Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1539: Tiên môn nội ứng (7)
Mặc Linh
16/12/2019
Sơ Tranh còn chưa kịp đi tìm ngọc phiến để đối phó Yêu Linh, thì đã bị một đệ tử gọi lại.
"Tiểu sư tỷ, tông chủ gọi ngài qua."
"Chuyện gì?"
"... Không biết." Đệ tử kia lắc đầu, cũng cấp tốc chạy mất.
Đáy lòng Sơ Tranh cảm thấy không phải chuyện gì tốt, nhưng tông chủ gọi cô...
Không đi thì không tốt lắm.
Thế là Sơ Tranh mang theo Yêu Linh qua.
Sơ Tranh còn tưởng rằng thứ đồ chơi ngay cả thân thể cũng không có này sẽ không sợ, ai biết vừa mới đi tới ngoài cửa phòng tông chủ, Yêu Linh đã trực tiếp không thấy tăm hơi.
Thế này không phải là sợ sao?
Bây giờ ta xông vào nói cho tông chủ biết, có Yêu Linh đi theo ta, tông chủ có thể bắt lấy nó không...
Sơ Tranh ngẫm lại nếu con hàng này bị bắt được, cô còn phải tốn thời gian đến giải thích chuyện của Diệp Lạc, cuối cùng nhịn một chút, quên đi thôi.
Làm người tốt.
-
Sơ Tranh đi vào mới biết được, tên đệ tử trước đó gặp phải trên trấn kia trở về liền cáo trạng mình.
Nói cô ỷ vào thân phận của mình, bắt nạt người khác.
Đệ tử kia là người của tông chủ bên này, cáo trạng rất đơn giản dễ dàng, cho nên bây giờ Sơ Tranh bị kêu đến.
Tông chủ ngồi ở vị trí cao, không nhìn ra cảm xúc.
"Sơ Tranh, con cùng đệ tử đồng môn nổi lên xung đột, có việc này không?"
Giọng điệu tông chủ khá tốt, là đang hỏi cô.
Đứa nhỏ này đi theo ông lớn lên, dù thế nào tông chủ cũng sẽ có chút mềm lòng.
"Không có." Sơ Tranh há miệng liền phủ nhận.
Tông chủ: "Vậy vì sao đệ tử kia nói con ức hiếp người khác?"
"Ta tốn linh thạch mua dược thảo, hắn đi lên liền muốn lấy, đạo lý từ đâu tới vậy?" Sơ Tranh nói: "Nếu như tông chủ cảm thấy ta hủy đi đồ mình mua, không miễn phí cho hắn, là ức hiếp người khác, vậy ta cũng không còn lời nào để nói."
Giọng điệu Sơ Tranh không nhanh không chậm, lại lời ít mà ý nhiều nói ra toàn bộ sự việc
"Có chuyện này?"
Người đệ tử kia chỉ nói Sơ Tranh ỷ vào thân phận sư tỷ của mình ức hiếp người khác, tăng thêm khoảng thời gian này, ông cũng nghe được không ít tin đồn.
Tông chủ khó tránh khỏi sẽ có chút lo nghĩ.
Sơ Tranh gật đầu.
Chính là như vậy!
Bây giờ hắn ta còn ác nhân cáo trạng trước!
Chút chuyện nhỏ này kỳ thật cũng không tới phiên tông chủ tự mình quản, nhưng xấu chính là ở chỗ Sơ Tranh là do ông nuôi lớn, còn là đồ đệ của Đông Lẫm tiên tôn.
Đông Lẫm tiên tôn một lời không hợp liền bế quan, trừ ông quản, thì còn ai dám quản?
Ai.
Lúc trước không nên cho nàng qua chỗ Đông Lẫm bên kia.
Bây giờ trở thành không ai quản...
Tông chủ đau đầu cho người đi gọi đệ tử kia đến đối chất.Sơ Tranh bình thường buồn bực không ra tiếng, tích chữ như vàng, đó là cô lười nói, thật sự đến loại trường hợp cần nói này, tốc độ nói và logic của cô, thật đúng là không ai có thể nói lại cô được.
Đệ tử kia còn chưa nói được hai câu, thì đã bị Sơ Tranh ép về.
Từ chuyện bị bắt nạt, biến thành muốn cướp đoạt dược thảo.
"Ta không có..." Đệ tử kia lắc đầu: "Ta không nói không cho linh thạch."
Sơ Tranh: "Ngươi cũng không nói cho, đi lên là muốn, đó không phải là cướp sao? Ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, ta làm sao biết ngươi nghĩ như thế nào?"
"..."
Đệ tử đỏ mặt lên, nghẹn nửa ngày cũng không phun ra được chữ nào.
Cuối cùng đệ tử kia nói: "Đệ tử... Đệ tử cũng là vì Diệp sư muội, có chút nóng nảy."
Bây giờ hắn ta cũng biết trước đó là mình xúc động.
Hắn ta chỉ một lòng nghĩ tới Diệp sư muội, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
"Được rồi, không phải chuyện lớn gì, đều là sư tỷ đệ đồng môn."
Tông chủ nói hai câu, để đệ tử kia đi ra ngoài trước.
"Tranh Nhi."
Sơ Tranh đứng vững, chờ lời phía sau của tông chủ.
Tông chủ lại không nói chuyện, đi từ phía trên xuống, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô: "Con cũng nên thu liễm lại, nghiêm túc tu luyện, đừng có làm ẩu nữa."
Cánh môi Sơ Tranh hơi động, không đáp lời.
Tông chủ cũng không nói thêm nữa: "Trở về đi."
-
Thiên Tịnh phong.
Đệ tử kia sau khi ra ngoài, liền chạy thẳng đến chỗ Diệp Lạc cáo trạng.
"Diệp sư muội, tiểu sư tỷ sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?" Đệ tử kia tức giận bất bình: "Nàng tình nguyện hủy đi Tử Khởi Linh Thảo cũng không cho muội."
Diệp Lạc nghe vậy, không lộ ra chút bất mãn gì, chỉ nhẹ giọng thì thầm: "Sư huynh, muội không sao, làm huynh nhọc lòng rồi."
Đệ tử kia tiếp tục bất bình: "Sư muội muội không tức giận sao?"
"Sư tỷ nàng..."
Diệp Lạc ngừng lại, trên mặt lộ ra mấy phần khó xử: "Sư tỷ nàng không có ác ý, hơn nữa muội cũng không phải rất cần, muội thật sự không sao, phiền phức cho sư huynh rồi."
Đệ tử kia còn muốn nói thêm gì nữa, bị Diệp Lạc chuyển hướng lời nói.
Nhưng Diệp Lạc bên này không cho nói, đệ tử kia vụng trộm bố trí, rất nhanh liền tăng hình tượng ác độc của Sơ Tranh lên không ít.
Nhân duyên của Diệp Lạc tốt bao nhiêu, thì có bấy nhiêu người chỉ trỏ cô.
"Ta giúp ngươi ăn hắn, thế nào?"
Yêu Linh bay trong không khí, hưng phấn đề nghị với Sơ Tranh.
Sơ Tranh đang tìm kiếm ở giá sách bên cạnh, nghe vậy, ngước mắt nhìn nó một chút: "Ngươi đi đi."
Yêu Linh: "..."
Không phải, sao ngươi lại thế này.
Sao không ngăn cản ta hả?
Nhưng ta lại thích ngươi xấu xa như vậy... Hì hì ha ha.
Sơ Tranh bị Yêu Linh đột nhiên quỷ dị "hì hì" làm cả kinh đến nổi da gà đầy người, mau chóng cầm sách rời đi.
Yêu Linh ở yên tại chỗ không biết đang toan tính cái gì, chờ nó lấy lại tinh thần, Sơ Tranh sớm đã không thấy tăm hơi.
Sơ Tranh nắm lấy chăn mền bên cạnh trực tiếp đập tới.
Bị điên à!
Đêm hôm khuya khoắt ở đây la lối cái gì.
Làm ta sợ muốn chết.
Yêu Linh không có thực thể, chăn mền xuyên qua thân thể nó, rơi xuống đất.
Yêu Linh vặn vẹo uốn éo, có chút cười trên nỗi đau của người khác: "Ngươi ném ta, lát nữa không phải chính ngươi đi nhặt về sao?"
"..."
Cút!
Ngựa không ngừng vó cút.
Yêu Linh bay tới chỗ Sơ Tranh: "Ngươi đoán xem hôm nay ta trông thấy cái gì?"
Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng: "Liên quan quái gì đến ta."
Cô nằm xuống lại, nhắm mắt lại, không để ý đến Yêu Linh.
Yêu Linh không vui, ở bên tai cô ồn ào: "Ai, ngươi đừng ngủ mà, nghe ta nói chuyện nè."
Sơ Tranh nghiêng người.
Rất muốn kéo chăn mền, nhưng nghĩ đến chăn đắp đã bị cô ném đi, chỉ có thể nhịn mà bất động.
Yêu Linh lập tức bay tới bên kia, ma âm tiếp tục rót vào tai.
"Vừa rồi ta nghe thấy có người nói, muốn kiếm chuyện trên đại hội Tông Môn của các ngươi đấy."
Sơ Tranh nhắm chặt hai mắt, nằm vài giây, chậm chạp mở mắt ra: "Làm chuyện gì?"
"Hì hì ha ha..."
Yêu Linh biến ra hai cái chân, ngồi xếp bằng bên cạnh Sơ Tranh, nói nhỏ những chuyện nó nghe thấy cho Sơ Tranh nghe.
Đại hội Tông Môn còn nửa năm nữa.
Đây là thịnh hội của tông môn, cũng là khảo hạch của nhóm đệ tử trẻ tuổi.
Sơ Tranh nghe xong bát quái, lại nằm trở về.
"Ai, ngươi không làm chút gì à?" Yêu Linh nâng cằm lên, sương mù hình thành con ngươi, nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
"Làm gì?"
"Có người muốn kiếm chuyện đó!" Bây giờ ngươi không nên mau đi nói cho người của tông môn sao?
"Lại không hại ta, đâu có chuyện gì liên quan tới ta." Ta chỉ muốn nghe bát quái mà thôi: "Ngươi còn nói tiếp, ta sẽ đập chết ngươi!"
"Tiểu sư tỷ, tông chủ gọi ngài qua."
"Chuyện gì?"
"... Không biết." Đệ tử kia lắc đầu, cũng cấp tốc chạy mất.
Đáy lòng Sơ Tranh cảm thấy không phải chuyện gì tốt, nhưng tông chủ gọi cô...
Không đi thì không tốt lắm.
Thế là Sơ Tranh mang theo Yêu Linh qua.
Sơ Tranh còn tưởng rằng thứ đồ chơi ngay cả thân thể cũng không có này sẽ không sợ, ai biết vừa mới đi tới ngoài cửa phòng tông chủ, Yêu Linh đã trực tiếp không thấy tăm hơi.
Thế này không phải là sợ sao?
Bây giờ ta xông vào nói cho tông chủ biết, có Yêu Linh đi theo ta, tông chủ có thể bắt lấy nó không...
Sơ Tranh ngẫm lại nếu con hàng này bị bắt được, cô còn phải tốn thời gian đến giải thích chuyện của Diệp Lạc, cuối cùng nhịn một chút, quên đi thôi.
Làm người tốt.
-
Sơ Tranh đi vào mới biết được, tên đệ tử trước đó gặp phải trên trấn kia trở về liền cáo trạng mình.
Nói cô ỷ vào thân phận của mình, bắt nạt người khác.
Đệ tử kia là người của tông chủ bên này, cáo trạng rất đơn giản dễ dàng, cho nên bây giờ Sơ Tranh bị kêu đến.
Tông chủ ngồi ở vị trí cao, không nhìn ra cảm xúc.
"Sơ Tranh, con cùng đệ tử đồng môn nổi lên xung đột, có việc này không?"
Giọng điệu tông chủ khá tốt, là đang hỏi cô.
Đứa nhỏ này đi theo ông lớn lên, dù thế nào tông chủ cũng sẽ có chút mềm lòng.
"Không có." Sơ Tranh há miệng liền phủ nhận.
Tông chủ: "Vậy vì sao đệ tử kia nói con ức hiếp người khác?"
"Ta tốn linh thạch mua dược thảo, hắn đi lên liền muốn lấy, đạo lý từ đâu tới vậy?" Sơ Tranh nói: "Nếu như tông chủ cảm thấy ta hủy đi đồ mình mua, không miễn phí cho hắn, là ức hiếp người khác, vậy ta cũng không còn lời nào để nói."
Giọng điệu Sơ Tranh không nhanh không chậm, lại lời ít mà ý nhiều nói ra toàn bộ sự việc
"Có chuyện này?"
Người đệ tử kia chỉ nói Sơ Tranh ỷ vào thân phận sư tỷ của mình ức hiếp người khác, tăng thêm khoảng thời gian này, ông cũng nghe được không ít tin đồn.
Tông chủ khó tránh khỏi sẽ có chút lo nghĩ.
Sơ Tranh gật đầu.
Chính là như vậy!
Bây giờ hắn ta còn ác nhân cáo trạng trước!
Chút chuyện nhỏ này kỳ thật cũng không tới phiên tông chủ tự mình quản, nhưng xấu chính là ở chỗ Sơ Tranh là do ông nuôi lớn, còn là đồ đệ của Đông Lẫm tiên tôn.
Đông Lẫm tiên tôn một lời không hợp liền bế quan, trừ ông quản, thì còn ai dám quản?
Ai.
Lúc trước không nên cho nàng qua chỗ Đông Lẫm bên kia.
Bây giờ trở thành không ai quản...
Tông chủ đau đầu cho người đi gọi đệ tử kia đến đối chất.Sơ Tranh bình thường buồn bực không ra tiếng, tích chữ như vàng, đó là cô lười nói, thật sự đến loại trường hợp cần nói này, tốc độ nói và logic của cô, thật đúng là không ai có thể nói lại cô được.
Đệ tử kia còn chưa nói được hai câu, thì đã bị Sơ Tranh ép về.
Từ chuyện bị bắt nạt, biến thành muốn cướp đoạt dược thảo.
"Ta không có..." Đệ tử kia lắc đầu: "Ta không nói không cho linh thạch."
Sơ Tranh: "Ngươi cũng không nói cho, đi lên là muốn, đó không phải là cướp sao? Ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, ta làm sao biết ngươi nghĩ như thế nào?"
"..."
Đệ tử đỏ mặt lên, nghẹn nửa ngày cũng không phun ra được chữ nào.
Cuối cùng đệ tử kia nói: "Đệ tử... Đệ tử cũng là vì Diệp sư muội, có chút nóng nảy."
Bây giờ hắn ta cũng biết trước đó là mình xúc động.
Hắn ta chỉ một lòng nghĩ tới Diệp sư muội, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
"Được rồi, không phải chuyện lớn gì, đều là sư tỷ đệ đồng môn."
Tông chủ nói hai câu, để đệ tử kia đi ra ngoài trước.
"Tranh Nhi."
Sơ Tranh đứng vững, chờ lời phía sau của tông chủ.
Tông chủ lại không nói chuyện, đi từ phía trên xuống, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô: "Con cũng nên thu liễm lại, nghiêm túc tu luyện, đừng có làm ẩu nữa."
Cánh môi Sơ Tranh hơi động, không đáp lời.
Tông chủ cũng không nói thêm nữa: "Trở về đi."
-
Thiên Tịnh phong.
Đệ tử kia sau khi ra ngoài, liền chạy thẳng đến chỗ Diệp Lạc cáo trạng.
"Diệp sư muội, tiểu sư tỷ sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?" Đệ tử kia tức giận bất bình: "Nàng tình nguyện hủy đi Tử Khởi Linh Thảo cũng không cho muội."
Diệp Lạc nghe vậy, không lộ ra chút bất mãn gì, chỉ nhẹ giọng thì thầm: "Sư huynh, muội không sao, làm huynh nhọc lòng rồi."
Đệ tử kia tiếp tục bất bình: "Sư muội muội không tức giận sao?"
"Sư tỷ nàng..."
Diệp Lạc ngừng lại, trên mặt lộ ra mấy phần khó xử: "Sư tỷ nàng không có ác ý, hơn nữa muội cũng không phải rất cần, muội thật sự không sao, phiền phức cho sư huynh rồi."
Đệ tử kia còn muốn nói thêm gì nữa, bị Diệp Lạc chuyển hướng lời nói.
Nhưng Diệp Lạc bên này không cho nói, đệ tử kia vụng trộm bố trí, rất nhanh liền tăng hình tượng ác độc của Sơ Tranh lên không ít.
Nhân duyên của Diệp Lạc tốt bao nhiêu, thì có bấy nhiêu người chỉ trỏ cô.
"Ta giúp ngươi ăn hắn, thế nào?"
Yêu Linh bay trong không khí, hưng phấn đề nghị với Sơ Tranh.
Sơ Tranh đang tìm kiếm ở giá sách bên cạnh, nghe vậy, ngước mắt nhìn nó một chút: "Ngươi đi đi."
Yêu Linh: "..."
Không phải, sao ngươi lại thế này.
Sao không ngăn cản ta hả?
Nhưng ta lại thích ngươi xấu xa như vậy... Hì hì ha ha.
Sơ Tranh bị Yêu Linh đột nhiên quỷ dị "hì hì" làm cả kinh đến nổi da gà đầy người, mau chóng cầm sách rời đi.
Yêu Linh ở yên tại chỗ không biết đang toan tính cái gì, chờ nó lấy lại tinh thần, Sơ Tranh sớm đã không thấy tăm hơi.
Sơ Tranh nắm lấy chăn mền bên cạnh trực tiếp đập tới.
Bị điên à!
Đêm hôm khuya khoắt ở đây la lối cái gì.
Làm ta sợ muốn chết.
Yêu Linh không có thực thể, chăn mền xuyên qua thân thể nó, rơi xuống đất.
Yêu Linh vặn vẹo uốn éo, có chút cười trên nỗi đau của người khác: "Ngươi ném ta, lát nữa không phải chính ngươi đi nhặt về sao?"
"..."
Cút!
Ngựa không ngừng vó cút.
Yêu Linh bay tới chỗ Sơ Tranh: "Ngươi đoán xem hôm nay ta trông thấy cái gì?"
Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng: "Liên quan quái gì đến ta."
Cô nằm xuống lại, nhắm mắt lại, không để ý đến Yêu Linh.
Yêu Linh không vui, ở bên tai cô ồn ào: "Ai, ngươi đừng ngủ mà, nghe ta nói chuyện nè."
Sơ Tranh nghiêng người.
Rất muốn kéo chăn mền, nhưng nghĩ đến chăn đắp đã bị cô ném đi, chỉ có thể nhịn mà bất động.
Yêu Linh lập tức bay tới bên kia, ma âm tiếp tục rót vào tai.
"Vừa rồi ta nghe thấy có người nói, muốn kiếm chuyện trên đại hội Tông Môn của các ngươi đấy."
Sơ Tranh nhắm chặt hai mắt, nằm vài giây, chậm chạp mở mắt ra: "Làm chuyện gì?"
"Hì hì ha ha..."
Yêu Linh biến ra hai cái chân, ngồi xếp bằng bên cạnh Sơ Tranh, nói nhỏ những chuyện nó nghe thấy cho Sơ Tranh nghe.
Đại hội Tông Môn còn nửa năm nữa.
Đây là thịnh hội của tông môn, cũng là khảo hạch của nhóm đệ tử trẻ tuổi.
Sơ Tranh nghe xong bát quái, lại nằm trở về.
"Ai, ngươi không làm chút gì à?" Yêu Linh nâng cằm lên, sương mù hình thành con ngươi, nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
"Làm gì?"
"Có người muốn kiếm chuyện đó!" Bây giờ ngươi không nên mau đi nói cho người của tông môn sao?
"Lại không hại ta, đâu có chuyện gì liên quan tới ta." Ta chỉ muốn nghe bát quái mà thôi: "Ngươi còn nói tiếp, ta sẽ đập chết ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.