Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 1823

Mặc Linh

07/04/2020

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cố Ngự: [ Ảnh ][ Ảnh ]

Hơn nửa đêm Sơ Tranh nhận được ảnh Cố Ngự gửi tới, tâm tình phức tạp.

Đây đều là lịch sử đen của nguyên chủ, gửi cho cô làm gì!

Con lợn nguyên chủ này!!

Sơ Tranh tức giận đến mức lăn qua lộn lại mắng nguyên chủ dưới đáy lòng.

Cố Ngự gửi xong ảnh cũng logout luôn, không biết có ý gì, Sơ Tranh cũng không thèm để ý đến hắn —— chủ yếu là không biết nên phản ứng thế nào.

Dù sao bây giờ chủ quyền đã tuyên bố, cô cũng phủi mông offline.

Một đám fan hâm mộ kích động, người trong cuộc cũng đã song song offline.

Phó Tinh Thần bên kia cũng có người vạch trần, người trong cuộc kia là trợ lý bên cạnh Phó Tinh Thần, Niên Nguyệt.

Niên Nguyệt đi theo bên cạnh Phó Tinh Thần không lâu, rất nhiều fan hâm mộ đều không biết, lúc này có người đăng ảnh ra, vừa so sánh, quả nhiên phát hiện Niên Nguyệt càng giống người trên tấm ảnh hơn.

Mặc kệ đối tượng của Phó Tinh Thần rốt cuộc là ai, fan hâm mộ đều không thể nào tiếp nhận được.

Thế là người vừa rồi bị mắng chính là Sơ Tranh, bây giờ hỏa lực đã chuyển tới trên người Niên Nguyệt.

Fan hâm mộ của Cố Ngự và Phó Tinh Thần bắt đầu càn quét khắp nơi.

Trong vòng một đêm, mất đi hai idol, đám fan hâm mộ này gào khóc một đêm.

Cố Ngự đã định vững thân phận của Sơ Tranh, nhóm lông vũ nhỏ cho dù không cam tâm, nhưng vẫn không thể không tiếp nhận sự thật là chồng của bọn họ đã có đối tượng.

Sau khi mắng xong, bọn fan hâm mộ này khóc đi follow Sơ Tranh, thế là trong vòng một đêm người follow cô thêm ra hơn trăm vạn.

[ Ngay cả một tác phẩm cũng không có, sao cô có thể đứng chung một chỗ với chồng chúng tôi được, cô như thế này chính là làm mất mặt chồng chúng tôi! ]

[ Tôi chỉ muốn hỏi, chồng còn tái xuất không? ]

[ Xin cô hãy nghiêm túc đóng phim đi, cố gắng đuổi theo bước chân của chồng, chỉ có người ưu tú mới có thể ở bên người ưu tú thôi, cô phải cố gắng lên nhé! ]

Trừ những người mắng khó nghe kia ra, thì kiểu bình luận này là nhiều nhất.

Sơ Tranh: "???"

Giọng điệu cổ vũ động viên này là có ý gì? Các ngươi muốn trèo tường à?

Lông vũ: Trèo tường là không thể nào trèo tường, bọn họ chỉ không muốn đối tượng của chồng lại không nổi tiếng như thế thôi, như này làm sao mà xứng đáng với chồng bọn họ được! Làm một fan hâm mộ tận tụy, đương nhiên phải đốc thúc đối tượng của chồng nỗ lực tiến lên! Nghiêm túc đóng phim, tranh thủ sớm ngày sánh vai bên chồng, như thế thì bọn họ mới yên tâm được.

Nếu chồng đã yêu thích thì bọn họ không thể thay đổi được, náo cũng vô dụng, không tiếp nhận được cũng chỉ có thể thoát fan, nhưng bây giờ chồng đã sắp thoát khỏi giới rồi, bọn họ thoát fan hay không thoát fan cũng hoàn toàn không quan trọng.



Cho nên...? Cũng chỉ có thể làm cho người mà anh ấy thích trở nên càng thêm ưu tú, như thế thì đáy lòng bọn họ mới dễ chịu hơn một chút.

Sơ Tranh xem hết những bình luận này, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Cố Ngự.

-

Cố Ngự ngủ sớm, dậy cũng sớm, sáng sớm tập luyện với thầy hướng dẫn xong, tắm rửa một cái rồi đi ra.

Cố lão phu nhân ngồi ở trên bàn ăn lướt điện thoại lướt đến quên cả trời đất, hắn đi qua lão phu nhân cũng không ngẩng đầu lên.

Cố Ngự vừa ngồi xong, điện thoại liền rung lên một cái, Cố lão phu nhân nhìn hắn một chút, Cố Ngự nhìn sang, lão phu nhân lập tức thu tầm mắt lại, giả bộ như đang xem điện thoại.

Cố Ngự: "..."

Cố Ngự ấn mở điện thoại, tin nhắn của Sơ Tranh nằm ngang hiện lên giữa màn hình.

Tần Sơ Tranh: Fan hâm mộ nhà anh đều kỳ quái như thế à?

Fan hâm mộ kỳ quái? Mới sáng sớm gửi một câu như vậy, tôi thấy cô mới kỳ quái.

Cố Ngự buông điện thoại di động xuống, Cố lão phu nhân sâu kín hỏi: "Có phải là Tiểu Sơ gửi không?"

"Không phải."

"Bà nhìn thấy rồi."

"..." Bà nhìn thấy rồi mà còn hỏi! Mà ánh mắt bà tốt như thế từ bao giờ vậy?

Cố lão phu nhân hừ một tiếng: "Tại sao cháu không trả lời đi? Con gái người ta chủ động gửi tin nhắn cho cháu, cháu còn không trả lời, cháu không thể làm như vậy được bla bla..."

Cố Ngự đau đầu một lần nữa cầm điện thoại di động lên, soạn tin nhắn trả lời.

Cố Ngự:...

Cố lão phu nhân không nhìn thấy Cố Ngự trả lời cái gì, nhưng thấy Cố Ngự trả lời rồi, lão phu nhân cũng không hỏi lại nữa: "Ăn sáng, ăn sáng, lát nữa cháu đi đưa bữa sáng yêu thương cho Tiểu Sơ đi."

Cố Ngự vừa uống một ngụm nước, xém chút phun ra ngoài: "Khụ khụ khụ... Đưa cái gì?"

"Bữa sáng yêu thương chứ gì nữa." Cố lão phu nhân nói: "Đêm qua Tiểu Sơ quay phim cả đêm, buổi sáng hôm nay còn phải quay, bây giờ có lẽ còn chưa ăn cơm, cháu đừng ăn nữa, mau đi đưa cơm cho Tiểu Sơ đi, đừng để con bé bị đói, con gái không thể bị đói, về sau sinh bệnh bao tử sẽ không tốt."

Cố Ngự còn chưa kịp cầm đũa lên, thì đã bị Cố lão phu nhân đuổi ra khỏi nhà.

Cố lão phu nhân nhìn Cố Ngự rời đi, than thở: "Phải để thằng nhóc thối này ra ngoài nhiều hơn mới được, cả ngày cứ ngồi ì trong nhà, sớm muộn gì cũng ngột ngạt mà xảy ra chuyện mất thôi."

"Gần đây hình như khí sắc của thiếu gia tốt hơn trước không ít rồi." Quản gia ở bên cạnh tiếp lời.

"Đúng không, tiểu nha đầu Tần gia kia đúng là một đứa bé ngoan..." Cố lão phu nhân cười tủm tỉm, không biết đang đánh chủ ý gì.

Quản gia mặc niệm cho Cố Ngự một giây.

Cố lão phu nhân cũng vì muốn tốt cho thiếu gia, từ sau khi xảy ra chuyện, thiếu gia vẫn luôn buồn bực ở trong nhà, cực kỳ ít khi đi ra ngoài, bác sĩ cũng khuyên hắn nên ra ngoài đi dạo, điều chỉnh tâm tình, nhưng hắn không nghe.



Cố lão phu nhân cũng chỉ có thể gọi hắn về nhà cũ, trở về cũng làm ổ trong phòng, không đi đâu cả, đi qua đi lại giữa hai nơi cũng không có tác dụng gì.

Bây giờ thì hay rồi, Cố lão phu nhân tìm được cách mới để bắt Cố Ngự ra ngoài...

-

Cố Ngự phiền muộn bị đẩy ra khỏi nhà cũ, rốt cuộc ai mới là cháu ruột hả!! Cháu trai của bà còn chưa ăn cơm đây này!! Dựa vào cái gì mà phải đi đưa bữa sáng cho người phụ nữ bất chính đó chứ!

"Thiếu gia..." Vệ sĩ kêu một tiếng: "Chúng ta đi đến đoàn làm phim sao?"

"Đi là cái gì mà đi?" Cố Ngự lạnh mặt: "Về biệt thự."

"Nhưng lão phu nhân..."

Cố Ngự liếc anh ta một cái, vệ sĩ lập tức im miệng, đưa Cố Ngự lên xe, lái xe đi về phương hướng biệt thự.

Muốn hắn đi đưa bữa sáng, không có cửa đâu!!

Một tiếng sau, xe của Cố Ngự dừng lại ở bên ngoài đoàn làm phim.

Vả mặt có lẽ sẽ đến muộn nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt.

Nếu không phải bà nội ép, thì hắn mới không tới đâu.

Cố Ngự an ủi mình dưới đáy lòng một phen, bảo vệ sĩ đi gọi Sơ Tranh ra.

Vệ sĩ vừa xuống xe, Cố Ngự lại thay đổi chủ ý, bảo vệ sĩ đẩy mình đi vào.

Hắn cầm lấy khẩu trang và kính râm đeo lên, lúc này sắc trời còn sớm, gần đó không có người nào, Cố Ngự một đường đi ngang qua, cũng không gây nên sự chú ý.

Không biết vệ sĩ thương lượng với người giữ cửa thế nào, đẩy hắn thông suốt đi vào bên trong.

Trở lại studio quen thuộc, thần sắc Cố Ngự có vẻ hơi nhạt nhẽo, nhưng chỗ sau trong mắt có sự ảm đạm không dễ dàng phát giác được.

Sơ Tranh và Phó Tinh Thần đang quay cảnh đối diễn, bây giờ đang quay cảnh vai diễn Lương Mộ Vân của Sơ Tranh phát sinh xung đột với nam chính, hình ảnh hai người tranh chấp vào lúc sáng sớm.

Phía trước đã quay được một chút, bây giờ đang quay mấy phân đoạn cuối của Sơ Tranh và Phó Tinh Thần.

Cố Ngự ngừng ở bên ngoài, nhìn vào trong đó.

Cô gái đứng trong trung tâm của ánh đèn vẫn mặc áo sơ mi đơn giản phối với váy chữ A dài đến đầu gối, váy thiết kế đơn giản, mặc trên người cô, càng thêm sạch sẽ gọn gàng.

"Cô ta diễn vai gì?" Cố Ngự hỏi vệ sĩ sau lưng.

Hiển nhiên vệ sĩ đã sớm chuẩn bị, trả lời phi thường cấp tốc: "Là một vị nữ cường nhân trên thương trường."

Nữ cường nhân?

Ngón tay Cố Ngự cong lên, chống lấy cằm, nhìn qua người bên kia.

Đây cũng là lần đầu tiên Cố Ngự xem vị hôn thê này của hắn đóng phim...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook