[ Xuyên Nhanh ] Ngày Nắng, Hoa Rơi

Chương 5

Tuyền Nguyễn S7

15/01/2021

Lâm Dục bước ra khỏi lớp với tinh thần sảng khoái. Quả nhiên làm thầy giáo rất tốt!

Lâm Dục có thể ăn đậu hủ của cô một cách tự nhiên và chính đáng. Tay của Mị Tuyền nhỏ nhắn lại mềm mềm như kẹo dẻo, làm anh không nỡ buông tay. Người cô lại thơm mùi sữa tươi, anh thích mùi này. Lần sau lại cố gắng vậy!

[Tôi chỉ vừa quay đi một lúc người liền để người ta chiếm tiện nghi là thế quái nào?] Hệ thống muốn bạo phát, nạt Mị Tuyền.

"Thầy Lâm chỉ là dạy tôi đàn thôi! Không có gì khác đâu." Mị Tuyền cười gượng, cố gắng xoa dịu hệ thống. "Hơn nữa, tôi cũng không để anh ta chiếm được lợi ích gì đâu."

[Qủy mới tin.] Đánh chết hệ thống cũng không tin thằng cha chỉ được lớp đa bên ngoài kia không có ý đồ.

[Khoan đã. Chủ nhân đừng nói là người đã bị mê mẩn bởi sắc đẹp của hắn đi?] Hệ thống tìm ra điểm máu chốt trong câu chuyện.

"Không có! Không có! Tôi chỉ thưởng thức sắc đẹp của anh ta thôi... Đúng là vậy!" Mị Tuyền hơi chột dạ, vẫn cố gắng lấy bình tĩnh đáp trả hệ thống. Lâm Dục đích thực là gu bạn trai của cô.

Còn lâu lắm Mị Tuyền mới qua mặt được hệ thống tài năng đỉnh cao như nó, nhịp tim loạn nhịp của cô đã chứng minh là nói dối. [Chủ nhân, tôi hy vọng người không thích hắn.] Hệ thống cũng chỉ có thể nhắc nhở cô như vậy thôi!

"Vâng, tôi biết rồi." Điều này Mị Tuyền có thể làm được.

Hôm nay, Mị Tuyền thức dậy sớm hơn bình thường. Ăn mặc chải chuốt thật kĩ, cô cần lên tòa ký đơn xác nhận chính thức ly hôn cùng Thiệu Bảo Thiên.

"Hệ thống." Đột nhiên Mị Tuyền muốn gặp hệ thống.

[Tôi ở đây. Người cần gì sao?]

"Hàm Thư, cô ấy thực sự sẽ vui khi ly hôn với hắn sao?" Cô hơi băn khoăn. Liệu cô ấy thực sự không muốn thì sao? Mị Tuyền chưa từng yêu ai, nhưng cô có thể thấy người khác khi đã yêu ai đó rồi. Thì dù không thể có được trái tim họ nhưng chỉ cần ở bên họ là đủ. Nếu Mị Tuyền giúp cô ấy ly hôn với Thiệu Bảo Thiên, thì cô ấy không được ở gần bên hắn ta nữa.

[Chủ nhân ngốc! Người chưa biết được yêu là thế nào đâu. Thật ra yêu một người là chỉ muốn người đó được hạnh phúc là đủ. Còn nhiều điều người phải học lắm.] Giọng nói hệ thống như có phần mềm mại đi.

"Được rồi~, tôi nhất định sẽ giúp cô ấy hạnh phúc." Bỏ đi sự băn khoăn của mình, Mị Tuyền muốn làm thật tốt mọi chuyện để giúp cho nguyên chủ.

Bắt taxi đi đến cục hành chính, bước xuống xe vừa vặn Mị Tuyền gặp được nam chủ. Hắn vận bộ vest nâu lịch lãm, dánh vẻ vẫn bức người như trước. Thiệu Bảo Thiên lịch sự nhường đường cho cô vào trước.

Mị Tuyền nhỏ giọng nói cảm ơn hắn liền bước vào. Đại diện luật sư của cô là Jackie, nhưng anh ta có việc bận nên không đến, chỉ có luật sư bên phía nam chủ. Vốn dĩ Mị Tuyền chỉ định ký tên lên là xong. Thế quái nào hắn lại bắt chuyện với cô.

"Em có hối hận không? Khi mà em đã yêu tôi, muốn gả cho tôi rồi ly hôn với tôi." Hắn trầm chậm nói, từng lời nói như chứ đựng rất nhiều hồi ức của hai người.



Không khí đau thương như len lỏi vào trái tim đang tê tái của Mị Tuyền. Có thương thì mới có đau.

"Không. Em không hối hận khi yêu anh, em chỉ tiếc em không có được tình yêu của anh." Mị Tuyền hít vào, như lấy dũng khí. "26 năm qua không giây phút nào em không yêu anh, nhớ anh. Nhưng anh yên tâm đi, sau này em nhất định, tuyệt đối sẽ không yêu anh nữa."

Ký tên vào đơn ly hôn, người chủ trì đóng dấu chứng nhận. Chính thức hai người không còn mối quan hệ nào.

"Vĩnh biệt người em từng yêu." Bỏ lại câu nói từ biệt, Mị Tuyền đem trái tim âm ỉ của nguyên chủ bước đi.

"Nhớ phải hạnh phúc đấy, nhóc con." Thiệu Bảo Thiên bước ngang cô, xoa xoa đầu cô tựa như lúc nhỏ vậy. Khi mà hai người còn chưa biết đến tình yêu là gì.

Hai người tách nhau ra, từ bây giờ cô liền có cuộc sống riêng của cô.

"Hệ thống, tôi mệt, ở đây cũng đau nữa. Tôi phải làm gì đây?" Mị Tuyền đi lang thang trên phố, cô không trực tiếp bắt taxi về nhà. Cô muốn hít thở không khí bên ngoài một chút.

[Đừng lo lắng. Tôi luôn ở bên cạnh người.] Chỉ cần cô gọi hệ thống sẽ luôn xuất hiện.

Đi đến công viên gần đó, Mị Tuyền ngồi lên chiếc xích đu nhỏ đã rỉ sét. Kí ức lúc nhỏ của nguyên chủ chiếm lấy cô.

''Anh Bảo Thiên, đẩy cao nữa đi! Cao nữa đi!"

Cô bé nhỏ nhắn ngồi trên xích đu không ngừng la hét, phấn khích. Cậu nhóc trông lớn hơn vài tuổi đứng phía sau đẩy xích đu, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại không đấu được ánh mắt cưng chiều dành cho cô bé.

"Cao quá em sẽ té." Lực tay của cậu bé vẫn đều đều như cũ.

"Không muốn! Anh Bảo Thiên hết thương Thư Thư rồi!" Cô bé nói xong liền òa khóc.

Khiến cậu bé trở tay không kịp. Vội ngừng xích đu lại, cậu bé dỗ dành: "Anh thương Thư Thư nhất. Thật đấy!"

Cô bé vòng tay ôm cổ cậu bé, vẫn thút thít khóc. Thuận thế đem cô bé bế lên, cậu bé vỗ vỗ vào lưng cô bé. "Nín đi, nếu không anh liền không thương em nữa."

Cô bé báu chặt vào người cậu bé, mím môi ngừng khóc. Đôi mắt lấp đầy nước, như tỏ ra hoảng sợ. Cậu bé hơi thở dài. "Anh dẫn em đi ăn kem."

"Kem. Là kem thật sao?" Nhắc đến đồ ăn, cô bé như vui vẻ trở lại. Hào hứng đòi mua thật nhiều kem, cô bé tưởng chừng như quên việc vừa rồi để cậu bé bế đi mua đồ ăn.



"Anh Bảo Thiên, Thư Thư thích anh lắm! Cho nên anh đừng bỏ mặc em được không?"

"Được."

Trong cuộc sống này, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể tránh được.

Nếu như Hàm Thư không yêu Thiệu Bảo Thiên thì sao? Nếu như hai người không quen biết nhau thì sao? Nếu Thiệu Bảo Thiên không coi Hàm Thư là em gái thì sao?

Rất, rất nhiều câu hỏi được đặt ra. Nhưng nó chỉ là nếu như mà thôi. Sự thật vẫn luôn trần trụi đến mức khiến người ta đau lòng.

"Anh Thiên, em thích anh." Lần thứ n nữ sinh tỏ tình với chàng trai đó.

Cảnh tượng chàng trai ngồi nghiêm túc đọc sách còn cô gái đứng kế bên tỏ tình hầu như mọi người nhìn đến quen thuộc.

Chàng trai vẫn như cũ đọc sách không để tâm đến lời cô gái nói. "Anh làm bạn trai em đi!" Cô gái giở giọng nài nỉ, van xin.

"Không được." Giọng nói chắc chắn mười phần vang lên.

"Làm đi mà! Làm đi mà! Làm đi! Anh Thiên~" Cầm tay chàng trai lắc lấy lắc để, nữ sinh mè nheo.

"Chúng ta còn nhỏ, không yêu đương. Em tốt nhất lo học hành đi." Gấp cuốn sách lại, chàng trai đưa mắt nhìn người kia. "Nếu em học hành siêng năng như việc ngày nào cũng chạy lên đây thì tốt biết mấy!"

"Anh dạy kèm cho em là được, không phải sao?" Cô gái chu môi, phản đối.

"Đừng ỷ lại. Tới, anh kiểm tra bài của em." Nam sinh lấy vài cuốn tập trong cặp đem lên bàn. Nữ sinh bất mãn ngồi gần chàng trai học bài.

Khung cảnh ấm áp đến lạ thường, có lẽ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Vũ Hàm Thư.

"Anh Thiên, chừng nào em còn một hơi thở em vẫn sẽ yêu anh."

Thiệu Bảo Thiên không ngu ngốc đến mức không biết Vũ Hàm Thư yêu hắn. Nhưng hắn không yêu cô. Đó là sự thật. Vĩnh viễn đều không yêu cô.

Có thể tình cảm của Vũ Hàm Thư dành cho Thiệu Bảo Thiên, hắn chỉ coi như thứ tình cảm rẻ tiền hắn có thể kiếm được ngoài kia.

Có thể chỉ mình Vũ Hàm Thư biết cô yêu hắn đến tận xương tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [ Xuyên Nhanh ] Ngày Nắng, Hoa Rơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook