Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 1634: Khách đến từ thiên ngoại (20)

Mặc Linh

20/01/2020

Editor: JyKim0: JyKim0

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Có gương mặt của Tả Cửu, Sơ Tranh rất nhanh có thể nghênh ngang đi vào khu vực trung tâm khu một.

Tầm mắt Nạp Hạ đảo qua dấu hiệu hai bên sườn kiến trúc, rất nhanh tìm thấy mục tiêu: "Hẳn là cái kia."

Tòa kiến trúc đó nhìn từ xa giống như chim ưng giương cánh bay lượn, chú thích bên ngoài có ghi là sân vận động.

Khu một được trang bị đầy đủ mọi thứ, đồ vật của họ không khác lắm với thế giới bình thường.

Bọn Sơ Tranh đi vào từ cửa sau... Quét mặt Tả Cửu.

Tả Cửu: "!!!"

Các người dám buông tôi ra không!

Đấu tay đôi!

Tôi muốn đấu tay đôi!

Sơ Tranh nhìn sân vận động to lớn: "Đồ ở đâu?"

Nơi này nhìn thế nào cũng giống một sân vận động bình thường.

Nạp Hạ đánh giá xung quanh: "Tôi không nghe rõ, chắc chỉ ở trong này. Nạp Đông, chúng ta tách ra tìm xem."

Đã chạy tới nơi này rồi, Nạp Đông chỉ có thể gật đầu.

"Điện hạ, ngài cẩn thận."

Nạp Đông và Nạp Hạ nhanh chóng tách ra đi tìm.

Sơ Tranh trực tiếp ghé vào lan can, nhìn xuống sân bóng rổ phía dưới. Lúc này là giờ nghỉ ngơi, cho nên sân bóng rổ không có ai cả.

"Sơ Tranh tiểu thư... Rốt cuộc chúng ta đang tìm cái gì vậy?" Anh Huy ngơ ngác từ đầu đến cuối.

-

Ở tinh hệ nào đó, vẫn luôn có một truyền thuyết.

Trong vũ trụ mênh mông bồi đắp nên một viên Đá Vũ Trụ, lực lượng của Đá Vũ Trụ không thể tưởng tượng nổi, ai có được Đá Vũ Trụ, là có thể trở thành chủng tộc mạnh nhất vũ trụ.

Lời đồn này lưu truyền ở các tinh hệ khác nhau.

Mọi người đều tin rằng Đá Vũ Trụ có tồn tại, cũng vì vậy mà hành động bằng mọi giá, mưu toan tìm được Đá Vũ Trụ, trở thành tồn tại lợi hại nhất vũ trụ.

Nhưng trước giờ chưa có ai từng thấy thứ gọi là đá vũ trụ này, nó chỉ tồn tại trong lời đồn.

Nhưng có vài chủng tộc, ở trong di tích nào đó của vũ trụ, đã nhiều lần tìm ra ghi chép về Đá Vũ Trụ.

Có bằng chứng này, cho nên mọi người càng tin tưởng Đá Vũ Trụ thật sự tồn tại.

Kể cả chủng tộc của nguyên chủ, cũng tin tưởng.

Đoạn đối thoại mà Nạp Hạ nghe thấy, chính là về Đá Vũ Trụ.

Thành phố dưới đất có thể vận hành nhiều năm như vậy, là dựa vào một viên đá, bằng không chỉ dùng nguồn năng lượng bọn họ khai thác ra, thì thành phố dưới đất đã sớm không vận hành nổi rồi.

Ngay từ đầu Thanh Đại không nghĩ đến hướng này.



Nhưng theo tin tức moi được ngày càng nhiều, rất nhanh đã liên tưởng đến Đá Vũ Trụ.

Có thể vì Thanh Đại quá kích động, nói lỡ miệng, nên vừa lúc bị Nạp Hạ nghe thấy được.

Thành phố dưới đất vận chuyển dựa vào một viên đá, có thể vận chuyển nhiều năm như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, cho nên Nạp Hạ mới nói cho Sơ Tranh biết.

Nếu đúng thật là Đá Vũ Trụ trong truyền thuyết thì sao?

Thật sự nếu để Thanh Đại lấy được, bọn họ sẽ thua hoàn toàn.

"Ô ô ô ô!!"

Miệng Tả Cửu bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra âm thanh từ trong cổ họng.

Sơ Tranh liếc anh ta một cái: "Có chuyện cần nói?"

Hốc mắt Tả Cửu đỏ bừng, tràn ngập tơ máu: "Ô ô ô!!!"

Sơ Tranh phất tay xuống, cái miệng đau xót của Tạ Cửu nháy mắt được giải phóng.

Tả Cửu cử động miệng một chút, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ và phẫn nộ: "Hóa ra các người hướng tới nguồn năng lượng tinh!!"

Nguồn năng lượng tinh?

Đại khái là tên thành phố dưới đất gọi tảng đá kia.

Sơ Tranh xoay người, lưng dựa vào lan can, chân phải hơi cong, gót chân chống vào tường, lấy khuỷu tay chống đỡ thân thể, tư thế nhìn qua tùy ý tản mạn.

Cô chậm rãi nhấc mi mắt lên: "Anh biết thứ kia ở đâu?"

Vừa rồi Tả Cửu quá mức phẫn nộ, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, lúc này bị Sơ Tranh hỏi lại, anh ta mới đột nhiên phản ứng lại.

Sao anh ta có thể hỏi câu này?!

Trong lòng Tả Cửu kinh hoàng, lập tức quay đầu đi, tránh tầm mắt của Sơ Tranh, khô cằn nói: "Tôi làm sao mà biết được, tôi chỉ từng nghe nói."

Sơ Tranh thong thả ung dung nói: "Nghe nói tổ hành động đặc biệt chỉ nghe lệnh Hạ Tiến, địa vị của anh không thấp, không thể không biết vị trí của thứ kia."

Sắc mặt Tả Cửu không thể hiểu được trầm xuống vài phần, đầu tiên là cười lạnh, sau đó lại là châm chọc: "Nếu cô muốn biết, thì đi mà hỏi Lâu Hành, chắc cô từng nghe tên hắn, tất cả tin tức gần đây đều là về hắn. Tôi chỉ là quan chấp hành tạm thời, tin tức kiểu này làm gì đến lượt tôi."

Cẩn thận nghe lời này, ẩn ẩn lộ ra vài phần chua xót và ghen ghét.

Tả Cửu tiếp tục nói: "Chẳng qua nếu bây giờ cô muốn tìm được Lâu Hành, thì chỉ sợ không có khả năng."

Tổ hành động đặc biệt ngày nào cũng tìm người, mỗi lần tìm được người, đều để hắn chuồn mất.

Sơ Tranh: "Anh thật sự không biết?"

"Không biết." Tả Cửu ương ngạnh nói.

"Được." Sơ Tranh cũng không rối rắm: "Chúng ta nói về vấn đề này một chút."

Tả Cửu: "???"

Còn vấn đề nào nữa?

"Tội danh của Lâu Hành là thế nào?" Con ngươi không gợn sóng của Sơ Tranh bình tĩnh nhìn Tả Cửu: "Có phải anh ghen ghét hắn, cố ý vu oan hãm hại không?"

Sắc mặt Tả Cửu đầu tiên cả kinh, sau đó chỉ còn lại phẫn nộ, âm điệu cất cao hơn không ít.

"Việc hắn tự làm, vậy mà cô nói tôi vu oan hãm hại hắn?"

"Không phải anh?"

"Sao tôi phải hãm hại hắn!" Tả Cửu tức giận mắng: "Cô đừng có ở đây mà ngậm máu phun người!"



Sơ Tranh nhìn chằm chằm Tả Cửu vài giây, người này phẫn nộ, nhưng không chột dạ.

Sơ Tranh không nhìn ra có đáng tin hay không: "Vậy là ai?"

Tả Cửu hừ lạnh một tiếng: "Tự hắn cấu kết với bọn trộm cắp, không ai vu oan cho hắn cả, chứng cứ đầy đủ hết!"

Biểu hiện của Tả Cửu không có bất cứ dấu hiệu chột dạ nào, Sơ Tranh nhất thời không thể phán đoán được, rốt cuộc có phải anh ta hay không.

Cho nên...

"A ——"

Tả Cửu bị Sơ Tranh ấn vào lan can, nửa người treo ở bên ngoài.

Khoảng cách với bên dưới rất cao, ngã xuống như vậy không chết cũng tàn phế.

"Thật sự không phải tôi!!" Tả Cửu chỉ hận bây giờ sân vận động không có ai, đến đối tượng để cầu cứu cũng không có.

Tả Cửu càng không nghĩ đến bản thân vất vả lắm mới có một cơ hội như vậy, muốn làm lớn một lần, kiến công lập nghiệp, thay thế Lâu Hành, kết quả lại gặp phải một cô gái như vậy.

Tả Cửu tức đến muốn bùng cháy.

"Vậy anh biết là ai không?"

"..."

Sơ Tranh đè đầu anh ta xuống.

Tả Cửu cảm giác cánh tay đang giữ mình kia, tùy lúc sẽ buông ra, anh ta sẽ ngã xuống, đập xuống phía dưới, máu thịt...

"Tôi không biết có phải hắn hay không, tôi chỉ đoán."

Anh ta không muốn chết.

Anh ta có thể cảm nhận được người này thật sự sẽ đẩy anh ta xuống.

Sơ Tranh: "Ai?"

Tả Cửu nuốt nước miếng, sau đó nhanh chóng bán đứng đồng nghiệp: "Một tổ trưởng khác của tổ hành động, hắn và Lâu Hành có mâu thuẫn. Trước kia tôi thấy hắn lén lút nói chuyện với người khác, đoạn thời gian đó cũng thần thần bí bí, sau đó Lâu Hành liền có chuyện..."

Tả Cửu chỉ hoài nghi, không có chứng cứ.

"Anh không gạt tôi?"

"Không có, tôi không lừa cô, tôi nói đều là sự thật, tôi không có một chút quan hệ gì với sự kiện kia." Anh ta chỉ muốn nhặt trước vị trí hời mà thôi.

Sơ Tranh túm anh ta trở về.

Tả Cửu há miệng thở dốc, may mắn vì mình tránh được một kiếp.

"Anh biết nguồn năng lượng tinh ở chỗ nào không?"

"Ở..." Giọng nói của Tả Cửu vừa vang lên, hô hấp lại dồn dập lên, anh ta phẫn nộ trừng Sơ Tranh một cái.

Giây tiếp theo, nửa người Tả Cửu lại treo bên ngoài.

"Ở đâu?"

Giọng nói lạnh nhạt của cô gái vang lên bên tai anh ta, như bọc một tầng băng, khí lạnh vọt thẳng vào trong xương cốt.

Tả Cửu: "..."

Anh ta đen mấy đời đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook