Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 2188: Ngôn linh chân lý (8)
Mặc Linh
25/06/2020
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phí Giáng chỉ dẫn Sơ Tranh đi ăn cơm, trong lúc đó không có cử động dị thường gì, giống như chỉ đơn thuần mời cô đi ăn cơm mà thôi.
Cơm nước xong xuôi Sơ Tranh được đưa về Phí gia, Phí Giáng trở về công ty.
Lần này gặp được Phí Giáng, một đoạn thời gian sau đó Sơ Tranh đều không gặp hắn, nghe nói Phí Giáng xuất ngoại đi xử lý chuyện khác rồi.
Phí Giáng không ở đây, những người như Phí Ấu Bình tâm tư lập tức sôi trào hẳn lên.
Cuối tuần Sơ Tranh ở nhà, Mạc Hướng Thu chủ động gõ cửa phòng cô.
"Có việc?" Sơ Tranh bị tiếng đập cửa làm cho không kiên nhẫn, mở cửa phòng nhìn Mạc Hướng Thu ở bên ngoài.
"Lát nữa có bữa tiệc tối, con cũng đi đi." Mạc Hướng Thu nói: "Đây là lễ phục mà dì Ấu Bình chuẩn bị cho con."
Trong tay Mạc Hướng Thu cầm một cái hộp.
"Không đi." Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
Vẻ mặt Mạc Hướng Thu trầm xuống: "Cơ hội tốt như vậy mà con còn không biết quý trọng, con cho rằng bữa tiệc kia ai cũng đến được à?"
"Ồ." Cho nên ta không đi đó.
Sơ Tranh muốn đóng cửa, Mạc Hướng Thu vội vàng dùng tay chặn lại: "Bây giờ con không còn một chút quy củ nào nữa đúng không, cha đang nói chuyện với con, con đóng cửa làm gì?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh không muốn ra ngoài, chỉ muốn nằm một chỗ, cho nên lúc này nhìn Mạc Hướng Thu tựa như đang nhìn kẻ địch giai cấp, ngay khi cô chuẩn bị nổi giận, Vương Giả ngoi lên gào.
Sơ Tranh cắn răng: "Tôi sẽ đi."
"Con xem con giống kiểu gì..." Mạc Hướng Thu còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh đột nhiên sửa lời, ông ta hơi sửng sốt.
Sơ Tranh lần nữa đóng cửa lại.
"Lễ phục!" Mạc Hướng Thu gõ cửa.
"Không cần, tôi có." Sơ Tranh lạnh lùng từ chối.
Mạc Hướng Thu nhíu mày.
Cô có lễ phục? Trước kia nó rất ít khi tham gia hoạt động, hơn nữa trong vòng trước kia của bọn họ cũng hoàn toàn không giống như bây giờ, có thể so sánh với nhau được sao?
"Sơ Tranh, con cầm lễ phục này vào đi, đến lúc đó thì thay, đừng để xảy ra sai sót."
Mạc Hướng Thu nghe thấy bên trong vang lên một tiếng "rầm" rất lớn, tiếp theo là giọng nói lãnh đạm của cô gái cách cánh cửa truyền tới: "Ông còn nói nữa thì tôi sẽ không đi nữa."
"..."
Đại khái là Mạc Hướng Thu sợ Sơ Tranh không đi, cuối cùng không tiếp tục thuyết phục nữa, cầm lễ phục rời đi.
-
Sơ Tranh mặc lễ phục của mình, lễ phục thuần sắc, thiết kế đơn giản hào phóng, không nhìn ra gì đặc biệt.
Khoảng thời gian này Sơ Tranh tĩnh dưỡng không tệ, tinh thần sung mãn, khí sắc hồng nhuận, cho dù là lễ phục đơn giản, cũng có thể làm nổi bật lên ngũ quan xinh xắn của thiếu nữ.
Cô gái khí chất lạnh lẽo, đứng ở chỗ ấy, là giống như có thể hấp dẫn ánh mắt, trở thành tiêu điểm.
Phí Ấu Bình nhíu mày nhìn cô vài lần, trước đó ở nhà cô ăn mặc tùy ý, chưa từng cẩn thận chăm chút, không nghĩ tới chăm chút vào lại đẹp như thế.
"Tiểu Sơ càng ngày càng đẹp." Trên mặt Phí Ấu Bình nhiễm lên ý cười, tựa như đang khen cô từ tận đáy lòng.
Đối mặt vời lời khen đột ngột của Phí Ấu Bình, Sơ Tranh không đáp.
Phí Ấu Bình không rõ ý vị cười cười: "Trên bữa tiệc ngày hôm nay có không ít thanh niên tài tuấn, Tiểu Sơ cũng nên kết bạn với họ nhiều hơn đi."
"..."
Có ý gì?
Ta cần kết bạn với người khác à?
Phí Ấu Bình nói xong thì nhìn về nơi khác, giống như chỉ tùy tiện đề điểm cho cô một câu như vậy.
Ngược lại là Mạc Hướng Thu căn dặn cô: "Sơ Tranh, con an phận chút, đừng càn quấy."
Sơ Tranh: "..." Quản tốt chính ông đi.
Sơ Tranh không biết Phí Ấu Bình có chủ ý gì, cho nên không có biểu thị gì, lạnh lùng nhìn bà ta làm trò.
Địa điểm tổ chức tiệc tối là ở một khách sạn cao cấp nào đó, Sơ Tranh tới đó mới biết Phí Tẫn Tuyết cũng tới.
Rõ ràng Phí Tẫn Tuyết ăn mặc trang điểm rất tỉ mỉ, từ tóc đến móng tay, khắp nơi đều tinh xảo.
Thời gian trước bị Phí Giáng dọa cho phát sợ, Phí Giáng đi một thời gian, hiển nhiên Phí Tẫn Tuyết đã khôi phục lại.
"Sao cô ta cũng tới?" Phí Tẫn Tuyết trông thấy Sơ Tranh là lập tức trầm mặt xuống, trên trán viết rõ mấy chữ to không chào đón.
"Bây giờ Tiểu Sơ là người một nhà với chúng ta, dẫn con bé ra ngoài, mở mang chút kiến thức." Phí Ấu Bình kéo tay con gái mình, thái độ khá ôn hòa.
"Ai là người một nhà với cô ta?"
Lúc này Phí Tẫn Tuyết rất không hài lòng.
Chỉ với con ranh này mà cũng xứng làm người một nhà với cô ta?
Chỉ là đứa con hoang được nhận nuôi, không ai cần cả!
Nương nhờ trong nhà cô ta, bây giờ còn nói là người một nhà với cô ta, có biết xấu hổ không.
"Tẫn Tuyết." Phí Ấu Bình trách cứ nhìn Phí Tẫn Tuyết: "Sao lại nói thế? Còn biết quy củ nữa không? Bây giờ Tiểu Sơ đã sinh sống trong nhà chúng ta, vậy con bé chính là một thành viên trong nhà chúng ta."
Phí Tẫn Tuyết trợn tròn mắt, muốn phản bác, Phí Ấu Bình ấn lấy tay cô ta, khẽ lắc đầu.
Trước mặt mọi người, làm quá lên thì người khó coi sẽ là bọn họ.
Sơ Tranh liếc nhìn hai mẹ con này, trong lòng suy đoán xem rốt cuộc Phí Ấu Bình đang có ý đồ xấu gì.
Nhưng cô suy nghĩ hồi lâu, thực sự nghĩ mãi mà không rõ Phí Ấu Bình đang muốn tính toán mình chuyện gì.
Cũng không thể là muốn làm mình xấu mặt trên yến hội chứ?
Chuyện này nếu là Phí Tẫn Tuyết thì cô còn cảm thấy có khả năng, nhưng Phí Ấu Bình, bà ta không thể làm loại chuyện này.
Nhất định có quỷ!
"Được rồi được rồi, đi vào trước đi, đứng ở đây mãi làm gì." Mạc Hướng Thu hoà giải.
Phí Tẫn Tuyết trừng Sơ Tranh một cái, kéo Phí Ấu Bình đi nhanh hơn mấy bước.
"Con tự xem đi, không được chạy loạn." Mạc Hướng Thu căn dặn Sơ Tranh một câu, cũng bước nhanh đi theo, Sơ Tranh trực tiếp rớt lại.
Lúc này chính là thời điểm vào sân, người tới còn chưa tính là nhiều, Phí Tẫn Tuyết đi vào là lập tức trở thành tiêu điểm trong thế hệ trẻ tuổi, được người ta nịnh bợ.
Người tới nơi này đều có phạm vi của riêng mình, chuyện trò về những chủ đề mình cảm thấy hứng thú, ngẫu nhiên có tiếng cười khẽ bay qua, tăng thêm chút náo nhiệt cho toàn bộ không gian.
Sơ Tranh hờ hững đi đến bên trong góc.
"Cô đi một mình à?"
Sơ Tranh quay đầu, phát hiện chỗ tối bên cạnh có một cậu trai... Cô gái?
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào ngực đối phương, nhìn từ đường cong, chắc là con gái không sai.
Chỉ là cô ấy mặc lễ phục nam, tóc lại ngắn gọn hoạt bát, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ nhìn lầm cũng không kỳ quái.
"Cô nói chuyện với tôi?"
"Ừ." Cô gái có chút khí khái hào hùng, cô ấy giơ ly rượu trong tay lên, khóe môi mỉm cười: "Uống với tôi một ly?"
"Không." Sơ Tranh từ chối.
Ta cũng không quen biết mi, tại sao phải uống rượu với mi.
Sơ Tranh dự định chuyển sang nơi khác, nhường cái góc này lại cho cô gái này.
Nhưng đối phương đột nhiên theo sau, cũng chuẩn xác gọi ra tên cô: "Cô là Mạc Sơ Tranh à?"
Sơ Tranh hơi ngừng bước: "Cô biết tôi?"
"A." Cô gái tiện tay đặt ly rượu lên trên bàn bên cạnh: "Vừa rồi thấy cô đi cùng Phí Ấu Bình, Phí Tẫn Tuyết kia nói khắp nơi, không biết cô cũng khó."
Sơ Tranh: "..."
Dù sao Sơ Tranh cũng là người lớn như thế, vào Phí gia ở, còn chuyển trường đến trường học của Phí Tẫn Tuyết, không muốn người ta biết cũng khó.
"Ồ."
Cô gái có chút kỳ quái với phản ứng của Sơ Tranh, truy vấn một câu: "Cô không tò mò cô ta nói gì về cô à?"
"Không liên quan đến tôi."
Cô gái khẽ nhướn hàng lông mày đầy khí khái hào hùng lên: "Người cô ta nói chính là cô, sao lại không liên quan đến cô?"
"Tôi cũng không mất miếng thịt nào." Liên quan gì đến ta.
"Nhưng bên ngoài nói những lời không hay chắc chắn sẽ không tốt cho cô, cô không lo lắng gì à?"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phí Giáng chỉ dẫn Sơ Tranh đi ăn cơm, trong lúc đó không có cử động dị thường gì, giống như chỉ đơn thuần mời cô đi ăn cơm mà thôi.
Cơm nước xong xuôi Sơ Tranh được đưa về Phí gia, Phí Giáng trở về công ty.
Lần này gặp được Phí Giáng, một đoạn thời gian sau đó Sơ Tranh đều không gặp hắn, nghe nói Phí Giáng xuất ngoại đi xử lý chuyện khác rồi.
Phí Giáng không ở đây, những người như Phí Ấu Bình tâm tư lập tức sôi trào hẳn lên.
Cuối tuần Sơ Tranh ở nhà, Mạc Hướng Thu chủ động gõ cửa phòng cô.
"Có việc?" Sơ Tranh bị tiếng đập cửa làm cho không kiên nhẫn, mở cửa phòng nhìn Mạc Hướng Thu ở bên ngoài.
"Lát nữa có bữa tiệc tối, con cũng đi đi." Mạc Hướng Thu nói: "Đây là lễ phục mà dì Ấu Bình chuẩn bị cho con."
Trong tay Mạc Hướng Thu cầm một cái hộp.
"Không đi." Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
Vẻ mặt Mạc Hướng Thu trầm xuống: "Cơ hội tốt như vậy mà con còn không biết quý trọng, con cho rằng bữa tiệc kia ai cũng đến được à?"
"Ồ." Cho nên ta không đi đó.
Sơ Tranh muốn đóng cửa, Mạc Hướng Thu vội vàng dùng tay chặn lại: "Bây giờ con không còn một chút quy củ nào nữa đúng không, cha đang nói chuyện với con, con đóng cửa làm gì?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh không muốn ra ngoài, chỉ muốn nằm một chỗ, cho nên lúc này nhìn Mạc Hướng Thu tựa như đang nhìn kẻ địch giai cấp, ngay khi cô chuẩn bị nổi giận, Vương Giả ngoi lên gào.
Sơ Tranh cắn răng: "Tôi sẽ đi."
"Con xem con giống kiểu gì..." Mạc Hướng Thu còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh đột nhiên sửa lời, ông ta hơi sửng sốt.
Sơ Tranh lần nữa đóng cửa lại.
"Lễ phục!" Mạc Hướng Thu gõ cửa.
"Không cần, tôi có." Sơ Tranh lạnh lùng từ chối.
Mạc Hướng Thu nhíu mày.
Cô có lễ phục? Trước kia nó rất ít khi tham gia hoạt động, hơn nữa trong vòng trước kia của bọn họ cũng hoàn toàn không giống như bây giờ, có thể so sánh với nhau được sao?
"Sơ Tranh, con cầm lễ phục này vào đi, đến lúc đó thì thay, đừng để xảy ra sai sót."
Mạc Hướng Thu nghe thấy bên trong vang lên một tiếng "rầm" rất lớn, tiếp theo là giọng nói lãnh đạm của cô gái cách cánh cửa truyền tới: "Ông còn nói nữa thì tôi sẽ không đi nữa."
"..."
Đại khái là Mạc Hướng Thu sợ Sơ Tranh không đi, cuối cùng không tiếp tục thuyết phục nữa, cầm lễ phục rời đi.
-
Sơ Tranh mặc lễ phục của mình, lễ phục thuần sắc, thiết kế đơn giản hào phóng, không nhìn ra gì đặc biệt.
Khoảng thời gian này Sơ Tranh tĩnh dưỡng không tệ, tinh thần sung mãn, khí sắc hồng nhuận, cho dù là lễ phục đơn giản, cũng có thể làm nổi bật lên ngũ quan xinh xắn của thiếu nữ.
Cô gái khí chất lạnh lẽo, đứng ở chỗ ấy, là giống như có thể hấp dẫn ánh mắt, trở thành tiêu điểm.
Phí Ấu Bình nhíu mày nhìn cô vài lần, trước đó ở nhà cô ăn mặc tùy ý, chưa từng cẩn thận chăm chút, không nghĩ tới chăm chút vào lại đẹp như thế.
"Tiểu Sơ càng ngày càng đẹp." Trên mặt Phí Ấu Bình nhiễm lên ý cười, tựa như đang khen cô từ tận đáy lòng.
Đối mặt vời lời khen đột ngột của Phí Ấu Bình, Sơ Tranh không đáp.
Phí Ấu Bình không rõ ý vị cười cười: "Trên bữa tiệc ngày hôm nay có không ít thanh niên tài tuấn, Tiểu Sơ cũng nên kết bạn với họ nhiều hơn đi."
"..."
Có ý gì?
Ta cần kết bạn với người khác à?
Phí Ấu Bình nói xong thì nhìn về nơi khác, giống như chỉ tùy tiện đề điểm cho cô một câu như vậy.
Ngược lại là Mạc Hướng Thu căn dặn cô: "Sơ Tranh, con an phận chút, đừng càn quấy."
Sơ Tranh: "..." Quản tốt chính ông đi.
Sơ Tranh không biết Phí Ấu Bình có chủ ý gì, cho nên không có biểu thị gì, lạnh lùng nhìn bà ta làm trò.
Địa điểm tổ chức tiệc tối là ở một khách sạn cao cấp nào đó, Sơ Tranh tới đó mới biết Phí Tẫn Tuyết cũng tới.
Rõ ràng Phí Tẫn Tuyết ăn mặc trang điểm rất tỉ mỉ, từ tóc đến móng tay, khắp nơi đều tinh xảo.
Thời gian trước bị Phí Giáng dọa cho phát sợ, Phí Giáng đi một thời gian, hiển nhiên Phí Tẫn Tuyết đã khôi phục lại.
"Sao cô ta cũng tới?" Phí Tẫn Tuyết trông thấy Sơ Tranh là lập tức trầm mặt xuống, trên trán viết rõ mấy chữ to không chào đón.
"Bây giờ Tiểu Sơ là người một nhà với chúng ta, dẫn con bé ra ngoài, mở mang chút kiến thức." Phí Ấu Bình kéo tay con gái mình, thái độ khá ôn hòa.
"Ai là người một nhà với cô ta?"
Lúc này Phí Tẫn Tuyết rất không hài lòng.
Chỉ với con ranh này mà cũng xứng làm người một nhà với cô ta?
Chỉ là đứa con hoang được nhận nuôi, không ai cần cả!
Nương nhờ trong nhà cô ta, bây giờ còn nói là người một nhà với cô ta, có biết xấu hổ không.
"Tẫn Tuyết." Phí Ấu Bình trách cứ nhìn Phí Tẫn Tuyết: "Sao lại nói thế? Còn biết quy củ nữa không? Bây giờ Tiểu Sơ đã sinh sống trong nhà chúng ta, vậy con bé chính là một thành viên trong nhà chúng ta."
Phí Tẫn Tuyết trợn tròn mắt, muốn phản bác, Phí Ấu Bình ấn lấy tay cô ta, khẽ lắc đầu.
Trước mặt mọi người, làm quá lên thì người khó coi sẽ là bọn họ.
Sơ Tranh liếc nhìn hai mẹ con này, trong lòng suy đoán xem rốt cuộc Phí Ấu Bình đang có ý đồ xấu gì.
Nhưng cô suy nghĩ hồi lâu, thực sự nghĩ mãi mà không rõ Phí Ấu Bình đang muốn tính toán mình chuyện gì.
Cũng không thể là muốn làm mình xấu mặt trên yến hội chứ?
Chuyện này nếu là Phí Tẫn Tuyết thì cô còn cảm thấy có khả năng, nhưng Phí Ấu Bình, bà ta không thể làm loại chuyện này.
Nhất định có quỷ!
"Được rồi được rồi, đi vào trước đi, đứng ở đây mãi làm gì." Mạc Hướng Thu hoà giải.
Phí Tẫn Tuyết trừng Sơ Tranh một cái, kéo Phí Ấu Bình đi nhanh hơn mấy bước.
"Con tự xem đi, không được chạy loạn." Mạc Hướng Thu căn dặn Sơ Tranh một câu, cũng bước nhanh đi theo, Sơ Tranh trực tiếp rớt lại.
Lúc này chính là thời điểm vào sân, người tới còn chưa tính là nhiều, Phí Tẫn Tuyết đi vào là lập tức trở thành tiêu điểm trong thế hệ trẻ tuổi, được người ta nịnh bợ.
Người tới nơi này đều có phạm vi của riêng mình, chuyện trò về những chủ đề mình cảm thấy hứng thú, ngẫu nhiên có tiếng cười khẽ bay qua, tăng thêm chút náo nhiệt cho toàn bộ không gian.
Sơ Tranh hờ hững đi đến bên trong góc.
"Cô đi một mình à?"
Sơ Tranh quay đầu, phát hiện chỗ tối bên cạnh có một cậu trai... Cô gái?
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào ngực đối phương, nhìn từ đường cong, chắc là con gái không sai.
Chỉ là cô ấy mặc lễ phục nam, tóc lại ngắn gọn hoạt bát, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ nhìn lầm cũng không kỳ quái.
"Cô nói chuyện với tôi?"
"Ừ." Cô gái có chút khí khái hào hùng, cô ấy giơ ly rượu trong tay lên, khóe môi mỉm cười: "Uống với tôi một ly?"
"Không." Sơ Tranh từ chối.
Ta cũng không quen biết mi, tại sao phải uống rượu với mi.
Sơ Tranh dự định chuyển sang nơi khác, nhường cái góc này lại cho cô gái này.
Nhưng đối phương đột nhiên theo sau, cũng chuẩn xác gọi ra tên cô: "Cô là Mạc Sơ Tranh à?"
Sơ Tranh hơi ngừng bước: "Cô biết tôi?"
"A." Cô gái tiện tay đặt ly rượu lên trên bàn bên cạnh: "Vừa rồi thấy cô đi cùng Phí Ấu Bình, Phí Tẫn Tuyết kia nói khắp nơi, không biết cô cũng khó."
Sơ Tranh: "..."
Dù sao Sơ Tranh cũng là người lớn như thế, vào Phí gia ở, còn chuyển trường đến trường học của Phí Tẫn Tuyết, không muốn người ta biết cũng khó.
"Ồ."
Cô gái có chút kỳ quái với phản ứng của Sơ Tranh, truy vấn một câu: "Cô không tò mò cô ta nói gì về cô à?"
"Không liên quan đến tôi."
Cô gái khẽ nhướn hàng lông mày đầy khí khái hào hùng lên: "Người cô ta nói chính là cô, sao lại không liên quan đến cô?"
"Tôi cũng không mất miếng thịt nào." Liên quan gì đến ta.
"Nhưng bên ngoài nói những lời không hay chắc chắn sẽ không tốt cho cô, cô không lo lắng gì à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.