Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Luôn Bị Ép Yêu
Chương 3:
Nhất Khán Nhất Cá Bất Chi Thanh
19/08/2024
"Như vậy cũng tốt, gác lại cái đam mê vô bổ đó của con rồi trở lại trường học đi."
Người đang nói chuyện chính là mẹ của Lâm Hà Y, Tưởng Tú Trăn, là cái tên thường xuyên xuất hiện trên tạp chí thời trang nổi tiếng quốc tế, bà là một siêu mẫu quốc tế.
Mấy tiếng trước bà mới gấp gáp chạy về từ một chương trình giải trí, chân còn mang giày ống đế cao, ăn mặc sang trọng thời thượng, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ.
Mày bà hơi nhíu lại: "Lúc trước đã bảo con đừng đi học trượt băng, bây giờ đã thấy khổ chưa, lại ngã gãy chân rồi đó.”
Lâm Hà Y chỉ mím môi không nói một lời, bởi vì cô biết đối phương sẽ nói gì kế tiếp, chắc chắn bà sẽ khuyên cô trở về đi học.
Nhưng bây giờ bác sĩ chỉ khuyên cô đừng nên tiếp tục trượt băng, cũng không có nói sau này cô không thể trượt băng nữa.
"Mẹ đã bàn bạc với huấn luyện viên để cho con giải nghệ rồi. Bây giờ con cũng đã lấy được huy chương đồng của thế vận hội Olympic, mẹ cũng để con được tự do theo đuổi ước mơ lâu như thế là đủ rồi, điều con nên làm nhất bây giờ là phải trở lại trường học cho mẹ."
Giọng nói của Tưởng Tú Trăn rất lạnh, mang theo chút cường thế không thể xí vào, tính cách của bà vẫn luôn như vậy, cho nên mỗi lần Lâm Hà Y đối mặt với bà chỉ có im lặng không nói câu nào.
Ở chung với mẹ ruột không có nghi ngờ, chỉ có phục tùng.
“Con không muốn…."
Nhưng lần này Lâm Hà Y lại mở miệng.
“Con không muốn giải nghệ.”
Giọng nói của cô bất giác nghẹn ngào.
“Con vẫn còn có thể trượt….”
“Con còn có thể trượt cái gì?! Muốn trượt thành người què thật sao?"
Tưởng Tú Trăn quả thật tức giận vô cùng.
Lông mày của bà chợt nhíu lại: “Con nhìn lại chính mình xem, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến trượt băng, khuôn mặt cũng không đủ xuất chúng, con đứng trong hàng ngũ vận động viên trượt băng mà không cảm thấy mình giống con vịt xấu xí sao? Trình độ trước kia cũng coi như tạm được, nhưng giờ đầu gối đã bị thương thành như vậy, con lấy cái gì để tranh giành với người ta?”
So với người mẹ xinh đẹp của mình thì Lâm Hà Y càng giống người cha ruột chưa từng xuất hiện của cô hơn.
Cô có một khuôn mặt tròn trịa non nớt, ngũ quan hài hòa đứng đắn, ngoại hình như vậy không tính là xấu, nếu biết cách chăm chút bản thân một tí có lẽ cô sẽ trở thành một cô bé rất đáng yêu.
Nhưng kiểu khuôn mặt này nếu đặt ở trong hàng ngũ vận động viên trượt băng thì vẫn chưa đủ đẹp.
Người đang nói chuyện chính là mẹ của Lâm Hà Y, Tưởng Tú Trăn, là cái tên thường xuyên xuất hiện trên tạp chí thời trang nổi tiếng quốc tế, bà là một siêu mẫu quốc tế.
Mấy tiếng trước bà mới gấp gáp chạy về từ một chương trình giải trí, chân còn mang giày ống đế cao, ăn mặc sang trọng thời thượng, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ.
Mày bà hơi nhíu lại: "Lúc trước đã bảo con đừng đi học trượt băng, bây giờ đã thấy khổ chưa, lại ngã gãy chân rồi đó.”
Lâm Hà Y chỉ mím môi không nói một lời, bởi vì cô biết đối phương sẽ nói gì kế tiếp, chắc chắn bà sẽ khuyên cô trở về đi học.
Nhưng bây giờ bác sĩ chỉ khuyên cô đừng nên tiếp tục trượt băng, cũng không có nói sau này cô không thể trượt băng nữa.
"Mẹ đã bàn bạc với huấn luyện viên để cho con giải nghệ rồi. Bây giờ con cũng đã lấy được huy chương đồng của thế vận hội Olympic, mẹ cũng để con được tự do theo đuổi ước mơ lâu như thế là đủ rồi, điều con nên làm nhất bây giờ là phải trở lại trường học cho mẹ."
Giọng nói của Tưởng Tú Trăn rất lạnh, mang theo chút cường thế không thể xí vào, tính cách của bà vẫn luôn như vậy, cho nên mỗi lần Lâm Hà Y đối mặt với bà chỉ có im lặng không nói câu nào.
Ở chung với mẹ ruột không có nghi ngờ, chỉ có phục tùng.
“Con không muốn…."
Nhưng lần này Lâm Hà Y lại mở miệng.
“Con không muốn giải nghệ.”
Giọng nói của cô bất giác nghẹn ngào.
“Con vẫn còn có thể trượt….”
“Con còn có thể trượt cái gì?! Muốn trượt thành người què thật sao?"
Tưởng Tú Trăn quả thật tức giận vô cùng.
Lông mày của bà chợt nhíu lại: “Con nhìn lại chính mình xem, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến trượt băng, khuôn mặt cũng không đủ xuất chúng, con đứng trong hàng ngũ vận động viên trượt băng mà không cảm thấy mình giống con vịt xấu xí sao? Trình độ trước kia cũng coi như tạm được, nhưng giờ đầu gối đã bị thương thành như vậy, con lấy cái gì để tranh giành với người ta?”
So với người mẹ xinh đẹp của mình thì Lâm Hà Y càng giống người cha ruột chưa từng xuất hiện của cô hơn.
Cô có một khuôn mặt tròn trịa non nớt, ngũ quan hài hòa đứng đắn, ngoại hình như vậy không tính là xấu, nếu biết cách chăm chút bản thân một tí có lẽ cô sẽ trở thành một cô bé rất đáng yêu.
Nhưng kiểu khuôn mặt này nếu đặt ở trong hàng ngũ vận động viên trượt băng thì vẫn chưa đủ đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.