Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1720: Hướng ngung mà sống (33)
Mặc Linh
11/02/2020
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Không biết có phải là ảo giác của Mễ Nghiễn hay không, từ sau khi vị cổ đông mới kia tới, công việc của hắn ta liền có thêm rất nhiều.
Công ty không ngừng giao việc cho hắn ta, rõ ràng nơi không cần hắn ta, cũng bắt hắn ta phải tự đi.
Mễ Nghiễn loay hoay bận rộn, cũng không có thời gian chú ý tới Tang Ngung bên kia.
Mãi đến nửa tháng sau, Mễ Nghiễn nhìn thấy Tang Ngung ở công ty.
"Tại sao hắn lại ở chỗ này?" Biểu cảm trên mặt Mễ Nghiễn sắp không duy trì được, chất vấn trợ lý bên cạnh: "Ai mời hắn đến đây?"
Khoảng thời gian này trợ lý đều chạy theo Mễ Nghiễn, làm sao biết tường tận mọi chuyện được.
"Tôi... Tôi cũng không biết."
"Cậu làm ăn kiểu gì thế hả?" Mễ Nghiễn thấp giọng quát một tiếng.
Trợ lý: "..."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trợ lý không dám phản bác, cúi đầu đứng đằng sau Mễ Nghiễn.
Mễ Nghiễn hít sâu, sửa sang lại quần áo, đi qua phía Tang Ngung bên kia: "Học trưởng."
Trợ lý nghe thấy giọng nói kinh hỉ của Mễ Nghiễn, dưới đáy lòng trợn trắng mắt, tốc độ trở mặt này cũng thật tuyệt.
Tang Ngung nhìn về phía người đàn ông nhanh chân đi về phía mình, so sánh với mấy năm trước, người này thành thục hơn rất nhiều.
Làm cho không ai có thể liên hệ hắn ta với người luôn đi theo phía sau mông mình lúc trước.
Trên mặt Mễ Nghiễn mừng rỡ, giống như rất bất ngờ kích động khi trông thấy Tang Ngung.
"Tang tiên sinh và Mễ tổng thanh tra quen nhau à?" Người dẫn đường bên cạnh Tang Ngung tò mò hỏi.
"Chúng tôi tốt nghiệp cùng một trường, anh ấy là đàn anh của tôi." Mễ Nghiễn chủ động nói.
Người kia kinh ngạc: "Trùng hợp như thế sao?"
"Đúng thế, tôi cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy học trưởng..." Mễ Nghiễn thăm dò hỏi: "Học trưởng đến đây là để?"
Đột nhiên trông thấy Tang Ngung ở đây, Mễ Nghiễn có thể không kinh ngạc sao?
Người trả lời chính là nhân viên đi cùng Tang Ngung: "Tang tiên sinh là nhiếp ảnh gia công ty chúng ta mời riêng tới, hôm nay tới báo danh, tôi dẫn Tang tiên sinh đi làm quen với hoàn cảnh."
Nhiếp ảnh gia mời riêng tới?
Sao đến một chút tin tức hắn ta cũng không biết?
Ai mời hắn?
Đầy trong đầu Mễ Nghiễn đều là nghi vấn, vậy mà lúc này không thể biểu hiện ra ngoài.
Nhân viên kia nói: "Nếu là học trưởng của Mễ tổng thanh tra, vậy thì làm phiền Mễ tổng thanh tra dẫn Tang tiên sinh đi xung quanh thăm quan, có chuyện gì thì cứ gọi tôi, được chứ?"
"Được, anh cứ đi đi." Mễ Nghiễn nhận lấy công việc này.
Đợi người kia rời đi, Mễ Nghiễn vẫn duy trì vẻ mừng rỡ và cảm khái trên mặt: "Học trưởng, có thể nhìn thấy anh ở đây, thật sự quá tốt rồi, em còn tưởng rằng anh..."
"Tưởng rằng tôi thế nào?"
"Không có gì, không có gì." Mễ Nghiễn làm như nói nhầm, vội vàng lắc đầu: "Có thể nhìn thấy học trưởng, em rất vui."
Vui?
Tang Ngung nhìn hắn ta vài lần, không đáp lại: "Làm phiền học đệ dẫn tôi đi thăm quan."
Đáy lòng Mễ Nghiễn có không vui thế nào, thì trên mặt cũng phải mang ý cười, dẫn Tang Ngung đi xung quanh, thuận tiện giới thiệu với hắn.
"Sao lại muốn làm ở công ty này?" Tang Ngung giống như nói chuyện phiếm hỏi Mễ Nghiễn.
Đối với câu này rõ ràng Mễ Nghiễn đã sớm chuẩn bị: "Nghe nói học trưởng ở đây, nên em muốn đến thử một chút, ai biết sau khi em đến..."
Hắn ta không nói tiếp, nhưng chuyện phát sinh phía sau, trong lòng mọi người biết rõ.
"Lúc ấy làm cách nào cũng không liên lạc được với học trưởng, em còn rất lo lắng... Bây giờ nhìn thấy học trưởng rất tốt, em cũng yên tâm."
"Để cậu quan tâm rồi."
Mễ Nghiễn thở dài, dáng vẻ có chút áy náy: "Học trưởng trước kia ở trường học giúp em nhiều như vậy, lúc ấy em cũng không giúp một tay, mấy năm này em vẫn rất tự trách."
"..."
Nếu như Tang Ngung không hoài nghi Mễ Nghiễn, thì hắn cảm thấy mình nhất định sẽ tin tưởng lời hắn ta nói.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Ngung chỉ thăm quan đơn giản một chút, nói chuyện phiếm với Mễ Nghiễn vài câu, sau đó liền định cáo từ.
"Tôi còn có việc, đi trước, hôm nào mời học đệ ăn cơm."
"Sao lại thế được, nên là em mời học trướng."
"Đến lúc đó hẹn."
Mễ Nghiễn đưa Tang Ngung đến cửa thang máy, hai người cách cửa thang máy nhìn đối phương, không ai nói chuyện, tận đến khi cửa thang máy khép lại.
Nụ cười trên mặt Mễ Nghiễn thu vào.
Mễ Nghiễn trở lại văn phòng, gọi điện thoại hỏi bộ phận nhân sự, vì sao Tang Ngung lại tới công ty.
"Ban giám đốc đưa văn kiện xuống, chúng tôi không rõ ràng..."
Bộ phận nhân sự bên kia chỉ nghe lệnh làm việc, tình huống cụ thể cũng không biết.
Mễ Nghiễn cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Hoàng tổng.
"Tôi nhớ được cậu và vị Tang tiên sinh kia tốt nghiệp cùng một trường, thế nào, cậu không chào đón hắn à?"
"Không phải, tôi chỉ thấy kỳ quái..." Mễ Nghiễn nói: "Anh ấy là học trưởng của tôi, anh ấy có thể đến đương nhiên tôi rất vui. Nhưng công ty bên này không phải luôn nói làm việc theo chương trình sao, tình huống bây giờ là thế nào?"
Hoàng tổng thở dài, nói: "Tôi cũng không có cách nào, Lộ tiểu thư bên kia điểm danh muốn người."
Lộ... Cổ đông mới kia.
Mễ Nghiễn cúp điện thoại, ngồi ở bên kia hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh.
-
Tang Ngung bên này vừa bị sa thải, liền nhận được thông báo tuyển dụng của bên kia, Tang Ngung mặc dù kỳ quái, nhưng nhìn tên công ty, Tang Ngung vẫn đi.
Bởi vì là nhiếp ảnh gia được mời riêng, không cần đến công ty mỗi ngày.
Sau khi hắn đi báo danh, tuần thứ hai nhận được điện thoại đến công ty.
Vừa vào công ty đã cảm thấy ánh mắt những nhân viên này nhìn mình không thích hợp, đó không phải ánh mắt lần đầu tiên hắn nhìn thấy, mang theo tìm tòi nghiên cứu và bát quái.
"Anh ta thật sự làm ra loại chuyện đó à?"
"Dáng dấp đẹp trai như vậy, tại sao phải làm loại chuyện này, chắc là giả rồi?"
"Có người dáng dấp thì đẹp trai đấy, nhưng trên thực tế là một tên biến thái, bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, chưa từng học qua à?"
"Nhân phẩm và tướng mạo đều quan trọng như nhau."
"Đúng đúng đúng, không thể chỉ nhìn mặt."
Tang Ngung thỉnh thoảng nghe được những loại đối thoại như thế, một hồi lâu sau hắn mới biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Sự kiện lúc trước không biết bị ai dùng bưu kiện nội bộ gửi cho mọi người trong công ty, bây giờ tất cả mọi người đều biết, hắn là biến thái lợi dụng chức vụ, phi lễ phái nữ.
Tang Ngung: "..."
Mễ Nghiễn cứ không kịp chờ đợi như thế à?
Nếu là lúc trước có lẽ Tang Ngung sẽ cảm thấy khó mà chịu đựng được, nhưng đáng tiếc thời gian dài như vậy trôi qua rồi, Tang Ngung đã sớm chết lặng.
"Học trưởng." Mễ Nghiễn đi từ văn phòng ra, gọi Tang Ngung lại, giả mù sa mưa quan tâm: "Anh không sao chứ?"
"Không sao."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mễ Nghiễn lo lắng nói: "Học trưởng anh đừng nghe những người này nói huyên thuyên, em tin tưởng anh không phải loại người như vậy, chuyện ban đầu chắc chắn là có hiểu lầm gì đó."
Tang Ngung không rõ ý vị liếc hắn ta một cái: "Ừ."
"Mễ tổng thanh tra, Hoàng tổng gọi ngài." Nơi xa có người gọi Mễ Nghiễn.
"Học trưởng, vậy em đi trước đây, anh tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều."
Mễ Nghiễn không biết lúc này Hoàng tổng gọi hắn ta làm gì, sau khi hắn ta đẩy cửa phòng làm việc ra, trông thấy bên trong trừ Hoàng tổng còn có một cô gái nữa, đáy lòng lại hơi hồi hộp.
Tang Ngung đến công ty này đến, chính là cô yêu cầu.
Bây giờ chuyện của Tang Ngung truyền đi nhốn nháo trong công ty, lúc này cô xuất hiện ở đây...
"Hoàng tổng, Lộ... Tiểu thư." Mặc dù Sơ Tranh là cổ đông, nhưng xưng hô này cũng không định tính, Hoàng tổng cũng luôn gọi cô là Lộ tiểu thư.
Hoàng tổng ngồi trên ghế giám đốc, có chút cảm giác như đang ngồi bàn chông.
Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, nhìn qua cảnh sắc ngoài cửa sổ, giống như không chú ý tới trong phòng nhiều thêm một người.
"Khụ..."
Hoàng tổng hắng giọng một cái: "Mễ tổng thanh tra, hôm nay gọi cậu qua đây, là vì lời đồn trong công ty gần đây.."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Không biết có phải là ảo giác của Mễ Nghiễn hay không, từ sau khi vị cổ đông mới kia tới, công việc của hắn ta liền có thêm rất nhiều.
Công ty không ngừng giao việc cho hắn ta, rõ ràng nơi không cần hắn ta, cũng bắt hắn ta phải tự đi.
Mễ Nghiễn loay hoay bận rộn, cũng không có thời gian chú ý tới Tang Ngung bên kia.
Mãi đến nửa tháng sau, Mễ Nghiễn nhìn thấy Tang Ngung ở công ty.
"Tại sao hắn lại ở chỗ này?" Biểu cảm trên mặt Mễ Nghiễn sắp không duy trì được, chất vấn trợ lý bên cạnh: "Ai mời hắn đến đây?"
Khoảng thời gian này trợ lý đều chạy theo Mễ Nghiễn, làm sao biết tường tận mọi chuyện được.
"Tôi... Tôi cũng không biết."
"Cậu làm ăn kiểu gì thế hả?" Mễ Nghiễn thấp giọng quát một tiếng.
Trợ lý: "..."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trợ lý không dám phản bác, cúi đầu đứng đằng sau Mễ Nghiễn.
Mễ Nghiễn hít sâu, sửa sang lại quần áo, đi qua phía Tang Ngung bên kia: "Học trưởng."
Trợ lý nghe thấy giọng nói kinh hỉ của Mễ Nghiễn, dưới đáy lòng trợn trắng mắt, tốc độ trở mặt này cũng thật tuyệt.
Tang Ngung nhìn về phía người đàn ông nhanh chân đi về phía mình, so sánh với mấy năm trước, người này thành thục hơn rất nhiều.
Làm cho không ai có thể liên hệ hắn ta với người luôn đi theo phía sau mông mình lúc trước.
Trên mặt Mễ Nghiễn mừng rỡ, giống như rất bất ngờ kích động khi trông thấy Tang Ngung.
"Tang tiên sinh và Mễ tổng thanh tra quen nhau à?" Người dẫn đường bên cạnh Tang Ngung tò mò hỏi.
"Chúng tôi tốt nghiệp cùng một trường, anh ấy là đàn anh của tôi." Mễ Nghiễn chủ động nói.
Người kia kinh ngạc: "Trùng hợp như thế sao?"
"Đúng thế, tôi cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy học trưởng..." Mễ Nghiễn thăm dò hỏi: "Học trưởng đến đây là để?"
Đột nhiên trông thấy Tang Ngung ở đây, Mễ Nghiễn có thể không kinh ngạc sao?
Người trả lời chính là nhân viên đi cùng Tang Ngung: "Tang tiên sinh là nhiếp ảnh gia công ty chúng ta mời riêng tới, hôm nay tới báo danh, tôi dẫn Tang tiên sinh đi làm quen với hoàn cảnh."
Nhiếp ảnh gia mời riêng tới?
Sao đến một chút tin tức hắn ta cũng không biết?
Ai mời hắn?
Đầy trong đầu Mễ Nghiễn đều là nghi vấn, vậy mà lúc này không thể biểu hiện ra ngoài.
Nhân viên kia nói: "Nếu là học trưởng của Mễ tổng thanh tra, vậy thì làm phiền Mễ tổng thanh tra dẫn Tang tiên sinh đi xung quanh thăm quan, có chuyện gì thì cứ gọi tôi, được chứ?"
"Được, anh cứ đi đi." Mễ Nghiễn nhận lấy công việc này.
Đợi người kia rời đi, Mễ Nghiễn vẫn duy trì vẻ mừng rỡ và cảm khái trên mặt: "Học trưởng, có thể nhìn thấy anh ở đây, thật sự quá tốt rồi, em còn tưởng rằng anh..."
"Tưởng rằng tôi thế nào?"
"Không có gì, không có gì." Mễ Nghiễn làm như nói nhầm, vội vàng lắc đầu: "Có thể nhìn thấy học trưởng, em rất vui."
Vui?
Tang Ngung nhìn hắn ta vài lần, không đáp lại: "Làm phiền học đệ dẫn tôi đi thăm quan."
Đáy lòng Mễ Nghiễn có không vui thế nào, thì trên mặt cũng phải mang ý cười, dẫn Tang Ngung đi xung quanh, thuận tiện giới thiệu với hắn.
"Sao lại muốn làm ở công ty này?" Tang Ngung giống như nói chuyện phiếm hỏi Mễ Nghiễn.
Đối với câu này rõ ràng Mễ Nghiễn đã sớm chuẩn bị: "Nghe nói học trưởng ở đây, nên em muốn đến thử một chút, ai biết sau khi em đến..."
Hắn ta không nói tiếp, nhưng chuyện phát sinh phía sau, trong lòng mọi người biết rõ.
"Lúc ấy làm cách nào cũng không liên lạc được với học trưởng, em còn rất lo lắng... Bây giờ nhìn thấy học trưởng rất tốt, em cũng yên tâm."
"Để cậu quan tâm rồi."
Mễ Nghiễn thở dài, dáng vẻ có chút áy náy: "Học trưởng trước kia ở trường học giúp em nhiều như vậy, lúc ấy em cũng không giúp một tay, mấy năm này em vẫn rất tự trách."
"..."
Nếu như Tang Ngung không hoài nghi Mễ Nghiễn, thì hắn cảm thấy mình nhất định sẽ tin tưởng lời hắn ta nói.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Ngung chỉ thăm quan đơn giản một chút, nói chuyện phiếm với Mễ Nghiễn vài câu, sau đó liền định cáo từ.
"Tôi còn có việc, đi trước, hôm nào mời học đệ ăn cơm."
"Sao lại thế được, nên là em mời học trướng."
"Đến lúc đó hẹn."
Mễ Nghiễn đưa Tang Ngung đến cửa thang máy, hai người cách cửa thang máy nhìn đối phương, không ai nói chuyện, tận đến khi cửa thang máy khép lại.
Nụ cười trên mặt Mễ Nghiễn thu vào.
Mễ Nghiễn trở lại văn phòng, gọi điện thoại hỏi bộ phận nhân sự, vì sao Tang Ngung lại tới công ty.
"Ban giám đốc đưa văn kiện xuống, chúng tôi không rõ ràng..."
Bộ phận nhân sự bên kia chỉ nghe lệnh làm việc, tình huống cụ thể cũng không biết.
Mễ Nghiễn cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Hoàng tổng.
"Tôi nhớ được cậu và vị Tang tiên sinh kia tốt nghiệp cùng một trường, thế nào, cậu không chào đón hắn à?"
"Không phải, tôi chỉ thấy kỳ quái..." Mễ Nghiễn nói: "Anh ấy là học trưởng của tôi, anh ấy có thể đến đương nhiên tôi rất vui. Nhưng công ty bên này không phải luôn nói làm việc theo chương trình sao, tình huống bây giờ là thế nào?"
Hoàng tổng thở dài, nói: "Tôi cũng không có cách nào, Lộ tiểu thư bên kia điểm danh muốn người."
Lộ... Cổ đông mới kia.
Mễ Nghiễn cúp điện thoại, ngồi ở bên kia hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh.
-
Tang Ngung bên này vừa bị sa thải, liền nhận được thông báo tuyển dụng của bên kia, Tang Ngung mặc dù kỳ quái, nhưng nhìn tên công ty, Tang Ngung vẫn đi.
Bởi vì là nhiếp ảnh gia được mời riêng, không cần đến công ty mỗi ngày.
Sau khi hắn đi báo danh, tuần thứ hai nhận được điện thoại đến công ty.
Vừa vào công ty đã cảm thấy ánh mắt những nhân viên này nhìn mình không thích hợp, đó không phải ánh mắt lần đầu tiên hắn nhìn thấy, mang theo tìm tòi nghiên cứu và bát quái.
"Anh ta thật sự làm ra loại chuyện đó à?"
"Dáng dấp đẹp trai như vậy, tại sao phải làm loại chuyện này, chắc là giả rồi?"
"Có người dáng dấp thì đẹp trai đấy, nhưng trên thực tế là một tên biến thái, bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, chưa từng học qua à?"
"Nhân phẩm và tướng mạo đều quan trọng như nhau."
"Đúng đúng đúng, không thể chỉ nhìn mặt."
Tang Ngung thỉnh thoảng nghe được những loại đối thoại như thế, một hồi lâu sau hắn mới biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Sự kiện lúc trước không biết bị ai dùng bưu kiện nội bộ gửi cho mọi người trong công ty, bây giờ tất cả mọi người đều biết, hắn là biến thái lợi dụng chức vụ, phi lễ phái nữ.
Tang Ngung: "..."
Mễ Nghiễn cứ không kịp chờ đợi như thế à?
Nếu là lúc trước có lẽ Tang Ngung sẽ cảm thấy khó mà chịu đựng được, nhưng đáng tiếc thời gian dài như vậy trôi qua rồi, Tang Ngung đã sớm chết lặng.
"Học trưởng." Mễ Nghiễn đi từ văn phòng ra, gọi Tang Ngung lại, giả mù sa mưa quan tâm: "Anh không sao chứ?"
"Không sao."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mễ Nghiễn lo lắng nói: "Học trưởng anh đừng nghe những người này nói huyên thuyên, em tin tưởng anh không phải loại người như vậy, chuyện ban đầu chắc chắn là có hiểu lầm gì đó."
Tang Ngung không rõ ý vị liếc hắn ta một cái: "Ừ."
"Mễ tổng thanh tra, Hoàng tổng gọi ngài." Nơi xa có người gọi Mễ Nghiễn.
"Học trưởng, vậy em đi trước đây, anh tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều."
Mễ Nghiễn không biết lúc này Hoàng tổng gọi hắn ta làm gì, sau khi hắn ta đẩy cửa phòng làm việc ra, trông thấy bên trong trừ Hoàng tổng còn có một cô gái nữa, đáy lòng lại hơi hồi hộp.
Tang Ngung đến công ty này đến, chính là cô yêu cầu.
Bây giờ chuyện của Tang Ngung truyền đi nhốn nháo trong công ty, lúc này cô xuất hiện ở đây...
"Hoàng tổng, Lộ... Tiểu thư." Mặc dù Sơ Tranh là cổ đông, nhưng xưng hô này cũng không định tính, Hoàng tổng cũng luôn gọi cô là Lộ tiểu thư.
Hoàng tổng ngồi trên ghế giám đốc, có chút cảm giác như đang ngồi bàn chông.
Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, nhìn qua cảnh sắc ngoài cửa sổ, giống như không chú ý tới trong phòng nhiều thêm một người.
"Khụ..."
Hoàng tổng hắng giọng một cái: "Mễ tổng thanh tra, hôm nay gọi cậu qua đây, là vì lời đồn trong công ty gần đây.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.