Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1262: Hà thần ở trên (7)
Mặc Linh
04/09/2019
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Dân chúng ngoi đầu từ chỗ ẩn thân lên, nhìn Sơ Tranh nhẹ nhàng đi từ mặt sông lên trên bờ.
Trong ánh mắt mọi người có kiêng kị, phẫn nộ, oán hận... Nhưng bởi vì trước đó Sơ Tranh đã động thủ một lần, ngược lại không có tên nào không có mắt chạy lên gây phiền phức cho cô.
Chỉ có Ngu lão gia mất đi Ngu Liên, mang người bao vây cô lại.
"Sơ Tranh, ta thu dưỡng ngươi, cho ngươi ăn no mặc ấm, ngươi báo đáp ta như thế này à!! Ngươi đúng là kẻ vô ơn bạc nghĩa!!"
Sơ Tranh phất vạt áo: "Ngu lão gia, khi ngươi thu dưỡng ta, có chủ ý gì, đáy lòng ngươi không rõ ràng?"
Lúc trước không phải Ngu lão gia thấy nguyên chủ dung mạo xinh đẹp, nên mới nhặt nàng về, chuẩn bị vạn nhất sao.
Sắc mặt Ngu lão gia tái xanh, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Nếu không phải ta thu dưỡng ngươi, ngươi đã sớm chết!"
"Sao ngươi biết ta sớm chết." Khi nguyên chủ chưa gặp phải Ngu lão gia, cùng lắm thì trôi qua hơi thảm một chút thôi, nhưng cách ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn kém xa lắm.
"Chỉ bằng ngươi, không có ta thu dưỡng ngươi có thể sống sót!" Ngu lão gia tin tưởng là bởi vì mình, Sơ Tranh mới có thể sống sót.
"Ngươi thu dưỡng ta để ta đi mất mạng, ngươi hỏi qua ý kiến của ta chưa?"
Nói không chừng nguyên chủ tình nguyện chết đói ở bên ngoài, cũng không nguyện ý đi chết thay con gái ngươi đâu!
Ngươi nghĩ hay lắm đấy.
Ngu lão gia: "..."
Ngu lão gia tức giận đến cơ tim sắp tắc nghẽn, não đau âm ỉ.
Ông ta chỉ vào Sơ Tranh, ngón tay phát run: "Vậy ta... ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, cho ngươi ăn mặc, ngươi cũng không thể báo đáp ta như thế! Nuôi con chó còn có tình cảm!"
Sơ Tranh mặt lạnh: "Khi ngươi bắt ta đi thay thế con gái ngươi, cũng không thấy nghĩ tới tình cảm."
Khi nguyên chủ biết chuyện này, tuổi tác cũng không lớn, nàng có rất nhiều cơ hội có thể rời đi, nhưng nàng cũng không rời đi.
Đại khái là cảm thấy Ngu phủ nuôi nàng nhiều năm như vậy, nàng chỉ có thể dùng cái này để báo đáp.
Cuối cùng khi Ngu lão gia đưa nàng đi, nguyên chủ cũng rất bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng mà chuyện phát sinh sau đó, đại khái làm nguyên chủ cảm thấy không cam tâm.
Sau khi trở về nàng giải thích không ai tin, ngay cả người Ngu phủ cũng không tin, bọn họ sợ bị liên lụy, giúp đỡ bách tính cùng đuổi bắt nàng, đẩy nàng vào chỗ chết.
Về sau Ngu Liên còn giả mạo nàng, lừa gạt Lang Sa, ở cùng với y.
"Ngươi ngươi... Ngươi đồ bạch nhãn lang này!!"
Ngu lão gia tức giận đến mắng to.
"Bắt nàng cho ta! Bắt lấy nàng! Bắt nàng đền mạng cho đại tiểu thư!"
Sơ Tranh: "..."
Ngươi nghĩ hay lắm đấy!
Hạ nhân đều có chút sợ hãi, không dám xông lên.
Đây chính là người vừa rồi giao thủ với Hà Thần, còn vững vàng đứng ở đây, bọn họ nào dám động thủ?
"Lên đi, chờ gì nữa!!" Ngu lão gia đau xót vì mất đi ái nữ, làm sao nghĩ được nhiều như thế nữa, chỉ muốn giết chết Sơ Tranh.
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, Ngu lão gia là cha mẹ cho bọn họ cơm áo, lúc này đành phải kiên trì xông lên.
Nhưng mà những người này tuổi gì mà đòi làm đối thủ của Sơ Tranh, vừa đối mặt đã bị đánh cho nằm dài.
Sơ Tranh dưới ánh mắt hoặc hoảng sợ, hoặc phẫn nộ của dân chúng, điềm nhiên như không có việc gì rời đi.
-
Từ sau ngày Hà Thần nổi lên, Hàn Giang Thành hỗn loạn mấy ngày, dần dần khôi phục bình thường.
Nhưng người làm cho dân chúng lo lắng nhất chính là Sơ Tranh.
Cô không rời khỏi Hàn Giang Thành, ngược lại mua một tiệm thuốc, dọa đến chủ quán của cửa tiệm sát vách cả ngày nơm nớp lo sợ.
Mọi người đối với Sơ Tranh là vừa sợ vừa hận.
Sợ thực lực của cô, hận cô lừa bọn họ, dẫn Hà Thần tới, dẫn đến về sau hàng năm phải cống nạp hai "tế phẩm".
Một năm hai người, kỳ thật đối với Hàn Giang Thành hàng năm sinh hàng ngàn hàng vạn mà nói, cũng không tính là gì.
Nhưng nghĩ đến lý do gia tăng, bọn họ liền tức giận, oán hận, phẫn nộ, đặc biệt là khi trông thấy Sơ Tranh, càng có thể nhớ tới.
Cho nên bọn họ tẩy chay không mua thuốc trong tiệm của Sơ Tranh.
Nhưng mà rất nhanh, bách tính Hàn Giang Thành liền phát hiện, tiệm thuốc cuối cùng trở thành đại lý của Sơ Tranh, tiệm thuốc của toàn Hàn Giang Thành đều là của cô.
Bọn họ không mua cũng chỉ có thể không uống thuốc, nhưng lúc này cũng không ai cần uống thuốc gì nhiều.
Xui xẻo nhất còn phải kể đến Ngu phủ.
Một số cửa hàng của Ngu phủ, vừa lúc ở bên cạnh những tiệm thuốc này, dẫn đến làm ăn buôn bán cũng kém theo.
"Rốt cuộc nàng trộm thứ gì của Hà Thần đại nhân?"
"Đột nhiên trở nên có tiền như vậy, nói không chừng là vàng bạc châu báu..."
"Hà Thần đại nhân có đến gây phiền phức nữa không?"
"Nếu Hà Thần đại nhân đến nữa, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Không có ai biết phải làm sao, bây giờ bọn họ cũng không đối phó được với Sơ Tranh, còn phải ngày ngày nhìn cô rêu rao khắp nơi.
"Người quái dị!!"
Bước chân Sơ Tranh ngừng lại, mấy người nói chuyện kia bỗng nhiên im bặt.
Đồ tể cầm đao mổ heo của mình, hàng cá cầm đao giết cá... Dồn dập cảnh giác nhìn chằm chằm Sơ Tranh đột nhiên dừng lại.
"Người quái dị ở đây, ở đây!!"
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái.
Cô bất động thanh sắc đảo qua khu chợ, cuối cùng rơi vào hàng bán cá.
Trong một cái chậu gỗ trong đó, một con cá đang ngửa đầu, lấy tư thế quỷ dị, vắt lên biên giới chậu gỗ, miệng há ra rồi ngậm vào.
"Người quái dị, ở đây!!"
Con cá kia dùng vây cá phất tay với cô, hình ảnh vô cùng buồn cười.
Nhưng cũng không ai chú ý tới nó...
Sơ Tranh đi qua phía hàng cá kia, người bán cá cầm đao của mình lên, lui về phía sau.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!"
Sơ Tranh liếc hắn ta một cái, không để ý tới hắn ta, trực tiếp ngồi xổm người xuống, dùng tay đẩy con cá vắt trên mép chậu gỗ xuống, dùng một ngón tay đè đầu nó xuống đáy chậu.
"Gọi ai là người quái dị?"
Đuôi cá vung vẩy lung tung trong nước."Oa... Nàng thật dữ."
"Nó gạt người, còn nói người này sẽ cứu chúng ta..."
"Ta không muốn bị ăn đâu."
Trong lỗ tai Sơ Tranh nháy mắt bị những âm thanh này nhồi vào.
"..."
Vì sao ta có thể nghe hiểu cá nói chuyện?
Sơ Tranh ngước mắt nhìn người bán cá, người bán cá cầm đao, lại lui về phía sau mấy bước: "Ta cho ngươi biết, ta không sợ ngươi!"
Sơ Tranh: "..."
Xem ra chỉ có một mình ta có thể nghe thấy.
"Người quái dị, ngươi cứu chúng ta với!!" Con cá bị Sơ Tranh ấn đầu kia ồn ào.
"Dựa vào cái gì?" Sơ Tranh không vui.
Ngươi còn gọi ta là người quái dị!
Người quái dị không thể nào cứu ngươi!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua xuống những con cá này, thời hạn một nén hương. 】
Sơ Tranh: "..."
Ngày hôm nay cũng phải nỗ lực làm người tốt!
Phù!
Tỉnh táo!
Sơ Tranh bình tĩnh đè đầu con cá kia.
Cá cảm giác mình sắp hít thở không thông: "Ngươi có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, ngươi cứu lấy chúng ta, xin ngươi."
Đây là một con cá phi thường co được dãn được.
Sơ Tranh thu tay lại, lấy khăn ra lau lau tay, đứng dậy nhìn về phía người bán cá đang cầm ngang đao trước ngực: "Chỗ này ta muốn lấy hết."
Người bán cá: "..."
Người bán cá nhìn quanh hạ bốn phía, lấy dũng khí: "Ta không bán!!"
Sơ Tranh nhấc mắt, không mặn không nhạt quét người bán cá một chút.
Người bán cá ưỡn thẳng thân thể, phải làm một người bán cá có cốt khí.
Sơ Tranh bỗng nhiên giơ tay.
"A!"
Người bán cá bị dọa đến vọt về phía sau, đao trong tay vung loạn một trận, miệng thì lớn tiếng ồn ào: "Ta không sợ ngươi, ngươi đừng mơ làm ta khuất phục!!"
Sơ Tranh: "..."
Bị điên rồi!
Người bán cá vung nửa ngày cũng không cảm thấy có nguy hiểm gì, hắn ta hơi dừng lại, mở một con ra mắt nhìn Sơ Tranh.
Tiểu cô nương mở lòng bàn tay ra, vàng óng vàng nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô: "Bán không?"
Người bán cá: "..."
Dân chúng ngoi đầu từ chỗ ẩn thân lên, nhìn Sơ Tranh nhẹ nhàng đi từ mặt sông lên trên bờ.
Trong ánh mắt mọi người có kiêng kị, phẫn nộ, oán hận... Nhưng bởi vì trước đó Sơ Tranh đã động thủ một lần, ngược lại không có tên nào không có mắt chạy lên gây phiền phức cho cô.
Chỉ có Ngu lão gia mất đi Ngu Liên, mang người bao vây cô lại.
"Sơ Tranh, ta thu dưỡng ngươi, cho ngươi ăn no mặc ấm, ngươi báo đáp ta như thế này à!! Ngươi đúng là kẻ vô ơn bạc nghĩa!!"
Sơ Tranh phất vạt áo: "Ngu lão gia, khi ngươi thu dưỡng ta, có chủ ý gì, đáy lòng ngươi không rõ ràng?"
Lúc trước không phải Ngu lão gia thấy nguyên chủ dung mạo xinh đẹp, nên mới nhặt nàng về, chuẩn bị vạn nhất sao.
Sắc mặt Ngu lão gia tái xanh, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Nếu không phải ta thu dưỡng ngươi, ngươi đã sớm chết!"
"Sao ngươi biết ta sớm chết." Khi nguyên chủ chưa gặp phải Ngu lão gia, cùng lắm thì trôi qua hơi thảm một chút thôi, nhưng cách ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn kém xa lắm.
"Chỉ bằng ngươi, không có ta thu dưỡng ngươi có thể sống sót!" Ngu lão gia tin tưởng là bởi vì mình, Sơ Tranh mới có thể sống sót.
"Ngươi thu dưỡng ta để ta đi mất mạng, ngươi hỏi qua ý kiến của ta chưa?"
Nói không chừng nguyên chủ tình nguyện chết đói ở bên ngoài, cũng không nguyện ý đi chết thay con gái ngươi đâu!
Ngươi nghĩ hay lắm đấy.
Ngu lão gia: "..."
Ngu lão gia tức giận đến cơ tim sắp tắc nghẽn, não đau âm ỉ.
Ông ta chỉ vào Sơ Tranh, ngón tay phát run: "Vậy ta... ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, cho ngươi ăn mặc, ngươi cũng không thể báo đáp ta như thế! Nuôi con chó còn có tình cảm!"
Sơ Tranh mặt lạnh: "Khi ngươi bắt ta đi thay thế con gái ngươi, cũng không thấy nghĩ tới tình cảm."
Khi nguyên chủ biết chuyện này, tuổi tác cũng không lớn, nàng có rất nhiều cơ hội có thể rời đi, nhưng nàng cũng không rời đi.
Đại khái là cảm thấy Ngu phủ nuôi nàng nhiều năm như vậy, nàng chỉ có thể dùng cái này để báo đáp.
Cuối cùng khi Ngu lão gia đưa nàng đi, nguyên chủ cũng rất bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng mà chuyện phát sinh sau đó, đại khái làm nguyên chủ cảm thấy không cam tâm.
Sau khi trở về nàng giải thích không ai tin, ngay cả người Ngu phủ cũng không tin, bọn họ sợ bị liên lụy, giúp đỡ bách tính cùng đuổi bắt nàng, đẩy nàng vào chỗ chết.
Về sau Ngu Liên còn giả mạo nàng, lừa gạt Lang Sa, ở cùng với y.
"Ngươi ngươi... Ngươi đồ bạch nhãn lang này!!"
Ngu lão gia tức giận đến mắng to.
"Bắt nàng cho ta! Bắt lấy nàng! Bắt nàng đền mạng cho đại tiểu thư!"
Sơ Tranh: "..."
Ngươi nghĩ hay lắm đấy!
Hạ nhân đều có chút sợ hãi, không dám xông lên.
Đây chính là người vừa rồi giao thủ với Hà Thần, còn vững vàng đứng ở đây, bọn họ nào dám động thủ?
"Lên đi, chờ gì nữa!!" Ngu lão gia đau xót vì mất đi ái nữ, làm sao nghĩ được nhiều như thế nữa, chỉ muốn giết chết Sơ Tranh.
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, Ngu lão gia là cha mẹ cho bọn họ cơm áo, lúc này đành phải kiên trì xông lên.
Nhưng mà những người này tuổi gì mà đòi làm đối thủ của Sơ Tranh, vừa đối mặt đã bị đánh cho nằm dài.
Sơ Tranh dưới ánh mắt hoặc hoảng sợ, hoặc phẫn nộ của dân chúng, điềm nhiên như không có việc gì rời đi.
-
Từ sau ngày Hà Thần nổi lên, Hàn Giang Thành hỗn loạn mấy ngày, dần dần khôi phục bình thường.
Nhưng người làm cho dân chúng lo lắng nhất chính là Sơ Tranh.
Cô không rời khỏi Hàn Giang Thành, ngược lại mua một tiệm thuốc, dọa đến chủ quán của cửa tiệm sát vách cả ngày nơm nớp lo sợ.
Mọi người đối với Sơ Tranh là vừa sợ vừa hận.
Sợ thực lực của cô, hận cô lừa bọn họ, dẫn Hà Thần tới, dẫn đến về sau hàng năm phải cống nạp hai "tế phẩm".
Một năm hai người, kỳ thật đối với Hàn Giang Thành hàng năm sinh hàng ngàn hàng vạn mà nói, cũng không tính là gì.
Nhưng nghĩ đến lý do gia tăng, bọn họ liền tức giận, oán hận, phẫn nộ, đặc biệt là khi trông thấy Sơ Tranh, càng có thể nhớ tới.
Cho nên bọn họ tẩy chay không mua thuốc trong tiệm của Sơ Tranh.
Nhưng mà rất nhanh, bách tính Hàn Giang Thành liền phát hiện, tiệm thuốc cuối cùng trở thành đại lý của Sơ Tranh, tiệm thuốc của toàn Hàn Giang Thành đều là của cô.
Bọn họ không mua cũng chỉ có thể không uống thuốc, nhưng lúc này cũng không ai cần uống thuốc gì nhiều.
Xui xẻo nhất còn phải kể đến Ngu phủ.
Một số cửa hàng của Ngu phủ, vừa lúc ở bên cạnh những tiệm thuốc này, dẫn đến làm ăn buôn bán cũng kém theo.
"Rốt cuộc nàng trộm thứ gì của Hà Thần đại nhân?"
"Đột nhiên trở nên có tiền như vậy, nói không chừng là vàng bạc châu báu..."
"Hà Thần đại nhân có đến gây phiền phức nữa không?"
"Nếu Hà Thần đại nhân đến nữa, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Không có ai biết phải làm sao, bây giờ bọn họ cũng không đối phó được với Sơ Tranh, còn phải ngày ngày nhìn cô rêu rao khắp nơi.
"Người quái dị!!"
Bước chân Sơ Tranh ngừng lại, mấy người nói chuyện kia bỗng nhiên im bặt.
Đồ tể cầm đao mổ heo của mình, hàng cá cầm đao giết cá... Dồn dập cảnh giác nhìn chằm chằm Sơ Tranh đột nhiên dừng lại.
"Người quái dị ở đây, ở đây!!"
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái.
Cô bất động thanh sắc đảo qua khu chợ, cuối cùng rơi vào hàng bán cá.
Trong một cái chậu gỗ trong đó, một con cá đang ngửa đầu, lấy tư thế quỷ dị, vắt lên biên giới chậu gỗ, miệng há ra rồi ngậm vào.
"Người quái dị, ở đây!!"
Con cá kia dùng vây cá phất tay với cô, hình ảnh vô cùng buồn cười.
Nhưng cũng không ai chú ý tới nó...
Sơ Tranh đi qua phía hàng cá kia, người bán cá cầm đao của mình lên, lui về phía sau.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!"
Sơ Tranh liếc hắn ta một cái, không để ý tới hắn ta, trực tiếp ngồi xổm người xuống, dùng tay đẩy con cá vắt trên mép chậu gỗ xuống, dùng một ngón tay đè đầu nó xuống đáy chậu.
"Gọi ai là người quái dị?"
Đuôi cá vung vẩy lung tung trong nước."Oa... Nàng thật dữ."
"Nó gạt người, còn nói người này sẽ cứu chúng ta..."
"Ta không muốn bị ăn đâu."
Trong lỗ tai Sơ Tranh nháy mắt bị những âm thanh này nhồi vào.
"..."
Vì sao ta có thể nghe hiểu cá nói chuyện?
Sơ Tranh ngước mắt nhìn người bán cá, người bán cá cầm đao, lại lui về phía sau mấy bước: "Ta cho ngươi biết, ta không sợ ngươi!"
Sơ Tranh: "..."
Xem ra chỉ có một mình ta có thể nghe thấy.
"Người quái dị, ngươi cứu chúng ta với!!" Con cá bị Sơ Tranh ấn đầu kia ồn ào.
"Dựa vào cái gì?" Sơ Tranh không vui.
Ngươi còn gọi ta là người quái dị!
Người quái dị không thể nào cứu ngươi!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua xuống những con cá này, thời hạn một nén hương. 】
Sơ Tranh: "..."
Ngày hôm nay cũng phải nỗ lực làm người tốt!
Phù!
Tỉnh táo!
Sơ Tranh bình tĩnh đè đầu con cá kia.
Cá cảm giác mình sắp hít thở không thông: "Ngươi có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, ngươi cứu lấy chúng ta, xin ngươi."
Đây là một con cá phi thường co được dãn được.
Sơ Tranh thu tay lại, lấy khăn ra lau lau tay, đứng dậy nhìn về phía người bán cá đang cầm ngang đao trước ngực: "Chỗ này ta muốn lấy hết."
Người bán cá: "..."
Người bán cá nhìn quanh hạ bốn phía, lấy dũng khí: "Ta không bán!!"
Sơ Tranh nhấc mắt, không mặn không nhạt quét người bán cá một chút.
Người bán cá ưỡn thẳng thân thể, phải làm một người bán cá có cốt khí.
Sơ Tranh bỗng nhiên giơ tay.
"A!"
Người bán cá bị dọa đến vọt về phía sau, đao trong tay vung loạn một trận, miệng thì lớn tiếng ồn ào: "Ta không sợ ngươi, ngươi đừng mơ làm ta khuất phục!!"
Sơ Tranh: "..."
Bị điên rồi!
Người bán cá vung nửa ngày cũng không cảm thấy có nguy hiểm gì, hắn ta hơi dừng lại, mở một con ra mắt nhìn Sơ Tranh.
Tiểu cô nương mở lòng bàn tay ra, vàng óng vàng nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô: "Bán không?"
Người bán cá: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.