Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 6: Đại gia cưa trai (5)
Mặc Linh
17/10/2018
Edit: Nhung Nguyễn ( lolliiicute)
Beta: Sally (phongly1212)
Sa Nhi (Shadowysady)
=====================
Sơ Tranh thu tay về, rũ mắt tự thưởng thức bàn tay mình. Tuy rằng móng tay phủ một lớp sơn đen sì như mực, nhưng khớp xương khá đẹp đẽ, có gì mà phải trốn.
Sơ Tranh nhìn hắn, rồi lại nhìn tay mình.
Cô đứng dậy, xoay người, xách cổ áo cậu lên.
Bị cổ áo thít chặt thiếu dưỡng khí, lại thêm Sơ Tranh siết mạnh tay, Diệp Trầm bị ép buộc phải đứng lên theo.
Thân thể đau đớn không thể đứng thẳng được, cậu lảo đảo ngã về phía Sơ Tranh.
Khi chỉ còn một chút nữa là va phải người cô, Sơ Tranh đột nhiên buông tay, chân cũng lùi về phía sau.
Diệp Trầm trực tiếp ngã oạch xuống đất. Cậu chống bàn tay đau rát lên mặt đất, phẫn nộ nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “.....”
Ai biết hắn yếu ớt vậy đâu!
Đừng nhìn cô như vậy chứ!
Cô không cố ý mà!
Sơ Tranh nhẹ hít vào một hơi, lần này đổi thành lôi cánh tay thiếu niên, nâng cậu dậy.
Diệp Trầm giãy dụa một hồi, nhưng vừa mới bị hành hung xong nên toàn thân đều đau nhức, sức lực của hắn hiện giờ quá yếu, Sơ Tranh hầu như chẳng có cảm giác gì là cậu đang giãy giụa.
Cô đỡ Diệp Trầm đến ghế bên cạnh ngồi xuống.
Diệp Trầm lúc này như một con thú nhỏ tội nghiệp bị ức hiếp, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác pha lẫn tức giận.
Sơ Tranh nhìn thấy cậu như vậy, không nhịn được mà giơ tay xoa nhẹ mái tóc Diệp Trầm.
Cảm giác thật mềm mại, Sơ Tranh mang vẻ mặt nghiêm túc nghĩ thế.
Mềm ghê!
Sờ thêm cái nữa, cậu ta sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Sơ Tranh nhìn cậu một chút, đối mặt với ánh mắt hung dữ của Diệp Trầm bèn lập tức thu mắt lại, mặt lạnh te sờ thêm hai cái.
Sờ một lần là sờ, sờ hai lần cũng là sờ!
Cứ sờ đấy thì làm sao!
Diệp Trầm từng bị người ta đánh chửi, ghét bỏ, xua đuổi... nhưng chưa từng được người khác xoa đầu, cậu lúng túng, sắc mặt còn nổi một điểm đỏ ửng, cuối cùng biến thành thẹn quá hoá giận.
“Cô thôi đi“. Diệp Trầm nổi giận gầm lên một tiếng.
Sắc mặt thiếu niên đang nhẫn nhịn nhìn qua có vẻ âm u. Sơ Tranh thu tay về, bàn tay dán vào quần, lau lau.
“Chờ đấy!”
Giọng của cô lạnh băng vô cảm. Sơ Tranh xoay người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diệp Trầm, gằn từng chữ một:
“Chạy thì tôi đánh gãy chân cậu.”
Lúc Sơ Tranh nói lời kia chỉ làm cho người ta có cảm giác——— quá hung dữ.
Diệp Trầm: “....”
==============
Diệp Trầm muốn chạy thì cũng chẳng còn sức, vừa nãy đám kia ra tay quá ác độc, làm cả người cậu trên dưới đều đau.
Sơ Tranh mang theo một túi thuốc trở về.
Đúng, là một túi.
Bên trong là một đống xanh xanh đỏ đỏ, không biết là thuốc gì nữa.
Diệp Trầm cảnh giác nhìn cái người quái đản[1] trước mặt.
[1]: Nguyên văn là Phi Chú Lưu - 非主流: chỉ những người trẻ tuổi có cách ăn mặc khác thường, đại chúng khó có thể tiếp nhận nổi. Kiểu như đám quái dị...
Ở trường học thì hoành hành bá đạo, chỉ toàn dẫn theo một đám mất dạy đi bắt nạt người khác. Ai mà dám đối đầu với cô đều sẽ bị chỉnh cho cực thảm.
Cậu tuy chưa từng bị cô bắt nạt, nhưng cũng từng bị đám đàn em của cô làm khó dễ.
Thiếu niên siết chặt nắm tay.
Cô ta nhất định là đang tính giở trò gì với mình.
Nhất định là vậy...
Có khi đám đàn em của cô ta đã chờ sẵn quanh đây, chỉ chực chờ lúc cậu thất thố mà nhảy ra.
Sơ Tranh kéo tay cậu ra, cậu không muốn cô chạm vào người mình bèn rụt về phía sau.
“Đừng nhúc nhích.”
Hai người lôi lôi kéo kéo, Diệp Trầm đau đến hít mạnh một hơi, vết thương trong lòng bàn tay hình như bị sượt qua, có vẻ lại rách ra, bắt đầu chảy máu.
Diệp Trầm cắn răng, cô nhất định là cố ý!
“Đau...”
Lòng bàn tay cậu bị đổ cồn vào. Diệp Trầm trợn to mắt, cồn thẩm thấu vào vết thương, tràn ra đau đớn.
Bây giờ đau so với đau khi chịu đòn hoàn toàn không sánh được.
Thiếu niên không phát ra âm thanh nào, chỉ nhìn nữ sinh đang giúp mình xử lý, dán băng vết thương trước mặt.
Ngón tay cô lướt sát trên da dẻ cậu, hỗn hợp cồn bắt đầu nóng rực lên.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Sơ Tranh kéo cánh tay còn lại của Diệp Trầm, ngữ khí lạnh nhạt trần thuật:
“Muốn cậu cảm thấy tôi là người tốt”
“Haha...” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn quanh.
“Các người đang chơi trò trẻ con gì chứ? Chờ tôi tin tưởng, rồi các người sẽ bu vào cười nhạo có phải không?”
Trò xiếc rẻ tiền này, trước đây cậu cũng đã trải qua.
Một người chỉ biết đi bắt nạt người khác lại tự dưng nói mình là người tốt, có buồn cười không chứ?
“Không phải.”
“Tôi không mắc lừa đâu!”
“Ờ.”
Sơ Tranh tiếp tục dán băng cá nhân lên vết thương.
Diệp Trầm quan sát cô, dường như từ lúc xuất hiện đến bây giờ, vẻ mặt của cô vẫn không có bất kì biến hóa nào, chỉ có lạnh lùng cùng hờ hững.
Diệp Trầm mặc đồng phục học sinh, đồng phục của hắn bị tẩy hơi trắng bệch. Sơ Tranh cuốn ống quần cậu lên, thiếu niên muốn tránh né nên hơi rụt về sau.
Sơ Tranh đè đầu gối cậu lại.
“Đau...”
Lần này Diệp Trầm chịu đau đớn không nhẹ, cậu kinh ngạc thở hắt ra, cô ta là cố ý đến tra tấn mình à?
Sơ Tranh thấy vậy thì lập tức buông tay, nghiêm túc mím môi.
Cô không cố ý!
Thực sự không cố ý!
Tranh thủ lúc Diệp Trầm còn chưa kịp nổi cơn giận, Sơ Tranh đã nhanh chóng cuộn ống quần cậu lên.
Đầu gối cũng chảy máu, còn có một vết sẹo sẫm màu trên đùi như là vết thương cũ, nhìn qua khá đáng sợ.
Diệp Trầm đột nhiên tức giận, đưa tay muốn che những dấu vết kia đi.
Nhưng Sơ Tranh đã kịp đè tay anh, đuôi mày khoé mắt đều là ánh nhìn sắc lạnh:
“Đừng nhúc nhích.”
Diệp Trầm cứng người, chậm rãi thu tay về.
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào ống quần đang cuốn lên, mới nhớ ra đây là đồng phục trường nguyên chủ.
Bởi vì nguyên chủ trước giờ đều không mặc, nên cô nhất thời không nhớ ra.
Cô chấm nước thuốc, ấn lên đùi Điệp Trầm.
Bàn tay ấm áp của cô cùng với dáng vẻ lạnh như băng của cô hoàn toàn khác nhau.
Thân thể Diệp Trầm cứng đờ không dám nhúc nhích, chỉ còn lại cảm giác ngón tay cô lướt qua trên da mang theo sự nhẹ nhàng.
Sơ Tranh bỗng dưng lên tiếng: “Cậu cũng học Nhị Trung[2]?”
[2] Tương đương lớp 12 bên mình.
Diệp Trầm hơi ngạc nhiên.
Cô không biết mình?
Tự dưng cảm thấy không thể nào, cô làm sao lại không biết mình...
Có điều nghĩ lại thì cô cũng chính là kiểu người chóng vánh như vậy, không nhớ được mình là ai cũng bình thường.
Trong lúc Diệp Trầm suy nghĩ lung tung, Sơ Tranh đã bôi xong thuốc, chuyển đến bôi trên mặt hắn.
Cái vấn đề kia cô chỉ thuận miệng hỏi, cũng không muốn nghe đáp án. Hơn nữa bộ đồng phục học sinh trên người cậu đã chính là đáp án.
Mặt Diệp Trầm bầm tím, khoé miệng còn có vết máu, nhìn thật thảm.
Xử lý xong vết thương trên mặt, Sơ Tranh liếc cơ thể hắn:
“Trên người cũng có vết thương, cởi quần áo ra“.
“Không cần“. Diệp Trầm ôm vòng hai tay: “Tôi tự làm được“.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc gật đầu, đưa thuốc cho hắn.
“... Cô quay đi chỗ khác!”
Sơ Tranh ném cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.
Cơ thể còn chưa phát triển hết đâu, ai mà thèm nhìn ngươi?
Diệp Trầm thấy cô xoay người, lúc này mới bôi thuốc. Phía trước bôi còn dễ, nhưng phía sau hoàn toàn không với tới.
Cuối cùng cậu quyết định bỏ qua.
“Được rồi.”
Sơ Tranh đem thuốc cất gọn, rồi kín đáo đưa bao thuốc kia cho hắn.
Diệp Trầm: “.....”
Sơ Tranh phủi tay đút vào túi quần, chuẩn rời bị đi.
【Chị gái, chị cứ thế mà đi sao?】
Chứ còn thế nào?
【Đưa cậu ta về nhà a!!! Chị không thấy cậu ấy rất đáng thương, rất bất lực ư? Sao chị có thể vứt hắn một mình ở lại chứ? Đây là việc người tốt phải làm nốt nha!】
Sơ Tranh khẽ nhíu mày.
Sao phiền toái thế hả?
Không làm người tốt nữa được không?
【Chị gái nhỏ, phải nỗ lực làm người tốt nha! Cố lên~~】
Để trở về!
Cô phải nhịn!
Không phải chỉ là đưa về thôi sao?
Chuyện nhỏ!
Sơ Tranh liếc sang, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Trầm, cất giọng nhạt nhẽo hỏi:“ Nhà cậu ở đâu?”
Ánh sáng từ đèn đường mờ ảo hắt lên người thiếu niên. Bóng dáng của cậu trong khung cảnh nhìn cô đơn đến dị thường. Đăng bởi: admin
Beta: Sally (phongly1212)
Sa Nhi (Shadowysady)
=====================
Sơ Tranh thu tay về, rũ mắt tự thưởng thức bàn tay mình. Tuy rằng móng tay phủ một lớp sơn đen sì như mực, nhưng khớp xương khá đẹp đẽ, có gì mà phải trốn.
Sơ Tranh nhìn hắn, rồi lại nhìn tay mình.
Cô đứng dậy, xoay người, xách cổ áo cậu lên.
Bị cổ áo thít chặt thiếu dưỡng khí, lại thêm Sơ Tranh siết mạnh tay, Diệp Trầm bị ép buộc phải đứng lên theo.
Thân thể đau đớn không thể đứng thẳng được, cậu lảo đảo ngã về phía Sơ Tranh.
Khi chỉ còn một chút nữa là va phải người cô, Sơ Tranh đột nhiên buông tay, chân cũng lùi về phía sau.
Diệp Trầm trực tiếp ngã oạch xuống đất. Cậu chống bàn tay đau rát lên mặt đất, phẫn nộ nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “.....”
Ai biết hắn yếu ớt vậy đâu!
Đừng nhìn cô như vậy chứ!
Cô không cố ý mà!
Sơ Tranh nhẹ hít vào một hơi, lần này đổi thành lôi cánh tay thiếu niên, nâng cậu dậy.
Diệp Trầm giãy dụa một hồi, nhưng vừa mới bị hành hung xong nên toàn thân đều đau nhức, sức lực của hắn hiện giờ quá yếu, Sơ Tranh hầu như chẳng có cảm giác gì là cậu đang giãy giụa.
Cô đỡ Diệp Trầm đến ghế bên cạnh ngồi xuống.
Diệp Trầm lúc này như một con thú nhỏ tội nghiệp bị ức hiếp, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác pha lẫn tức giận.
Sơ Tranh nhìn thấy cậu như vậy, không nhịn được mà giơ tay xoa nhẹ mái tóc Diệp Trầm.
Cảm giác thật mềm mại, Sơ Tranh mang vẻ mặt nghiêm túc nghĩ thế.
Mềm ghê!
Sờ thêm cái nữa, cậu ta sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Sơ Tranh nhìn cậu một chút, đối mặt với ánh mắt hung dữ của Diệp Trầm bèn lập tức thu mắt lại, mặt lạnh te sờ thêm hai cái.
Sờ một lần là sờ, sờ hai lần cũng là sờ!
Cứ sờ đấy thì làm sao!
Diệp Trầm từng bị người ta đánh chửi, ghét bỏ, xua đuổi... nhưng chưa từng được người khác xoa đầu, cậu lúng túng, sắc mặt còn nổi một điểm đỏ ửng, cuối cùng biến thành thẹn quá hoá giận.
“Cô thôi đi“. Diệp Trầm nổi giận gầm lên một tiếng.
Sắc mặt thiếu niên đang nhẫn nhịn nhìn qua có vẻ âm u. Sơ Tranh thu tay về, bàn tay dán vào quần, lau lau.
“Chờ đấy!”
Giọng của cô lạnh băng vô cảm. Sơ Tranh xoay người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diệp Trầm, gằn từng chữ một:
“Chạy thì tôi đánh gãy chân cậu.”
Lúc Sơ Tranh nói lời kia chỉ làm cho người ta có cảm giác——— quá hung dữ.
Diệp Trầm: “....”
==============
Diệp Trầm muốn chạy thì cũng chẳng còn sức, vừa nãy đám kia ra tay quá ác độc, làm cả người cậu trên dưới đều đau.
Sơ Tranh mang theo một túi thuốc trở về.
Đúng, là một túi.
Bên trong là một đống xanh xanh đỏ đỏ, không biết là thuốc gì nữa.
Diệp Trầm cảnh giác nhìn cái người quái đản[1] trước mặt.
[1]: Nguyên văn là Phi Chú Lưu - 非主流: chỉ những người trẻ tuổi có cách ăn mặc khác thường, đại chúng khó có thể tiếp nhận nổi. Kiểu như đám quái dị...
Ở trường học thì hoành hành bá đạo, chỉ toàn dẫn theo một đám mất dạy đi bắt nạt người khác. Ai mà dám đối đầu với cô đều sẽ bị chỉnh cho cực thảm.
Cậu tuy chưa từng bị cô bắt nạt, nhưng cũng từng bị đám đàn em của cô làm khó dễ.
Thiếu niên siết chặt nắm tay.
Cô ta nhất định là đang tính giở trò gì với mình.
Nhất định là vậy...
Có khi đám đàn em của cô ta đã chờ sẵn quanh đây, chỉ chực chờ lúc cậu thất thố mà nhảy ra.
Sơ Tranh kéo tay cậu ra, cậu không muốn cô chạm vào người mình bèn rụt về phía sau.
“Đừng nhúc nhích.”
Hai người lôi lôi kéo kéo, Diệp Trầm đau đến hít mạnh một hơi, vết thương trong lòng bàn tay hình như bị sượt qua, có vẻ lại rách ra, bắt đầu chảy máu.
Diệp Trầm cắn răng, cô nhất định là cố ý!
“Đau...”
Lòng bàn tay cậu bị đổ cồn vào. Diệp Trầm trợn to mắt, cồn thẩm thấu vào vết thương, tràn ra đau đớn.
Bây giờ đau so với đau khi chịu đòn hoàn toàn không sánh được.
Thiếu niên không phát ra âm thanh nào, chỉ nhìn nữ sinh đang giúp mình xử lý, dán băng vết thương trước mặt.
Ngón tay cô lướt sát trên da dẻ cậu, hỗn hợp cồn bắt đầu nóng rực lên.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Sơ Tranh kéo cánh tay còn lại của Diệp Trầm, ngữ khí lạnh nhạt trần thuật:
“Muốn cậu cảm thấy tôi là người tốt”
“Haha...” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn quanh.
“Các người đang chơi trò trẻ con gì chứ? Chờ tôi tin tưởng, rồi các người sẽ bu vào cười nhạo có phải không?”
Trò xiếc rẻ tiền này, trước đây cậu cũng đã trải qua.
Một người chỉ biết đi bắt nạt người khác lại tự dưng nói mình là người tốt, có buồn cười không chứ?
“Không phải.”
“Tôi không mắc lừa đâu!”
“Ờ.”
Sơ Tranh tiếp tục dán băng cá nhân lên vết thương.
Diệp Trầm quan sát cô, dường như từ lúc xuất hiện đến bây giờ, vẻ mặt của cô vẫn không có bất kì biến hóa nào, chỉ có lạnh lùng cùng hờ hững.
Diệp Trầm mặc đồng phục học sinh, đồng phục của hắn bị tẩy hơi trắng bệch. Sơ Tranh cuốn ống quần cậu lên, thiếu niên muốn tránh né nên hơi rụt về sau.
Sơ Tranh đè đầu gối cậu lại.
“Đau...”
Lần này Diệp Trầm chịu đau đớn không nhẹ, cậu kinh ngạc thở hắt ra, cô ta là cố ý đến tra tấn mình à?
Sơ Tranh thấy vậy thì lập tức buông tay, nghiêm túc mím môi.
Cô không cố ý!
Thực sự không cố ý!
Tranh thủ lúc Diệp Trầm còn chưa kịp nổi cơn giận, Sơ Tranh đã nhanh chóng cuộn ống quần cậu lên.
Đầu gối cũng chảy máu, còn có một vết sẹo sẫm màu trên đùi như là vết thương cũ, nhìn qua khá đáng sợ.
Diệp Trầm đột nhiên tức giận, đưa tay muốn che những dấu vết kia đi.
Nhưng Sơ Tranh đã kịp đè tay anh, đuôi mày khoé mắt đều là ánh nhìn sắc lạnh:
“Đừng nhúc nhích.”
Diệp Trầm cứng người, chậm rãi thu tay về.
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào ống quần đang cuốn lên, mới nhớ ra đây là đồng phục trường nguyên chủ.
Bởi vì nguyên chủ trước giờ đều không mặc, nên cô nhất thời không nhớ ra.
Cô chấm nước thuốc, ấn lên đùi Điệp Trầm.
Bàn tay ấm áp của cô cùng với dáng vẻ lạnh như băng của cô hoàn toàn khác nhau.
Thân thể Diệp Trầm cứng đờ không dám nhúc nhích, chỉ còn lại cảm giác ngón tay cô lướt qua trên da mang theo sự nhẹ nhàng.
Sơ Tranh bỗng dưng lên tiếng: “Cậu cũng học Nhị Trung[2]?”
[2] Tương đương lớp 12 bên mình.
Diệp Trầm hơi ngạc nhiên.
Cô không biết mình?
Tự dưng cảm thấy không thể nào, cô làm sao lại không biết mình...
Có điều nghĩ lại thì cô cũng chính là kiểu người chóng vánh như vậy, không nhớ được mình là ai cũng bình thường.
Trong lúc Diệp Trầm suy nghĩ lung tung, Sơ Tranh đã bôi xong thuốc, chuyển đến bôi trên mặt hắn.
Cái vấn đề kia cô chỉ thuận miệng hỏi, cũng không muốn nghe đáp án. Hơn nữa bộ đồng phục học sinh trên người cậu đã chính là đáp án.
Mặt Diệp Trầm bầm tím, khoé miệng còn có vết máu, nhìn thật thảm.
Xử lý xong vết thương trên mặt, Sơ Tranh liếc cơ thể hắn:
“Trên người cũng có vết thương, cởi quần áo ra“.
“Không cần“. Diệp Trầm ôm vòng hai tay: “Tôi tự làm được“.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc gật đầu, đưa thuốc cho hắn.
“... Cô quay đi chỗ khác!”
Sơ Tranh ném cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.
Cơ thể còn chưa phát triển hết đâu, ai mà thèm nhìn ngươi?
Diệp Trầm thấy cô xoay người, lúc này mới bôi thuốc. Phía trước bôi còn dễ, nhưng phía sau hoàn toàn không với tới.
Cuối cùng cậu quyết định bỏ qua.
“Được rồi.”
Sơ Tranh đem thuốc cất gọn, rồi kín đáo đưa bao thuốc kia cho hắn.
Diệp Trầm: “.....”
Sơ Tranh phủi tay đút vào túi quần, chuẩn rời bị đi.
【Chị gái, chị cứ thế mà đi sao?】
Chứ còn thế nào?
【Đưa cậu ta về nhà a!!! Chị không thấy cậu ấy rất đáng thương, rất bất lực ư? Sao chị có thể vứt hắn một mình ở lại chứ? Đây là việc người tốt phải làm nốt nha!】
Sơ Tranh khẽ nhíu mày.
Sao phiền toái thế hả?
Không làm người tốt nữa được không?
【Chị gái nhỏ, phải nỗ lực làm người tốt nha! Cố lên~~】
Để trở về!
Cô phải nhịn!
Không phải chỉ là đưa về thôi sao?
Chuyện nhỏ!
Sơ Tranh liếc sang, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Trầm, cất giọng nhạt nhẽo hỏi:“ Nhà cậu ở đâu?”
Ánh sáng từ đèn đường mờ ảo hắt lên người thiếu niên. Bóng dáng của cậu trong khung cảnh nhìn cô đơn đến dị thường. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.