Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1544: Tiên Môn Nội Ứng (12)
Mặc Linh
18/12/2019
"Muội theo huynh về trước đi."
Lâm Sơ Phóng không yên tâm để Sơ Tranh lại đây.
"Ta trở về ngủ dưới đất?"
"..."
Thiên Tịnh Phong nhiều viện như thế, tuỳ tiện tìm chỗ nào cũng được mà.
"Tiểu sư muội, chắc hẳn tiên tôn cũng rất lo lắng cho muội, chúng ta về trước đi..."
"Hắn lo lắng không giết chết ta thì có." Sơ Tranh lơ đãng.
Ấn đường Lâm Sơ Phóng nảy lên, rốt cuộc tiểu sư muội đã làm gì, có chút hoảng.
Lâm Sơ Phóng đến khuyên Sơ Tranh trở về, Sơ Tranh không chịu về, cô sống dưới này rất tốt.
Lâm Sơ Phóng thật sự không khuyên nổi, chỉ có thể chạy đến thăm cô lúc rảnh, mang cho cô thứ này thứ kia.
"Ài, vị sư huynh này của ngươi, có phải thích ngươi không?"
Con Yêu Linh đã vài ngày không gặp đột nhiên ngoi đầu lên, học dáng vẻ của Sơ Tranh, ghé vào lan can, nhìn Lâm Sơ Phóng rời đi.
Sơ Tranh dùng dư quang quét nó một cái: "Làm sao ngươi nhìn ra được?"
Sừng của con chó điên này dài hơn trước thì phải?
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!" Yêu Linh vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
Giọng nói kia dù không nhìn thấy nét mặt của nó, cũng có thể tưởng tượng ra, trong ngạo kiều mang theo chút đắc ý.
"Trong đầu ngươi ngoại trừ chuyện này ra, thì còn có chuyện khác không?" Sơ Tranh tát một cái làm Yêu Linh rơi xuống: "Bẩn thỉu."
Yêu Linh rơi xuống một đoạn, chậm rãi bay lên.
"Nhân loại các ngươi, nam nhân không phải đều như thế sao."
Sơ Tranh không thèm để ý đến nó, quay về phòng.
Yêu Linh không theo vào, nó lắc cái đuôi nhỏ, bám theo Lâm Sơ Phóng.
-
Hôm sau.
Lâm Sơ Phóng lại tới.
"Sư muội, chúng ta muốn đi Tây Bắc, muội có đi không? Sư huynh dẫn muội đi giải sầu."
"Diệp Lạc đi không?"
"Diệp sư muội?" Lâm Sơ Phóng suy nghĩ: "Không biết, huynh không hỏi, chắc là có đi. Lần này Nhị trưởng lão dẫn đoàn, đệ tử thân truyền chắc cũng đi."
"Đi."
Diệp Lạc cũng đi, cô đương nhiên phải đi.
Không thì làm sao cạo chết ả?
【 Tiểu tỷ tỷ văn minh hài hòa. 】
Ta chỉ nghĩ mà mi cũng quản?
【...】 Nhắc nhở thường ngày không thể thiếu, nhỡ đâu tẩy não thành công thì sao?!
Thời gian xuất phát khá gấp gáp, sáng sớm hôm sau đã đi.
Bời vì cùng đi, nên sáng sớm hôm sau Sơ Tranh quay về tông môn, tụ hợp cùng đám đệ tử cùng đi.
Nhưng cô trở về mới phát hiện ra Đông Lẫm đã đi ra ngoài với tông chủ từ sớm rồi.Sơ Tranh: "..."
Giỏi lắm!
Rất giỏi!
Bình tĩnh.
Thẻ người tốt là của ta, phải bình tĩnh.
Bình tĩnh cái đầu ấy!
Hắn trở mặt không nhận nợ thì thôi đi, bây giờ còn chạy mất.
Người này không bắt lại giam thì quá có lỗi với chính mình rồi.
"Tiểu sư tỷ cũng đi?"
"Trước đó không nghe nói nàng ta cũng đi..."
"Đi cùng nàng ta không có gì tốt."
Lâm Sơ Phóng nghe thấy nghị luận, sắc mặt không tốt lắm: "Nói gì đó? Thích tán dóc thế à?"
Đại sư huynh Lâm Sơ Phóng ít khi lạnh mặt, lúc này ngữ khí lại không tốt, đội ngũ lập tức an tĩnh lại.
Gần xuất phát Diệp Lạc mới đến.
Vừa đến đã thành tiêu điểm, đại sư huynh Lâm Sơ Phóng còn không được hoan nghênh như ả.
Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, thần sắc hờ hững nhìn.
Mãi đến khi nhị trưởng lão mang người tới, đội ngũ mới yên tĩnh lại.
Sơ Tranh đếm sơ sơ toàn bộ đội ngũ, thế mà không dưới trăm người.
Còn là đệ tử trẻ tuổi thiên phú không tồi trong tông môn, đệ tử thân truyền của các trưởng lão cũng ở trong hàng ngũ đó.
Trận thế lớn như vậy...
Sơ Tranh nhớ đến một sự kiện trong kịch bản.
Phương hướng Tây Bắc xuất hiện bí cảnh.
Sau khi Diệp Lạc trở về từ bí cảnh, thực lực tăng mạnh, còn lấy được một thanh Linh Khí.
Mà khi đó nguyên chủ đang bị yêu khí quấy nhiễu, không đi.
Xem ra là tình tiết này rồi...
Nhị trưởng lão không nói nhiều, vừa đến đã trực tiếp lấy phi hành khí ra, để từng đệ tử một đi lên.
Sơ Tranh lên cuối cùng, nhị trưởng lão nhìn cô với vẻ không vui lắm.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có chuyện gì đi lên, dựa vào một góc khuất trong phi hành khí.
Trên đường đi nhị trưởng lão nói với chúng đệ tử về bí cảnh.
Việc này giấu khá tốt, Lâm Sơ Phóng cũng không biết.
Nhị trưởng lão nói xong, mọi người lập tức thảo luận kịch kiệt.
Trong bí cảnh có bảo bối gì, liệu bọn họ có gặp phải gì không, đây là những thứ bọn họ quan tâm lúc này.
Tốc độ của phi hành khí rất nhanh, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa, chạng vạng tối ngày thứ ba mới đến nơi.
Từ trên không quan sát xuống, dưới mặt đất có khá nhiều người, tụ thành đoàn ở góc này góc kia.
Vì khoảng cách khá xa, Vân Tông tính ra đến hơi muộn.
Nhưng đến sớm hay muộn cũng không quan trọng, bí cảnh còn chưa mở, bây giờ còn phải đợi.
Trong tu chân giới, danh tiếng của Vân Tông khá lớn, vừa đến nơi đã được không ít người chú ý đến.
Có người tới lôi kéo làm quen, cũng có người kiêng kị quan sát, thương lượng sau khi vào bí cảnh thì làm gì.
"Tiểu sư muội, không biết khi vào bí cảnh này có bị truyền tống đến nơi khác không, muội cầm lấy đạn tín hiệu, ngay sau khi vào thì phát tín hiệu."
Lâm Sơ Phóng đưa cho Sơ Tranh mấy viên đạn phát tín hiệu.
"Không được quá phô trương, bảo vệ mình quan trọng nhất."
Ý tốt của Lâm Sơ Phóng, Sơ Tranh không cự tuyệt: "Ừ."
Sơ Tranh đồng ý thì đồng ý, nhưng sau khi vào, căn bản không định liên lạc với Lâm Sơ Phóng, một mình đi vào trong bí cảnh.
Làm gì?
Tìm Diệp Lạc nha.
Bí cảnh khá lớn, không có kiến trúc, toàn là hồ nước gì đó, trên mặt đất mọc nhiều dược thảo.
Có cái Sơ Tranh biết, có cái không biết, cô cũng lười hái.
"Nhiều bảo bối như vậy, ngươi không lấy sao?" Yêu Linh từ sau một đoá hoa ló đầu ra, con ngươi đen ngòm nhìn chằm chằm Sơ Tranh.
Sơ Tranh bị doạ đến suýt mắc bệnh tim, táo bạo dẫm một cước.
Yêu Linh nhanh như chớp vọt sang bên cạnh, che chở sừng của mình: "Ngươi làm gì vậy? Đạp phải sừng của ta thì sao, vất vả lắm nó mới lớn thêm được một chút."
Sơ Tranh: "..."
Ha ha.
Trước đó không phải ảo giác của cô, sừng của nó đúng là lớn hơn một chút.
Sơ Tranh quan sát Yêu Linh một chút, không nhìn ra vấn đề gì khác, tức giận hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào?"
Cửa bí cảnh có bao nhiêu người canh như vậy.
Nó là một con Yêu Linh, làm sao lén vào được?
"Ta muốn vào thì vào thôi." Yêu Linh vung vẩy cái đuôi nhỏ: "Còn cần ai đồng ý à?"
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "Bọn họ không phát hiện ra ngươi?"
"Đám ngu xuẩn kia?"
Giọng Yêu Linh đầy ghét bỏ.
Sơ Tranh: "..."
Cô nhớ không lầm, bên ngoài có không ít đại lão Tu Chân Giới.
Vì bí cảnh có hạn chế tuổi tác và thực lực, nên các đại lão đều ở ngoài, chỉ có số ít người phù hợp với điều kiện đi vào.
Con chó điên này lại còn dám ba hoa nói người bên ngoài ngu xuẩn?
Không sợ bị đánh chết à.
"Ngươi rất lợi hại?"
"Đó là đương nhiên..." Yêu Linh hồ nghi nhìn cô: "Ngươi thăm dò ta làm gì?"
"Tuỳ tiện hỏi thôi."
Đuôi Yêu Linh vui sướng vẫy vẫy: "Hì hì, có phải ngươi thích ta không."
"..."
Ta điên hay sao mà thích thứ đồ chơi đen sì này?
Ngươi có hiểu nhầm gì với bản thân à.
Lâm Sơ Phóng không yên tâm để Sơ Tranh lại đây.
"Ta trở về ngủ dưới đất?"
"..."
Thiên Tịnh Phong nhiều viện như thế, tuỳ tiện tìm chỗ nào cũng được mà.
"Tiểu sư muội, chắc hẳn tiên tôn cũng rất lo lắng cho muội, chúng ta về trước đi..."
"Hắn lo lắng không giết chết ta thì có." Sơ Tranh lơ đãng.
Ấn đường Lâm Sơ Phóng nảy lên, rốt cuộc tiểu sư muội đã làm gì, có chút hoảng.
Lâm Sơ Phóng đến khuyên Sơ Tranh trở về, Sơ Tranh không chịu về, cô sống dưới này rất tốt.
Lâm Sơ Phóng thật sự không khuyên nổi, chỉ có thể chạy đến thăm cô lúc rảnh, mang cho cô thứ này thứ kia.
"Ài, vị sư huynh này của ngươi, có phải thích ngươi không?"
Con Yêu Linh đã vài ngày không gặp đột nhiên ngoi đầu lên, học dáng vẻ của Sơ Tranh, ghé vào lan can, nhìn Lâm Sơ Phóng rời đi.
Sơ Tranh dùng dư quang quét nó một cái: "Làm sao ngươi nhìn ra được?"
Sừng của con chó điên này dài hơn trước thì phải?
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!" Yêu Linh vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
Giọng nói kia dù không nhìn thấy nét mặt của nó, cũng có thể tưởng tượng ra, trong ngạo kiều mang theo chút đắc ý.
"Trong đầu ngươi ngoại trừ chuyện này ra, thì còn có chuyện khác không?" Sơ Tranh tát một cái làm Yêu Linh rơi xuống: "Bẩn thỉu."
Yêu Linh rơi xuống một đoạn, chậm rãi bay lên.
"Nhân loại các ngươi, nam nhân không phải đều như thế sao."
Sơ Tranh không thèm để ý đến nó, quay về phòng.
Yêu Linh không theo vào, nó lắc cái đuôi nhỏ, bám theo Lâm Sơ Phóng.
-
Hôm sau.
Lâm Sơ Phóng lại tới.
"Sư muội, chúng ta muốn đi Tây Bắc, muội có đi không? Sư huynh dẫn muội đi giải sầu."
"Diệp Lạc đi không?"
"Diệp sư muội?" Lâm Sơ Phóng suy nghĩ: "Không biết, huynh không hỏi, chắc là có đi. Lần này Nhị trưởng lão dẫn đoàn, đệ tử thân truyền chắc cũng đi."
"Đi."
Diệp Lạc cũng đi, cô đương nhiên phải đi.
Không thì làm sao cạo chết ả?
【 Tiểu tỷ tỷ văn minh hài hòa. 】
Ta chỉ nghĩ mà mi cũng quản?
【...】 Nhắc nhở thường ngày không thể thiếu, nhỡ đâu tẩy não thành công thì sao?!
Thời gian xuất phát khá gấp gáp, sáng sớm hôm sau đã đi.
Bời vì cùng đi, nên sáng sớm hôm sau Sơ Tranh quay về tông môn, tụ hợp cùng đám đệ tử cùng đi.
Nhưng cô trở về mới phát hiện ra Đông Lẫm đã đi ra ngoài với tông chủ từ sớm rồi.Sơ Tranh: "..."
Giỏi lắm!
Rất giỏi!
Bình tĩnh.
Thẻ người tốt là của ta, phải bình tĩnh.
Bình tĩnh cái đầu ấy!
Hắn trở mặt không nhận nợ thì thôi đi, bây giờ còn chạy mất.
Người này không bắt lại giam thì quá có lỗi với chính mình rồi.
"Tiểu sư tỷ cũng đi?"
"Trước đó không nghe nói nàng ta cũng đi..."
"Đi cùng nàng ta không có gì tốt."
Lâm Sơ Phóng nghe thấy nghị luận, sắc mặt không tốt lắm: "Nói gì đó? Thích tán dóc thế à?"
Đại sư huynh Lâm Sơ Phóng ít khi lạnh mặt, lúc này ngữ khí lại không tốt, đội ngũ lập tức an tĩnh lại.
Gần xuất phát Diệp Lạc mới đến.
Vừa đến đã thành tiêu điểm, đại sư huynh Lâm Sơ Phóng còn không được hoan nghênh như ả.
Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, thần sắc hờ hững nhìn.
Mãi đến khi nhị trưởng lão mang người tới, đội ngũ mới yên tĩnh lại.
Sơ Tranh đếm sơ sơ toàn bộ đội ngũ, thế mà không dưới trăm người.
Còn là đệ tử trẻ tuổi thiên phú không tồi trong tông môn, đệ tử thân truyền của các trưởng lão cũng ở trong hàng ngũ đó.
Trận thế lớn như vậy...
Sơ Tranh nhớ đến một sự kiện trong kịch bản.
Phương hướng Tây Bắc xuất hiện bí cảnh.
Sau khi Diệp Lạc trở về từ bí cảnh, thực lực tăng mạnh, còn lấy được một thanh Linh Khí.
Mà khi đó nguyên chủ đang bị yêu khí quấy nhiễu, không đi.
Xem ra là tình tiết này rồi...
Nhị trưởng lão không nói nhiều, vừa đến đã trực tiếp lấy phi hành khí ra, để từng đệ tử một đi lên.
Sơ Tranh lên cuối cùng, nhị trưởng lão nhìn cô với vẻ không vui lắm.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có chuyện gì đi lên, dựa vào một góc khuất trong phi hành khí.
Trên đường đi nhị trưởng lão nói với chúng đệ tử về bí cảnh.
Việc này giấu khá tốt, Lâm Sơ Phóng cũng không biết.
Nhị trưởng lão nói xong, mọi người lập tức thảo luận kịch kiệt.
Trong bí cảnh có bảo bối gì, liệu bọn họ có gặp phải gì không, đây là những thứ bọn họ quan tâm lúc này.
Tốc độ của phi hành khí rất nhanh, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa, chạng vạng tối ngày thứ ba mới đến nơi.
Từ trên không quan sát xuống, dưới mặt đất có khá nhiều người, tụ thành đoàn ở góc này góc kia.
Vì khoảng cách khá xa, Vân Tông tính ra đến hơi muộn.
Nhưng đến sớm hay muộn cũng không quan trọng, bí cảnh còn chưa mở, bây giờ còn phải đợi.
Trong tu chân giới, danh tiếng của Vân Tông khá lớn, vừa đến nơi đã được không ít người chú ý đến.
Có người tới lôi kéo làm quen, cũng có người kiêng kị quan sát, thương lượng sau khi vào bí cảnh thì làm gì.
"Tiểu sư muội, không biết khi vào bí cảnh này có bị truyền tống đến nơi khác không, muội cầm lấy đạn tín hiệu, ngay sau khi vào thì phát tín hiệu."
Lâm Sơ Phóng đưa cho Sơ Tranh mấy viên đạn phát tín hiệu.
"Không được quá phô trương, bảo vệ mình quan trọng nhất."
Ý tốt của Lâm Sơ Phóng, Sơ Tranh không cự tuyệt: "Ừ."
Sơ Tranh đồng ý thì đồng ý, nhưng sau khi vào, căn bản không định liên lạc với Lâm Sơ Phóng, một mình đi vào trong bí cảnh.
Làm gì?
Tìm Diệp Lạc nha.
Bí cảnh khá lớn, không có kiến trúc, toàn là hồ nước gì đó, trên mặt đất mọc nhiều dược thảo.
Có cái Sơ Tranh biết, có cái không biết, cô cũng lười hái.
"Nhiều bảo bối như vậy, ngươi không lấy sao?" Yêu Linh từ sau một đoá hoa ló đầu ra, con ngươi đen ngòm nhìn chằm chằm Sơ Tranh.
Sơ Tranh bị doạ đến suýt mắc bệnh tim, táo bạo dẫm một cước.
Yêu Linh nhanh như chớp vọt sang bên cạnh, che chở sừng của mình: "Ngươi làm gì vậy? Đạp phải sừng của ta thì sao, vất vả lắm nó mới lớn thêm được một chút."
Sơ Tranh: "..."
Ha ha.
Trước đó không phải ảo giác của cô, sừng của nó đúng là lớn hơn một chút.
Sơ Tranh quan sát Yêu Linh một chút, không nhìn ra vấn đề gì khác, tức giận hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào?"
Cửa bí cảnh có bao nhiêu người canh như vậy.
Nó là một con Yêu Linh, làm sao lén vào được?
"Ta muốn vào thì vào thôi." Yêu Linh vung vẩy cái đuôi nhỏ: "Còn cần ai đồng ý à?"
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "Bọn họ không phát hiện ra ngươi?"
"Đám ngu xuẩn kia?"
Giọng Yêu Linh đầy ghét bỏ.
Sơ Tranh: "..."
Cô nhớ không lầm, bên ngoài có không ít đại lão Tu Chân Giới.
Vì bí cảnh có hạn chế tuổi tác và thực lực, nên các đại lão đều ở ngoài, chỉ có số ít người phù hợp với điều kiện đi vào.
Con chó điên này lại còn dám ba hoa nói người bên ngoài ngu xuẩn?
Không sợ bị đánh chết à.
"Ngươi rất lợi hại?"
"Đó là đương nhiên..." Yêu Linh hồ nghi nhìn cô: "Ngươi thăm dò ta làm gì?"
"Tuỳ tiện hỏi thôi."
Đuôi Yêu Linh vui sướng vẫy vẫy: "Hì hì, có phải ngươi thích ta không."
"..."
Ta điên hay sao mà thích thứ đồ chơi đen sì này?
Ngươi có hiểu nhầm gì với bản thân à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.