Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1801: Ngôi sao của ngày mai (2)
Mặc Linh
05/03/2020
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phân cảnh này NG tới, NG lui, nguyên chủ không ngừng xuống nước, cô ấy là một thiên kim tiểu thư được nâng niu từ bè, có bao giờ phải chịu loại tội này đâu.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến khi idol nhà cô ấy trả lời phỏng vấn, nói làm diễn viên thì phải chuyên nghiệp, loại khó khăn gì cũng phải vượt qua, mặc kệ là mùa hè mặc áo bông, hay là mùa đông xuống nước, đều là chuyện mà diễn viên phải làm, nguyên chủ lại cắn răng kiên trì.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi phân cảnh này kết thúc, nguyên chủ liền hôn mê tại chỗ... Hôn mê trong nước.
Nếu như không phải được người ta người phát hiện đúng lúc, kịp thời vớt cô ấy lên, thì có lẽ lúc ấy nguyên chủ đã treo rồi.
Thẩm Thanh Mạn...
Muốn nói đến ân oán của Sơ Tranh và vị Thẩm Thanh Mạn này thì cũng không tính là chuyện lớn gì, chỉ là một chút xô xát nhỏ.
Tính cách của nguyên chủ vốn hơi nóng nảy, nhưng suy cho cùng cũng lớn lên trong vòng hào môn, có thứ gì mà chưa từng thấy qua đâu.
Mà Thẩm Thanh Mạn xuất thân không được tốt lắm, lần này mò được nhân vật nữ hai này, cũng không biết đã đi bao nhiêu quan hệ.
Hết lần này tới lần khác Thẩm Thanh Mạn lại là loại người thích khoe khoang.
Nguyên chủ chỉ chọc thủng trò khoe khoang của cô ta hai lần, Thẩm Thanh Mạn liền bắt đầu nhằm vào nguyên chủ.
Sơ Tranh chậc một tiếng, mặt không cảm xúc ném khăn mặt trong tay đi, ngân tuyến vòng quanh thân thể cô, hàn khí trong thân thể dần dần bị xua tan ra.
Sơ Tranh tìm quần áo của nguyên chủ ra thay, rồi xuống lầu rời đi.
Đứng ở dưới lầu, Sơ Tranh nhớ tới một vấn đề quan trọng... Nguyên chủ ở chỗ nào?
Tần gia không cho nguyên chủ trở về, phòng ở trước kia của nguyên chủ cũng tịch thu, cho nên... Vị hôn phu.
Mặc dù nguyên chủ rất không chào đón vị hôn phu này, nhưng cô ấy xác thực đang ở đó.
Sơ Tranh ngược lại không cảm thấy có gì.
Về sau cô có thẻ người tốt của mình, vị hôn phu này vẫn phải mau chóng giải quyết đi.
Cho nên cô quyết định trở về.
Chủ yếu là vừa rồi Sơ Tranh lật ra số dư còn lại trong tài khoản của nguyên chủ, hoàn toàn không đủ thanh toán tiền phòng một buổi tối cho cô.
-
Sơ Tranh đứng ở ngoài cửa sắt khắc hoa nhấn chuông cửa, một hồi lâu sau mới có người khoác áo đi ra.
Thấy là Sơ Tranh, người kia hơi kinh ngạc, mau chóng mở cửa.
"Tần tiểu thư, sao muộn thế này ngài mới về?"
Người mở cửa chính là quản gia nhà vị hôn phu, nguyên chủ không thích ông ta lắm, bởi vì quản gia này có chút cứng nhắc, giống như vị hôn phu kia của cô ấy.
"Quay phim." Sơ Tranh tích chữ như vàng.
Quản gia lại có chút kinh ngạc, nếu như là trước kia, vị tiểu thư này sẽ dùng một câu "liên quan gì đến ông, mau mở cửa" oán lại.
"Muộn như vậy một cô gái như ngài ở bên ngoài rất không an toàn." Quản gia mời Sơ Tranh đi vào, lập tức mở ra hình thức nguyên chủ chán ghét.
Sơ Tranh quyết định không để ý đến người quản gia này, tiến vào cửa lớn biệt thự.
Trong biệt thự mở lò sưởi, Sơ Tranh đi vào liền cảm giác được một trận ấm áp.
"Tần tiểu thư có đói bụng không, có cần tôi nấu cho ngài chút đồ ăn không?" Quản gia đi theo phía sau hỏi.
"Không đói bụng, tôi đi lên đây."
Sơ Tranh dựa theo ký ức tìm tới gian phòng của mình, bên trong không có bao nhiêu thứ, dù sao nguyên chủ cũng không thích nơi này.
Ở nơi này cũng là bất đắc dĩ bị ép.
-
Dưới lầu.
Sơ Tranh vừa mới lên đi, bên cạnh liền xuất hiện một cái bánh xe, bánh xe dần dần trượt ra, lộ ra toàn cảnh.
Đó là một chiếc xe lăn, trên xe lăn có một người đàn ông ngồi.
Nửa người trên của người đàn ông ẩn trong bóng tối, không thấy rõ lắm.
"Tiên sinh?" Quản gia giật mình: "Sao ngài lại xuống đây?"
"Tần Sơ Tranh trở về rồi?"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai, là loại chất giọng làm người ta mê say.
Quản gia trả lời: "Vâng, vừa về, tôi thấy sắc mặt Tần tiểu thư không tốt lắm..."
Người đàn ông cắt ngang lời quản gia: "Lần sau nếu cô ta về muộn như thế nữa, thì không cần mở cửa cho cô ta."
"..." Quản gia hơi chần chờ, vẫn đáp ứng: "Vâng tiên sinh."
Bánh xe lăn khẽ chuyển, xe lăn chuyển phương hướng, biến mất ở trong bóng tối bên kia.
-
Khi Sơ Tranh tẩy trang, xém chút bị hù chết, đây mẹ nó bôi bao nhiêu lớp phấn đây? Hơn nữa còn trang điểm rất cầu kì!
Nếu cô nhớ không lầm, bây giờ nguyên chủ đang quay một bộ phim thanh xuân thần tượng mà.
Thanh xuân! Thần tượng!
Vì sao lại trang điểm kiểu này?
Sơ Tranh vừa rửa vừa mắng, đợi cô rửa mặt xong, lại nhìn người trong gương, lửa giận tản đi một nửa.
Nguyên chủ có một gương mặt trái xoan, làn da trắng nõn nà, trong trắng lộ hồng... Ừ, có thể là đông lạnh.
Ngũ quan tách ra nhìn như không có gì đặc sắc, nhưng đặt chung một chỗ lại giống như có một nửa linh khí, đặc biệt hút mắt người nhìn.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm người trong gương, con ngươi hơi nheo lại.
Nguyên chủ đa số thời gian đều trang điểm đậm như thế, ngay cả nhận phim cũng tìm loại vai trang điểm cầu kì bôi mắt gấu mèo như thế.
Nguyên nhân chủ yếu, là bởi vì tư liệu mà Niên Nguyệt thu thập được có nói, Phó Tinh Thần thích loại này.
Nguyên chủ đại khái là loại người gặp gỡ Phó Tinh Thần liền biến thành heo, thế mà lại tin tưởng, còn vẽ mỗi ngày.
Chịu phục.
Chịu phục.
Con chó điên Niên Nguyệt này cũng thật lợi hại, dỗ nguyên chủ đến xoay quanh.
Thu thập được tư liệu, cũng không có một điểm gì có thể làm cho nguyên chủ phát triển theo hướng mà Phó Tinh Thần thích, tất cả đều là Phó Tinh Thần chán ghét.
... Đêm hôm khuya khoắt tức giận không có tác dụng gì, vẫn nên ngủ đi thôi.
-
Ngày thứ hai mới thật sớm Sơ Tranh đã nhận được điện thoại của người đại diện gọi tới.
"Tần đại tiểu thư, cô ở đâu rồi hả? Cô thật sự coi mình là đại tiểu thư rồi à?
"Giờ đã là mấy giờ rồi? Sao cô còn không đến đoàn làm phim? Người ta đã gọi tới tận điện thoại bàn của tôi rồi đây này!! Cô bao nhiêu tuổi rồi hả, người ta còn phải đặc biệt chờ cô... Tút tút tút... Alo? Alo alo alo?"
Người đại diện ở bên kia giơ chân, lần nữa gọi điện thoại cho Sơ Tranh, kết quả bên kia không ai nhận.
Sơ Tranh bật yên lặng rồi ném điện thoại đi, lăn trên giường một vòng, cảm giác đầu hơi choáng váng, bị ép dừng lại.
Chậm chậm chờ trở lại bình thường, Sơ Tranh nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu suy nghĩ chuyện.
Vừa rồi người gọi điện thoại cho cô chính là người đại diện của nguyên chủ, tên tiếng Anh là Jody, tên tiếng Trung là Lưu Xuân Hoa.
Lưu Xuân Hoa nữ sĩ phi thường chán ghét người khác gọi tên tiếng Trung của bà ta, nếu ai hô loạn, vậy thì phải tiếp nhận ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn giết người của Lưu Xuân Hoa nữ sĩ.
Vị người đại diện này... Là Niên Nguyệt xúi giục ký.
Lúc ấy nguyên chủ còn chưa bước được nửa bước vào giới giải trí, Niên Nguyệt nói là, nhất định phải có một công ty, mới có con đường phát triển tốt hơn.
Nguyên chủ lúc ấy đối với mấy chuyện này ù ù cạc cạc không hiểu gì, thấy Niên Nguyệt nói đến đạo lý rõ ràng, liền giao chuyện này cho Niên Nguyệt làm.
Sau đó Niên Nguyệt tìm cho cô ấy mấy công ty, lúc đầu nguyên chủ coi trọng một công ty khác, nhưng Niên Nguyệt nói công ty kia có Tiểu Hoa người ta đang ra sức nâng lên, làm sao có tâm tư đi chú ý đến cô ấy, đi cũng chỉ làm nền cho người khác, còn không bằng ký công ty nhỏ hơn một chút.
Cái công ty nhỏ hơn một chút này, tất nhiên chính là công ty bây giờ của nguyên chủ.
Công ty nhỏ không chỉ nhỏ, mà còn rất hiểm độc.
Nhưng phần cũng là do Niên Nguyệt bảo nguyên chủ hóa trang thành bộ dáng quỷ quái kia, công ty nhỏ không phát hiện ra khuôn mặt đẹp của nguyên chủ.
Nhìn ở điểm này, đánh cô ta ít đi hai cái vậy.
Sơ Tranh liền vui vẻ quyết định như vậy!
Bây giờ quan trọng nhất chính là giải ước với công ty nhỏ này... Niên Nguyệt và Phó Tinh Thần, chỉ có thể chờ đợi về sau rồi chơi.
Nghĩ rõ ràng những chuyện này, Sơ Tranh ngồi dậy.
Vừa xuống đất chính là một trận choáng váng, xém chút cắm đầu xuống đất.
Sơ Tranh giơ tay sờ trán mình, khá nóng... Nguyên chủ trước đó đã ngâm trong nước lâu như vậy, có lẽ đã sớm bị cảm.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phân cảnh này NG tới, NG lui, nguyên chủ không ngừng xuống nước, cô ấy là một thiên kim tiểu thư được nâng niu từ bè, có bao giờ phải chịu loại tội này đâu.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến khi idol nhà cô ấy trả lời phỏng vấn, nói làm diễn viên thì phải chuyên nghiệp, loại khó khăn gì cũng phải vượt qua, mặc kệ là mùa hè mặc áo bông, hay là mùa đông xuống nước, đều là chuyện mà diễn viên phải làm, nguyên chủ lại cắn răng kiên trì.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi phân cảnh này kết thúc, nguyên chủ liền hôn mê tại chỗ... Hôn mê trong nước.
Nếu như không phải được người ta người phát hiện đúng lúc, kịp thời vớt cô ấy lên, thì có lẽ lúc ấy nguyên chủ đã treo rồi.
Thẩm Thanh Mạn...
Muốn nói đến ân oán của Sơ Tranh và vị Thẩm Thanh Mạn này thì cũng không tính là chuyện lớn gì, chỉ là một chút xô xát nhỏ.
Tính cách của nguyên chủ vốn hơi nóng nảy, nhưng suy cho cùng cũng lớn lên trong vòng hào môn, có thứ gì mà chưa từng thấy qua đâu.
Mà Thẩm Thanh Mạn xuất thân không được tốt lắm, lần này mò được nhân vật nữ hai này, cũng không biết đã đi bao nhiêu quan hệ.
Hết lần này tới lần khác Thẩm Thanh Mạn lại là loại người thích khoe khoang.
Nguyên chủ chỉ chọc thủng trò khoe khoang của cô ta hai lần, Thẩm Thanh Mạn liền bắt đầu nhằm vào nguyên chủ.
Sơ Tranh chậc một tiếng, mặt không cảm xúc ném khăn mặt trong tay đi, ngân tuyến vòng quanh thân thể cô, hàn khí trong thân thể dần dần bị xua tan ra.
Sơ Tranh tìm quần áo của nguyên chủ ra thay, rồi xuống lầu rời đi.
Đứng ở dưới lầu, Sơ Tranh nhớ tới một vấn đề quan trọng... Nguyên chủ ở chỗ nào?
Tần gia không cho nguyên chủ trở về, phòng ở trước kia của nguyên chủ cũng tịch thu, cho nên... Vị hôn phu.
Mặc dù nguyên chủ rất không chào đón vị hôn phu này, nhưng cô ấy xác thực đang ở đó.
Sơ Tranh ngược lại không cảm thấy có gì.
Về sau cô có thẻ người tốt của mình, vị hôn phu này vẫn phải mau chóng giải quyết đi.
Cho nên cô quyết định trở về.
Chủ yếu là vừa rồi Sơ Tranh lật ra số dư còn lại trong tài khoản của nguyên chủ, hoàn toàn không đủ thanh toán tiền phòng một buổi tối cho cô.
-
Sơ Tranh đứng ở ngoài cửa sắt khắc hoa nhấn chuông cửa, một hồi lâu sau mới có người khoác áo đi ra.
Thấy là Sơ Tranh, người kia hơi kinh ngạc, mau chóng mở cửa.
"Tần tiểu thư, sao muộn thế này ngài mới về?"
Người mở cửa chính là quản gia nhà vị hôn phu, nguyên chủ không thích ông ta lắm, bởi vì quản gia này có chút cứng nhắc, giống như vị hôn phu kia của cô ấy.
"Quay phim." Sơ Tranh tích chữ như vàng.
Quản gia lại có chút kinh ngạc, nếu như là trước kia, vị tiểu thư này sẽ dùng một câu "liên quan gì đến ông, mau mở cửa" oán lại.
"Muộn như vậy một cô gái như ngài ở bên ngoài rất không an toàn." Quản gia mời Sơ Tranh đi vào, lập tức mở ra hình thức nguyên chủ chán ghét.
Sơ Tranh quyết định không để ý đến người quản gia này, tiến vào cửa lớn biệt thự.
Trong biệt thự mở lò sưởi, Sơ Tranh đi vào liền cảm giác được một trận ấm áp.
"Tần tiểu thư có đói bụng không, có cần tôi nấu cho ngài chút đồ ăn không?" Quản gia đi theo phía sau hỏi.
"Không đói bụng, tôi đi lên đây."
Sơ Tranh dựa theo ký ức tìm tới gian phòng của mình, bên trong không có bao nhiêu thứ, dù sao nguyên chủ cũng không thích nơi này.
Ở nơi này cũng là bất đắc dĩ bị ép.
-
Dưới lầu.
Sơ Tranh vừa mới lên đi, bên cạnh liền xuất hiện một cái bánh xe, bánh xe dần dần trượt ra, lộ ra toàn cảnh.
Đó là một chiếc xe lăn, trên xe lăn có một người đàn ông ngồi.
Nửa người trên của người đàn ông ẩn trong bóng tối, không thấy rõ lắm.
"Tiên sinh?" Quản gia giật mình: "Sao ngài lại xuống đây?"
"Tần Sơ Tranh trở về rồi?"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai, là loại chất giọng làm người ta mê say.
Quản gia trả lời: "Vâng, vừa về, tôi thấy sắc mặt Tần tiểu thư không tốt lắm..."
Người đàn ông cắt ngang lời quản gia: "Lần sau nếu cô ta về muộn như thế nữa, thì không cần mở cửa cho cô ta."
"..." Quản gia hơi chần chờ, vẫn đáp ứng: "Vâng tiên sinh."
Bánh xe lăn khẽ chuyển, xe lăn chuyển phương hướng, biến mất ở trong bóng tối bên kia.
-
Khi Sơ Tranh tẩy trang, xém chút bị hù chết, đây mẹ nó bôi bao nhiêu lớp phấn đây? Hơn nữa còn trang điểm rất cầu kì!
Nếu cô nhớ không lầm, bây giờ nguyên chủ đang quay một bộ phim thanh xuân thần tượng mà.
Thanh xuân! Thần tượng!
Vì sao lại trang điểm kiểu này?
Sơ Tranh vừa rửa vừa mắng, đợi cô rửa mặt xong, lại nhìn người trong gương, lửa giận tản đi một nửa.
Nguyên chủ có một gương mặt trái xoan, làn da trắng nõn nà, trong trắng lộ hồng... Ừ, có thể là đông lạnh.
Ngũ quan tách ra nhìn như không có gì đặc sắc, nhưng đặt chung một chỗ lại giống như có một nửa linh khí, đặc biệt hút mắt người nhìn.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm người trong gương, con ngươi hơi nheo lại.
Nguyên chủ đa số thời gian đều trang điểm đậm như thế, ngay cả nhận phim cũng tìm loại vai trang điểm cầu kì bôi mắt gấu mèo như thế.
Nguyên nhân chủ yếu, là bởi vì tư liệu mà Niên Nguyệt thu thập được có nói, Phó Tinh Thần thích loại này.
Nguyên chủ đại khái là loại người gặp gỡ Phó Tinh Thần liền biến thành heo, thế mà lại tin tưởng, còn vẽ mỗi ngày.
Chịu phục.
Chịu phục.
Con chó điên Niên Nguyệt này cũng thật lợi hại, dỗ nguyên chủ đến xoay quanh.
Thu thập được tư liệu, cũng không có một điểm gì có thể làm cho nguyên chủ phát triển theo hướng mà Phó Tinh Thần thích, tất cả đều là Phó Tinh Thần chán ghét.
... Đêm hôm khuya khoắt tức giận không có tác dụng gì, vẫn nên ngủ đi thôi.
-
Ngày thứ hai mới thật sớm Sơ Tranh đã nhận được điện thoại của người đại diện gọi tới.
"Tần đại tiểu thư, cô ở đâu rồi hả? Cô thật sự coi mình là đại tiểu thư rồi à?
"Giờ đã là mấy giờ rồi? Sao cô còn không đến đoàn làm phim? Người ta đã gọi tới tận điện thoại bàn của tôi rồi đây này!! Cô bao nhiêu tuổi rồi hả, người ta còn phải đặc biệt chờ cô... Tút tút tút... Alo? Alo alo alo?"
Người đại diện ở bên kia giơ chân, lần nữa gọi điện thoại cho Sơ Tranh, kết quả bên kia không ai nhận.
Sơ Tranh bật yên lặng rồi ném điện thoại đi, lăn trên giường một vòng, cảm giác đầu hơi choáng váng, bị ép dừng lại.
Chậm chậm chờ trở lại bình thường, Sơ Tranh nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu suy nghĩ chuyện.
Vừa rồi người gọi điện thoại cho cô chính là người đại diện của nguyên chủ, tên tiếng Anh là Jody, tên tiếng Trung là Lưu Xuân Hoa.
Lưu Xuân Hoa nữ sĩ phi thường chán ghét người khác gọi tên tiếng Trung của bà ta, nếu ai hô loạn, vậy thì phải tiếp nhận ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn giết người của Lưu Xuân Hoa nữ sĩ.
Vị người đại diện này... Là Niên Nguyệt xúi giục ký.
Lúc ấy nguyên chủ còn chưa bước được nửa bước vào giới giải trí, Niên Nguyệt nói là, nhất định phải có một công ty, mới có con đường phát triển tốt hơn.
Nguyên chủ lúc ấy đối với mấy chuyện này ù ù cạc cạc không hiểu gì, thấy Niên Nguyệt nói đến đạo lý rõ ràng, liền giao chuyện này cho Niên Nguyệt làm.
Sau đó Niên Nguyệt tìm cho cô ấy mấy công ty, lúc đầu nguyên chủ coi trọng một công ty khác, nhưng Niên Nguyệt nói công ty kia có Tiểu Hoa người ta đang ra sức nâng lên, làm sao có tâm tư đi chú ý đến cô ấy, đi cũng chỉ làm nền cho người khác, còn không bằng ký công ty nhỏ hơn một chút.
Cái công ty nhỏ hơn một chút này, tất nhiên chính là công ty bây giờ của nguyên chủ.
Công ty nhỏ không chỉ nhỏ, mà còn rất hiểm độc.
Nhưng phần cũng là do Niên Nguyệt bảo nguyên chủ hóa trang thành bộ dáng quỷ quái kia, công ty nhỏ không phát hiện ra khuôn mặt đẹp của nguyên chủ.
Nhìn ở điểm này, đánh cô ta ít đi hai cái vậy.
Sơ Tranh liền vui vẻ quyết định như vậy!
Bây giờ quan trọng nhất chính là giải ước với công ty nhỏ này... Niên Nguyệt và Phó Tinh Thần, chỉ có thể chờ đợi về sau rồi chơi.
Nghĩ rõ ràng những chuyện này, Sơ Tranh ngồi dậy.
Vừa xuống đất chính là một trận choáng váng, xém chút cắm đầu xuống đất.
Sơ Tranh giơ tay sờ trán mình, khá nóng... Nguyên chủ trước đó đã ngâm trong nước lâu như vậy, có lẽ đã sớm bị cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.