Xuyên Nhanh: Nam Thần Mau Tới Đây
Chương 10: Anh trai tổng tài yêu em chứ? (8)
Phượng Lê Cao
17/06/2020
Cũng là vì Bạch Vi Vi đói đến hoa mắt chóng mặt cho nên mới không để ý những vết thương chằng chịt ở trên người mình. Hàn Chính Vũ nhìn bộ dáng lúc này của Bạch Vi Vi, tuy rằng trong lòng vô cùng thống hận cô, nhưng cũng không thể nhẫn tâm tới mức nhìn cô mất máu mà chết. Hàn Chính Vũ tìm hộp y tế, yên lặng giúp Bạch Vi Vi băng bó.
Vết thương ở chân Bạch Vi Vi bởi vì không để ý mà càng chuyển biến xấu hơn, Hàn Chính Vũ trong lúc xử lí vết thương cho cô, nhìn đến miệng vết thương trên người cô, cả bộ dáng gầy trơ xương của cô, nhịn không được mà nhíu mày. Thời điểm anh không ở nhà, người hầu chẳng lẽ đều ngược đãi cô?
Rốt cuộc Hàn Chính Vũ hắn ghét cô như vậy mà người hầu cũng là xem người bằng ánh mắt.
[Giá trị hảo cảm của nam chính: -15, mời ký chủ tiếp tục nỗ lực.]
Bạch Vi Vi không nghĩ tới hảo cảm sẽ tăng lên, suy nghĩ một chút, Bạch Vi Vi cảm thấy mặc dù người đàn ông Hàn Chính Vũ này kỳ thoạt nhìn lạnh lùng, khó gần là thế, nhưng vẫn sẽ có sự đồng tình của con người nên có. Nếu cô không bám dính lấy Hàn Chính Vũ, anh cố thể cứ như vậy mà chán ghét cô đến hết đời này. Nhưng Hàn Chính Vũ tận mắt nhìn thấy miệng vết thương trên người cô, còn có bộ dáng thoi thóp vì đói của Bạch Vi Vi. Cho dù chỉ là một con cún thì chắc Hàn Chính Vũ cũng sẽ xuất hiện một tia thương cảm.
Đồng tình cũng coi như giá trị hảo .
Hàn Chính Vũ tuy rằng trong lòng dao động một chút, nhưng trên mặt như cũ không có gì biến hóa. Sau khi được xử lý tốt miệng vết thương, Bạch Vi Vi bắt đầu ăn cơm, cô ăn ngấu nghiến, ăn đặc biệt sốt ruột, thật giống như sợ ăn chậm một chút liền sẽ bị người cướp mất. Cảm giác giống như là dân chạy nạn.
Hệ thống: [Chú ý hình tượng a, ký chủ cô đã quên chính mình là một thiên kim tiểu thư sao?]
Bạch Vi Vi cười lạnh: "Chết đói rồi thì ai còn quản ngươi có phải thiên kim tiểu thư hay không, cuối cùng chỉ còn đầu lâu, một đống thịt nát, còn cả một đám dòi." (LoBe: Hút khí)
Hệ thống: [Ặc...]
Hàn Chính Vũ nhìn Bạch Vi Vi ăn, ngón tay cô khẽ run rẩy, đôi mắt vẫn nhìn xung quanh, giống như một con thú nhỏ đang cảnh giác, tựa hồ sợ bị người khác cướp mất bát cháo trong tay.
Hàn Chính Vũ trong lòng bỗng nổi lên một cỗ thương xót.
Bạch Vi Vi từ khi nào biến thành như vậy?
Cô rõ ràng vẫn luôn là một con người ương ngạnh, khiến cho người khác chán ghét, rồi lại vì sự chán ghét ấy mà cảm thấy vui vẻ.
Hàn Chính Vũ cho rằng chính mình khi nhìn thấy Bạch Vi Vi rơi xuống nông nỗi bi thảm như hôm nay sẽ thật cao hứng, nhưng mà hiện tại nhìn thấy cô như vậy lại cảm thấy đáng thương.
"Bao lâu rồi cô chưa được ăn thế?" Hàn Chính Vũ đột nhiên hỏi, thanh âm thế nhưng ôn nhu một chút.
Bạch Vi Vi vừa ăn vừa hàm hồ nói "Vi Vi muốn chờ ca ca về ăn, nhưng chờ mãi vẫn không thấy ca ca trở lại, Vi Vi rất đói bụng."
Sắc mặt Hàn Chính Vũ hơi đổi, "Tôi hỏi cô, không có người khuyên cô ăn cái gì sao?"
Bạch Vi Vi nghiêng đầu, khóe miệng còn dính cơm, vẻ mặt cô mờ mịt, "Không có a, tất cả mọi người đều không để ý tới Vi Vi, chân Vi Vi đau cũng không có ai quan tâm cả."
Hàn Chính Vũ rũ mắt, quả nhiên người hầu đều là xem ánh mắt mà hành sự.
Nếu là Bạch Vi Vi của trước kia, làm gì có chuyện người hầu sẽ khi dễ cô?
Cô không khi dễ người đã là tốt rồi.
Hiện tại cô bị mất trí nhớ, làm những người hầu trước kia không vừa mắt cô nhân cơ hội mà muốn khiến cho cô chết đói.
Hàn Chính Vũ hung hăng nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Mặc dù Bạch Vi Vi đáng giận, cũng không phải là người mà ai cũng có thể khi dễ.
Nhất là những người hầu kia.
[Giá trị hảo cảm: -5, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng, giá trị hảo cảm dương đang ở một nơi xa, đang ở chờ cô a~~~.]
Hệ thống rác rưởi này không thể nói tiếng người sao?
Cái gì gọi là giá trị hảo cảm dương đang ở một nơi xa, vậy khác nào nói việc cô xoát hảo cảm của Hàn Chính Vũ giống như việc lên trời đây.
Mặc kệ nói như thế nào thì Bạch Vi Vi cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự là không có sức lực để tiếp tục công lược nam chủ nữa rồi.
Vết thương ở chân Bạch Vi Vi bởi vì không để ý mà càng chuyển biến xấu hơn, Hàn Chính Vũ trong lúc xử lí vết thương cho cô, nhìn đến miệng vết thương trên người cô, cả bộ dáng gầy trơ xương của cô, nhịn không được mà nhíu mày. Thời điểm anh không ở nhà, người hầu chẳng lẽ đều ngược đãi cô?
Rốt cuộc Hàn Chính Vũ hắn ghét cô như vậy mà người hầu cũng là xem người bằng ánh mắt.
[Giá trị hảo cảm của nam chính: -15, mời ký chủ tiếp tục nỗ lực.]
Bạch Vi Vi không nghĩ tới hảo cảm sẽ tăng lên, suy nghĩ một chút, Bạch Vi Vi cảm thấy mặc dù người đàn ông Hàn Chính Vũ này kỳ thoạt nhìn lạnh lùng, khó gần là thế, nhưng vẫn sẽ có sự đồng tình của con người nên có. Nếu cô không bám dính lấy Hàn Chính Vũ, anh cố thể cứ như vậy mà chán ghét cô đến hết đời này. Nhưng Hàn Chính Vũ tận mắt nhìn thấy miệng vết thương trên người cô, còn có bộ dáng thoi thóp vì đói của Bạch Vi Vi. Cho dù chỉ là một con cún thì chắc Hàn Chính Vũ cũng sẽ xuất hiện một tia thương cảm.
Đồng tình cũng coi như giá trị hảo .
Hàn Chính Vũ tuy rằng trong lòng dao động một chút, nhưng trên mặt như cũ không có gì biến hóa. Sau khi được xử lý tốt miệng vết thương, Bạch Vi Vi bắt đầu ăn cơm, cô ăn ngấu nghiến, ăn đặc biệt sốt ruột, thật giống như sợ ăn chậm một chút liền sẽ bị người cướp mất. Cảm giác giống như là dân chạy nạn.
Hệ thống: [Chú ý hình tượng a, ký chủ cô đã quên chính mình là một thiên kim tiểu thư sao?]
Bạch Vi Vi cười lạnh: "Chết đói rồi thì ai còn quản ngươi có phải thiên kim tiểu thư hay không, cuối cùng chỉ còn đầu lâu, một đống thịt nát, còn cả một đám dòi." (LoBe: Hút khí)
Hệ thống: [Ặc...]
Hàn Chính Vũ nhìn Bạch Vi Vi ăn, ngón tay cô khẽ run rẩy, đôi mắt vẫn nhìn xung quanh, giống như một con thú nhỏ đang cảnh giác, tựa hồ sợ bị người khác cướp mất bát cháo trong tay.
Hàn Chính Vũ trong lòng bỗng nổi lên một cỗ thương xót.
Bạch Vi Vi từ khi nào biến thành như vậy?
Cô rõ ràng vẫn luôn là một con người ương ngạnh, khiến cho người khác chán ghét, rồi lại vì sự chán ghét ấy mà cảm thấy vui vẻ.
Hàn Chính Vũ cho rằng chính mình khi nhìn thấy Bạch Vi Vi rơi xuống nông nỗi bi thảm như hôm nay sẽ thật cao hứng, nhưng mà hiện tại nhìn thấy cô như vậy lại cảm thấy đáng thương.
"Bao lâu rồi cô chưa được ăn thế?" Hàn Chính Vũ đột nhiên hỏi, thanh âm thế nhưng ôn nhu một chút.
Bạch Vi Vi vừa ăn vừa hàm hồ nói "Vi Vi muốn chờ ca ca về ăn, nhưng chờ mãi vẫn không thấy ca ca trở lại, Vi Vi rất đói bụng."
Sắc mặt Hàn Chính Vũ hơi đổi, "Tôi hỏi cô, không có người khuyên cô ăn cái gì sao?"
Bạch Vi Vi nghiêng đầu, khóe miệng còn dính cơm, vẻ mặt cô mờ mịt, "Không có a, tất cả mọi người đều không để ý tới Vi Vi, chân Vi Vi đau cũng không có ai quan tâm cả."
Hàn Chính Vũ rũ mắt, quả nhiên người hầu đều là xem ánh mắt mà hành sự.
Nếu là Bạch Vi Vi của trước kia, làm gì có chuyện người hầu sẽ khi dễ cô?
Cô không khi dễ người đã là tốt rồi.
Hiện tại cô bị mất trí nhớ, làm những người hầu trước kia không vừa mắt cô nhân cơ hội mà muốn khiến cho cô chết đói.
Hàn Chính Vũ hung hăng nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Mặc dù Bạch Vi Vi đáng giận, cũng không phải là người mà ai cũng có thể khi dễ.
Nhất là những người hầu kia.
[Giá trị hảo cảm: -5, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng, giá trị hảo cảm dương đang ở một nơi xa, đang ở chờ cô a~~~.]
Hệ thống rác rưởi này không thể nói tiếng người sao?
Cái gì gọi là giá trị hảo cảm dương đang ở một nơi xa, vậy khác nào nói việc cô xoát hảo cảm của Hàn Chính Vũ giống như việc lên trời đây.
Mặc kệ nói như thế nào thì Bạch Vi Vi cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự là không có sức lực để tiếp tục công lược nam chủ nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.