Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 2062: Chậm chạp muốn về (28)
Mặc Linh
08/05/2020
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sáng sớm vừa ngủ dậy Du Tử Tích đã bị nhét cho một đống cẩu lương, trừ cảm giác thán mình là một thần trợ công, thì lại cảm thấy rất đâm tim.
[ Du Tử Tích: Vì sao anh cũng thoát kiếp độc thân rồi, mà em vẫn còn độc thân? ]
[ Du Tử Tích: Em không đẹp trai sao? ]
[ Du Tử Tích: Em không phục! ]
[ Trì Quy:... ]
Du Tử Tích liên tiếp gửi tới mười mấy tin nhắn, Trì Quy tắt điện thoại di động, quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Trì Quy nhớ tới một chuyện: "Trước đó không phải em nói không có nhà sao?"
Sơ Tranh không ngẩng đầu mà nói: "Có anh thì có."
Trì Quy: "..."
Anh cảm thấy em đang trêu chọc anh, nhưng anh không có chứng cứ.
"Khụ..." Trì Quy ngăn chặn điểm vui vẻ dưới đáy lòng: "Anh thật lòng."
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: "Em cũng thật lòng."
Trì Quy: "..."
Có ai phạm quy như em không?
Trì Quy đứng dậy, ngồi xuống trên mặt đất bên cạnh Sơ Tranh, hắn còn chưa lên tiếng, Sơ Tranh đã đứng dậy, kéo hắn dậy: "Còn muốn bị bệnh nữa?"
Trì Quy ngơ ngác: "Không phải em cũng đang ngồi sao?" Hơn nữa nhiệt độ trong phòng rất cao, cho dù ngồi dưới đất cũng không lạnh lắm.
"Em giống như anh chắc?" Sơ Tranh ấn hắn xuống ghế sofa.
"Thân thể anh không kém như vậy đâu, lần này là ngoài ý muốn..." Trì Quy muốn cứu vãn một chút hình tượng của mình.
"Ồ."
Sơ Tranh lại phủ thêm một chiếc chăn lông cho hắn.
Trì Quy: "..."
Vừa rồi mình đang hỏi cái gì ấy nhỉ?
"Phòng này là em mới mua." Sơ Tranh giải thích một câu, lại bất thình lình phun ra một câu: "Học kỳ sau em không trọ ở trường."
Mới mua à...
Trì Quy quan sát vị trí của phòng này, cách trường học rất gần, khu phòng gần trường học điển hình, còn là loại cao cấp nữa.
Hình như cô... Rất có tiền.
Trì Quy đột nhiên có chút hoảng, bạn gái có tiền hơn mình thì làm sao bây giờ?
"Em mua nơi này làm gì, không phải sắp tốt nghiệp rồi sao, đến lúc đó em sẽ học đại học mà?"
"Trì Quy, em không trọ ở trường." Sơ Tranh lặp lại một lần.
"A..." Trì Quy sửng sốt một chút, sau đó tỏ ra hiểu rõ: "Nơi này cách trường học rất gần, không trọ ở trường cũng được."
Sơ Tranh hít sâu, ngay thẳng hỏi: "Anh có muốn ở cùng em không?"
"..."
Trì Quy khiếp sợ nhìn về phía Sơ Tranh.
Nửa ngày sau, hắn gập ghềnh nói: "Chúng ta vừa yêu nhau, mà đã sống chung... Chuyện này không tốt lắm."
Sơ Tranh không nói tiếng nào đi vào phòng ngủ.
Trì Quy thở ra một hơi, hơi thở này còn chưa phun ra xong, Sơ Tranh lại đi ra.
"Thẻ gác cổng, chìa khoá..." Sơ Tranh nói từng thứ từng thứ đồ cho Trì Quy biết: "Cất kỹ. Em hi vọng anh có thể chuyển tới ở cùng em. Yên tâm, em không động vào anh."
Thẻ người tốt phải đặt dưới mí mắt mới yên tâm được.
Trái tim nhỏ của Trì Quy run lên, đây đều là từ ngữ sói hổ gì?
Em là con gái sao?!
Kỳ thật trong lòng Trì Quy có chút dao động, nhưng cuối cùng vẫn từ chối: "Em còn phải học tập, anh không quấy rầy em."
"Anh còn chưa quấy rầy được em học tập."
Trì Quy: "..." Học tra có cảm giác bị mạo phạm.
Trì Quy không đồng ý với đề nghị của Sơ Tranh, trả lại chìa khoá và thẻ gác cổng cho cô.
"Trì Quy, anh trừ em, còn có nơi để đi sao?" Sơ Tranh đột nhiên nói.
Lời này hơi đâm vào tim, ngón tay nắm chìa khóa của Trì Quy dùng sức hơn mấy phần, ánh mắt dần dần ám trầm.
Sơ Tranh kéo cổ tay hắn, kéo về phía bên mình một cái, nhẹ nhàng ôm hắn: "Chỗ này của em, vĩnh viễn chỉ thuộc về anh."
"Vĩnh viễn?" Giọng nói Trì Quy trầm thấp: "Chuyện sau này, ai mà biết được?"
Cha mẹ của hắn lúc trước không phải cũng vì thích nên mới ở bên nhau sao, nhưng sau đó lại biến thành thế kia đấy thôi? Đâu có gì là vĩnh viễn...
"Em cam đoan. Trì Quy, anh tin em."
—— Anh tin em.
Ở sâu trong nội tâm phảng phất như có một giọng nói đang lặp lại câu nói này, hắn từng nghe qua ở đâu...
Tin ai?
Trì Quy chậm chạp nâng cánh tay đang buông xuống lên, cuối cùng rơi vào bên hông Sơ Tranh, cánh tay dần dần dùng sức, ôm lấy người trong ngực.
Hắn nói: "Được."
Anh tin em.
-
Nghỉ đông kết thúc, học sinh lần lượt trở lại trường học.
"Cho nên anh sống chung với cô ấy rồi?" Du Tử Tích nghe xong lời kể đơn giản của Trì Quy, bắt lấy trọng điểm.
"... Ừ."
"..."
Du Tử Tích giơ ngón tay cái với Trì Quy.
Trâu!
Du Tử Tích cảm thấy mình cần phải phổ cập khoa học cho huynh đệ nhà mình một tẹo về loại công cụ an toàn nào đó.
"... Cô ấy sẽ không đụng đến tôi."
"Hả?"
Trì Quy kịp phản ứng lời của mình có chút là lạ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Tôi đi làm thủ tục học ngoại trú."
"Anh chờ một chút!" Du Tử Tích không dễ gạt như vậy: "Cái gì gọi là cô ấy sẽ không đụng đến anh? Trì ca, anh mới là nam mà!!"
Trì Quy: "..."
Vừa rời hắn nói lỡ miệng.
Du Tử Tích ồn ào nửa ngày, Trì Quy nguýt cậu ta một cái cảnh cáo, lúc này mới yên tĩnh lại.
Trì Quy lại cảnh cáo Du Tử Tích: "Chuyện này không được để người khác biết, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của cô ấy."
"Biết rồi biết rồi, Đông Dương đều là học sinh tốt nha. Nhưng mà... Trì ca, sau này cô ấy thi lên đại học, thì anh làm sao bây giờ?"
"Nếu sau này hai người ở hai nơi, thì đó chính là yêu xa đó, anh có biết yêu xa, xác suất chia tay là bao nhiêu không?"
"Không biết. Sau này tính."
Trước kia hắn không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghĩ đến...
Trì Quy cũng thử học tập, lúc này mới học kỳ 2 lớp 11, còn một năm rưỡi nữa, nếu như cố gắng một chút, nói không vẫn chừng còn kịp.
Nhưng Trì Quy bỏ qua mất quá nhiều kiến thức, hắn đọc sách là cảm thấy như đang xem thiên thư.
Quên đi thôi.
Hắn cũng không phải là loại mọt sách.
Trì Quy nôn nóng, Sơ Tranh có thể cảm giác được một chút.
Tan học về nhà, Sơ Tranh hỏi hắn một câu: "Gần đây anh sao thế?"
"Không sao." Trì Quy quét thẻ đi vào tòa nhà.
Sau khi vào thang máy, Trì Quy nhìn chằm chằm số lầu đang nhảy: "Bảo bảo, em sẽ cảm thấy thành tích của anh không tốt, về sau không có tiền đồ sao?"
Sơ Tranh quay đầu liếc hắn một cái: "Sẽ không."
"Nhưng em ưu tú như vậy, chờ em lên đại học, em sẽ gặp được người ưu tú hơn..."
"Trì Quy." Sơ Tranh cắt ngang lời hắn: "Em từng nói, anh là duy nhất, người bên cạnh em vĩnh viễn là anh, và cũng chỉ có thể là anh."
Trì Quy đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, khẽ cười: "Ừ, anh sẽ cố gắng."
Sơ Tranh: "..."
Kỳ thật cũng không cần, em nuôi một trăm anh cũng không thành vấn đề.
Xét thấy thẻ người tốt tâm hồn yếu ớt, cho nên Sơ Tranh không nói ra.
Vì thể xác và tinh thần nhóc con khỏe mạnh, ta nỗ lực quá nhiều.
Không nói nữa.
Đều là nước mắt chua xót.
-
Trì Quy bắt đầu suy nghĩ sau này mình muốn làm gì, mỗi ngày bắt đầu bận rộn lu bù.
Bọn học tra Du Tử Tích trong nháy mắt trở nên không thích hợp với Trì Quy.
Du Tử Tích cảm giác mình sắp thất nghiệp...
Du Tử Tích đang thăm dò ở biên giới của "thất nghiệp", đột nhiên nhận được lời mời của Tần Kiều, hỏi cậu ta có muốn gia nhập đội kịch nói không.
Du Tử Tích không thể ra ngoài làm bá chủ vườn trường với Trì Quy, đang rảnh rỗi không có việc gì làm.
Nghĩ đến chắc trong đội kịch nói có không ít nữ sinh, Du Tử Tích suy nghĩ một tẹo, cảm thấy có thể thực hiện, hấp tấp đi cùng Tần Kiều.
Học kỳ 2, học sinh Đông Dương và Hoa Hải rõ ràng đã hài hòa hơn không ít.
Tình huống ba ngày nháo trò, năm ngày đánh nhau của học kỳ trước đã rất ít khi xuất hiện, các giáo viên cảm thấy rất vui mừng.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sáng sớm vừa ngủ dậy Du Tử Tích đã bị nhét cho một đống cẩu lương, trừ cảm giác thán mình là một thần trợ công, thì lại cảm thấy rất đâm tim.
[ Du Tử Tích: Vì sao anh cũng thoát kiếp độc thân rồi, mà em vẫn còn độc thân? ]
[ Du Tử Tích: Em không đẹp trai sao? ]
[ Du Tử Tích: Em không phục! ]
[ Trì Quy:... ]
Du Tử Tích liên tiếp gửi tới mười mấy tin nhắn, Trì Quy tắt điện thoại di động, quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Trì Quy nhớ tới một chuyện: "Trước đó không phải em nói không có nhà sao?"
Sơ Tranh không ngẩng đầu mà nói: "Có anh thì có."
Trì Quy: "..."
Anh cảm thấy em đang trêu chọc anh, nhưng anh không có chứng cứ.
"Khụ..." Trì Quy ngăn chặn điểm vui vẻ dưới đáy lòng: "Anh thật lòng."
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: "Em cũng thật lòng."
Trì Quy: "..."
Có ai phạm quy như em không?
Trì Quy đứng dậy, ngồi xuống trên mặt đất bên cạnh Sơ Tranh, hắn còn chưa lên tiếng, Sơ Tranh đã đứng dậy, kéo hắn dậy: "Còn muốn bị bệnh nữa?"
Trì Quy ngơ ngác: "Không phải em cũng đang ngồi sao?" Hơn nữa nhiệt độ trong phòng rất cao, cho dù ngồi dưới đất cũng không lạnh lắm.
"Em giống như anh chắc?" Sơ Tranh ấn hắn xuống ghế sofa.
"Thân thể anh không kém như vậy đâu, lần này là ngoài ý muốn..." Trì Quy muốn cứu vãn một chút hình tượng của mình.
"Ồ."
Sơ Tranh lại phủ thêm một chiếc chăn lông cho hắn.
Trì Quy: "..."
Vừa rồi mình đang hỏi cái gì ấy nhỉ?
"Phòng này là em mới mua." Sơ Tranh giải thích một câu, lại bất thình lình phun ra một câu: "Học kỳ sau em không trọ ở trường."
Mới mua à...
Trì Quy quan sát vị trí của phòng này, cách trường học rất gần, khu phòng gần trường học điển hình, còn là loại cao cấp nữa.
Hình như cô... Rất có tiền.
Trì Quy đột nhiên có chút hoảng, bạn gái có tiền hơn mình thì làm sao bây giờ?
"Em mua nơi này làm gì, không phải sắp tốt nghiệp rồi sao, đến lúc đó em sẽ học đại học mà?"
"Trì Quy, em không trọ ở trường." Sơ Tranh lặp lại một lần.
"A..." Trì Quy sửng sốt một chút, sau đó tỏ ra hiểu rõ: "Nơi này cách trường học rất gần, không trọ ở trường cũng được."
Sơ Tranh hít sâu, ngay thẳng hỏi: "Anh có muốn ở cùng em không?"
"..."
Trì Quy khiếp sợ nhìn về phía Sơ Tranh.
Nửa ngày sau, hắn gập ghềnh nói: "Chúng ta vừa yêu nhau, mà đã sống chung... Chuyện này không tốt lắm."
Sơ Tranh không nói tiếng nào đi vào phòng ngủ.
Trì Quy thở ra một hơi, hơi thở này còn chưa phun ra xong, Sơ Tranh lại đi ra.
"Thẻ gác cổng, chìa khoá..." Sơ Tranh nói từng thứ từng thứ đồ cho Trì Quy biết: "Cất kỹ. Em hi vọng anh có thể chuyển tới ở cùng em. Yên tâm, em không động vào anh."
Thẻ người tốt phải đặt dưới mí mắt mới yên tâm được.
Trái tim nhỏ của Trì Quy run lên, đây đều là từ ngữ sói hổ gì?
Em là con gái sao?!
Kỳ thật trong lòng Trì Quy có chút dao động, nhưng cuối cùng vẫn từ chối: "Em còn phải học tập, anh không quấy rầy em."
"Anh còn chưa quấy rầy được em học tập."
Trì Quy: "..." Học tra có cảm giác bị mạo phạm.
Trì Quy không đồng ý với đề nghị của Sơ Tranh, trả lại chìa khoá và thẻ gác cổng cho cô.
"Trì Quy, anh trừ em, còn có nơi để đi sao?" Sơ Tranh đột nhiên nói.
Lời này hơi đâm vào tim, ngón tay nắm chìa khóa của Trì Quy dùng sức hơn mấy phần, ánh mắt dần dần ám trầm.
Sơ Tranh kéo cổ tay hắn, kéo về phía bên mình một cái, nhẹ nhàng ôm hắn: "Chỗ này của em, vĩnh viễn chỉ thuộc về anh."
"Vĩnh viễn?" Giọng nói Trì Quy trầm thấp: "Chuyện sau này, ai mà biết được?"
Cha mẹ của hắn lúc trước không phải cũng vì thích nên mới ở bên nhau sao, nhưng sau đó lại biến thành thế kia đấy thôi? Đâu có gì là vĩnh viễn...
"Em cam đoan. Trì Quy, anh tin em."
—— Anh tin em.
Ở sâu trong nội tâm phảng phất như có một giọng nói đang lặp lại câu nói này, hắn từng nghe qua ở đâu...
Tin ai?
Trì Quy chậm chạp nâng cánh tay đang buông xuống lên, cuối cùng rơi vào bên hông Sơ Tranh, cánh tay dần dần dùng sức, ôm lấy người trong ngực.
Hắn nói: "Được."
Anh tin em.
-
Nghỉ đông kết thúc, học sinh lần lượt trở lại trường học.
"Cho nên anh sống chung với cô ấy rồi?" Du Tử Tích nghe xong lời kể đơn giản của Trì Quy, bắt lấy trọng điểm.
"... Ừ."
"..."
Du Tử Tích giơ ngón tay cái với Trì Quy.
Trâu!
Du Tử Tích cảm thấy mình cần phải phổ cập khoa học cho huynh đệ nhà mình một tẹo về loại công cụ an toàn nào đó.
"... Cô ấy sẽ không đụng đến tôi."
"Hả?"
Trì Quy kịp phản ứng lời của mình có chút là lạ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Tôi đi làm thủ tục học ngoại trú."
"Anh chờ một chút!" Du Tử Tích không dễ gạt như vậy: "Cái gì gọi là cô ấy sẽ không đụng đến anh? Trì ca, anh mới là nam mà!!"
Trì Quy: "..."
Vừa rời hắn nói lỡ miệng.
Du Tử Tích ồn ào nửa ngày, Trì Quy nguýt cậu ta một cái cảnh cáo, lúc này mới yên tĩnh lại.
Trì Quy lại cảnh cáo Du Tử Tích: "Chuyện này không được để người khác biết, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của cô ấy."
"Biết rồi biết rồi, Đông Dương đều là học sinh tốt nha. Nhưng mà... Trì ca, sau này cô ấy thi lên đại học, thì anh làm sao bây giờ?"
"Nếu sau này hai người ở hai nơi, thì đó chính là yêu xa đó, anh có biết yêu xa, xác suất chia tay là bao nhiêu không?"
"Không biết. Sau này tính."
Trước kia hắn không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghĩ đến...
Trì Quy cũng thử học tập, lúc này mới học kỳ 2 lớp 11, còn một năm rưỡi nữa, nếu như cố gắng một chút, nói không vẫn chừng còn kịp.
Nhưng Trì Quy bỏ qua mất quá nhiều kiến thức, hắn đọc sách là cảm thấy như đang xem thiên thư.
Quên đi thôi.
Hắn cũng không phải là loại mọt sách.
Trì Quy nôn nóng, Sơ Tranh có thể cảm giác được một chút.
Tan học về nhà, Sơ Tranh hỏi hắn một câu: "Gần đây anh sao thế?"
"Không sao." Trì Quy quét thẻ đi vào tòa nhà.
Sau khi vào thang máy, Trì Quy nhìn chằm chằm số lầu đang nhảy: "Bảo bảo, em sẽ cảm thấy thành tích của anh không tốt, về sau không có tiền đồ sao?"
Sơ Tranh quay đầu liếc hắn một cái: "Sẽ không."
"Nhưng em ưu tú như vậy, chờ em lên đại học, em sẽ gặp được người ưu tú hơn..."
"Trì Quy." Sơ Tranh cắt ngang lời hắn: "Em từng nói, anh là duy nhất, người bên cạnh em vĩnh viễn là anh, và cũng chỉ có thể là anh."
Trì Quy đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, khẽ cười: "Ừ, anh sẽ cố gắng."
Sơ Tranh: "..."
Kỳ thật cũng không cần, em nuôi một trăm anh cũng không thành vấn đề.
Xét thấy thẻ người tốt tâm hồn yếu ớt, cho nên Sơ Tranh không nói ra.
Vì thể xác và tinh thần nhóc con khỏe mạnh, ta nỗ lực quá nhiều.
Không nói nữa.
Đều là nước mắt chua xót.
-
Trì Quy bắt đầu suy nghĩ sau này mình muốn làm gì, mỗi ngày bắt đầu bận rộn lu bù.
Bọn học tra Du Tử Tích trong nháy mắt trở nên không thích hợp với Trì Quy.
Du Tử Tích cảm giác mình sắp thất nghiệp...
Du Tử Tích đang thăm dò ở biên giới của "thất nghiệp", đột nhiên nhận được lời mời của Tần Kiều, hỏi cậu ta có muốn gia nhập đội kịch nói không.
Du Tử Tích không thể ra ngoài làm bá chủ vườn trường với Trì Quy, đang rảnh rỗi không có việc gì làm.
Nghĩ đến chắc trong đội kịch nói có không ít nữ sinh, Du Tử Tích suy nghĩ một tẹo, cảm thấy có thể thực hiện, hấp tấp đi cùng Tần Kiều.
Học kỳ 2, học sinh Đông Dương và Hoa Hải rõ ràng đã hài hòa hơn không ít.
Tình huống ba ngày nháo trò, năm ngày đánh nhau của học kỳ trước đã rất ít khi xuất hiện, các giáo viên cảm thấy rất vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.