất ma sư."
A Liên nghe xong, cả cỗ củ cải mềm cứ vậy trở nên co giật.
Kí chủ nhà nó ơi, cô chính là có bệnh!
Danh hiệu được trang bị thiết yếu là để cô sử dụng khi chiến đấu, không phải để cô đem đi diễn thời trang!
Khẽ thở ra một hơi nóng bừng, củ cải trắng rốt cuộc vẫn phải không bằng lòng ấn vào cái nút màu xanh nhạt. Ngay tức khắc, ở nơi Quân Dao đang đứng cũng xuất hiện các hạt linh khí rời rạc. Chúng nhanh chóng hợp lại với nhau, tạo thành một thứ ánh sáng ôm trọn lấy cơ thể nhỏ. Sau khi thứ ánh sáng kia vụt tắt, từ trong bóng tối, một nữ nhân khoác lên mình bộ hồng y rực rỡ bước ra, trên tay cô là thanh bảo kiếm đỏ chói.
Quân Dao tiến lên khán đài cũng là lúc chuông báo hết giờ, sự gấp rút của thời gian khiến tận ba thí sinh không kịp chuẩn bị mà bị loại. Trên khán đài lúc ấy, chỉ còn lại cô và một nữ nhân khác.
Không mất nhiều thời gian, người dẫn chương trình bước ra, nói vào micro:
- Xin mời thí sinh cởi bỏ mặt nạ.
Nghe đến đây, cô lười nhác kéo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, tùy ý để lộ ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm.
Quân Dao nhàn nhạt liếc ảnh mắt sang người đối diện, cơ thể đột nhiên cảm thấy căng cứng.
Được rồi, xin chào nữ chủ!
Đúng là đã ghét thì có đi...
[ Kí chủ không được nói bậy! ]
Chợt, từ khoang ngực cô truyền đến cảm giác nóng ran, tựa như ruột gan tim phổi đều rơi vào biển lửa, đau đến nỗi hô hấp cũng trở nên trì trệ.
"A Liên, cái này là gì đây?"
Mãi về sau cô mới nhận được hồi âm, mà đáp lại cô là âm giọng gấp rút của hệ thống:
[ Nguy rồi kí chủ! Giá trị sinh mệnh của nam phản diện đang ở mức 40%. Linh hồn cô đang trong quá trình trục xuất khỏi cơ thể! ]
- Ý anh là gì ?
Theo như trong kịch bản mà hệ thống nhỏ truyền cho cô, hoàn toàn không có bất cứ một sự việc nào làm ảnh hưởng đến tính mạng của nhân vật. Đến kết cục của nam phản diện Từ Khôi cũng không phải là cái chết. Vậy, rốt cuộc tại sao hắn ta lại nói ra lời này ?
Thấy sự nghiêm túc của Quân Dao, nam nhân nọ đột nhiên ôm bụng phì cười. Hành động của hắn cũng đã tố cáo hắn từ nãy tới giờ đều là nói dối. Thẹn quá hoá giận, nữ nhân quay ngoắt mặt đi, kìm nén bản thân không xông ra đánh người gây ảnh hưởng đến an toàn giao thông.
- Xin lỗi.
Từ Khôi sau khi ổn định lại thì mới từ tốn xin lỗi Quân Dao, nhưng tiếc thay, cái chất giọng tràn đầy vui vẻ của hắn lại càng khiến cho cô giận hơn.
Không khí trong xe lại trở về căng thẳng.
"Reng...reng..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên xé tan bầu không khí khó thở, người đàn ông không nhanh không chậm cầm lấy chiếc tai nghe, ấn nút đồng ý cuộc gọi. Không lâu sau đó, gương mặt của hắn đột nhiên biến sắc. Từ Khôi mạnh bạo ấn dừng cuộc gọi thoại, quay qua nhìn Quân Dao bằng ánh mắt hối lỗi, cất giọng:
- Tôi có việc một lát, không cùng em đi chơi được.
- Không sao. Ở trước là công viên, thả tôi xuống đó đi.
Sau khi cô bước xuống, chiếc xe đen sang trọng cũng nhanh chóng rời đi. Cô đối với hành động của hắn cũng không thắc mắc gì nhiều. Dù sao, bản thân là một tên xã hội đen, hắn rất thường xuyên gặp trường hợp đột xuất.
Quân Dao đi dạo trong công viên mãi cũng thấy chán, ngay vào lúc cô quay người trở về, từ phía sau lại truyền đến âm thanh lớn:
- Cuộc thi được mong đợi nhiều nhất sắp bắt đầu rồi đây! Ai muốn có cơ hội trở thành thí sinh hãy mau đi đăng ký nào !
Nghe xong, cái đầu nhỏ khẽ lắc lắc vài cái. Mấy trò chơi đường phố như vậy, hầu hết đều rất thiểu năng, người xinh đẹp như cô sẽ không bao giờ đăng kí.
Nhưng chỉ vài giây sau, âm thanh ban nãy lại tiếp tục vang lên:
- Giải thưởng của chúng tôi lên tới hai mươi triệu đồng !
... Ta rút lại lời nói ban nãy. Trò chơi này rất tuyệt vời, không hề thiểu năng!
[...] Nó vẫn nên đi xem "Lật mặt" đây.
Qua mười lăm phút làm việc cùng mấy thủ tục cồng kềnh, cuối cùng Quân Dao cũng có mặt trên khán đài cùng mười thí sinh dấu mặt khác. Cô lúc này có chút không cam tâm. Rõ ràng nhan sắc của cô chính là đại mĩ nữ, không ngờ ban tổ chức lại làm màu muốn cô đeo mặt nạ.
Đúng là thiểu năng!
Bắt đầu với cuộc thi, vòng đầu tiên khá đơn giản, chỉ là kiểm tra trí thông minh. Đối với nguyên chủ, chỉ số IQ của cô ấy có thể nói là một con số rất thấp. Nhưng Quân Dao thì khác, vốn dĩ sở hữu khối óc nhanh nhạy và cả một trái củ cải có gắn thiết bị thông minh, cô rất dễ dàng đã qua được vòng một.
Đến vòng thứ hai, lượng người tham gia chỉ còn lại một nửa. Vòng này chủ đề là về cách phối đồ. Quân Dao thậm chí không thèm rối rít đi mua quần áo như những người khác. Cô chỉ lẳng lặng đi vào góc khuất, báo với hệ thống nhà mình:
"Ta muốn dùng danh hiệu Đệ nhất ma sư."
A Liên nghe xong, cả cỗ củ cải mềm cứ vậy trở nên co giật.
Kí chủ nhà nó ơi, cô chính là có bệnh!
Danh hiệu được trang bị thiết yếu là để cô sử dụng khi chiến đấu, không phải để cô đem đi diễn thời trang!
Khẽ thở ra một hơi nóng bừng, củ cải trắng rốt cuộc vẫn phải không bằng lòng ấn vào cái nút màu xanh nhạt. Ngay tức khắc, ở nơi Quân Dao đang đứng cũng xuất hiện các hạt linh khí rời rạc. Chúng nhanh chóng hợp lại với nhau, tạo thành một thứ ánh sáng ôm trọn lấy cơ thể nhỏ. Sau khi thứ ánh sáng kia vụt tắt, từ trong bóng tối, một nữ nhân khoác lên mình bộ hồng y rực rỡ bước ra, trên tay cô là thanh bảo kiếm đỏ chói.
Quân Dao tiến lên khán đài cũng là lúc chuông báo hết giờ, sự gấp rút của thời gian khiến tận ba thí sinh không kịp chuẩn bị mà bị loại. Trên khán đài lúc ấy, chỉ còn lại cô và một nữ nhân khác.
Không mất nhiều thời gian, người dẫn chương trình bước ra, nói vào micro:
- Xin mời thí sinh cởi bỏ mặt nạ.
Nghe đến đây, cô lười nhác kéo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, tùy ý để lộ ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm.
Quân Dao nhàn nhạt liếc ảnh mắt sang người đối diện, cơ thể đột nhiên cảm thấy căng cứng.
Được rồi, xin chào nữ chủ!
Đúng là đã ghét thì có đi...
[ Kí chủ không được nói bậy! ]
Chợt, từ khoang ngực cô truyền đến cảm giác nóng ran, tựa như ruột gan tim phổi đều rơi vào biển lửa, đau đến nỗi hô hấp cũng trở nên trì trệ.
"A Liên, cái này là gì đây?"
Mãi về sau cô mới nhận được hồi âm, mà đáp lại cô là âm giọng gấp rút của hệ thống:
[ Nguy rồi kí chủ! Giá trị sinh mệnh của nam phản diện đang ở mức 40%. Linh hồn cô đang trong quá trình trục xuất khỏi cơ thể! ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.